Edit: Yunchan *** "Thê tử." Hai chữ này như một chiếc chuông đồng, "Boong" một tiếng gióng vang trong thần thức của Tạ Cẩn Du. Khí sát phạt mạnh mẽ đâm phá ngang tàng trong óc cô, nơi nó đi qua không còn sót lại một ngọn cỏ. Bất thình lình, luồng thần thức này như được triệu hồi, tìm ra một cánh cửa đột phá, bay bồng bềnh ra khỏi thần thức của Tạ Cẩn Du, mang theo đoạn ký ức phủ bụi đó đi xa, quay về nguyên chủ. Toàn thân Tạ Cẩn Du nhễ nhại mồ hôi, áo trong ẩm ướt dính sát vào lưng, cảm giác nóng bức dần nguội lạnh, cuối cùng chỉ còn lại giá rét bao trùm cơ thể. Lồng ngực trống trải lạc lõng, Tạ Cẩn Du gian nan ngẩng đầu lên, môi run run. Liễu Ký Minh nhắm mắt lại một cách thống khổ, ngồi khoanh chân, chứng tỏ hắn đã tỉnh táo lại, thế nhưng hiện tại thần thức và linh khí trong cơ thể hắn đang rối loạn, như có thứ gì đó đang khuấy đảo trong cơ thể, suýt nữa đã không áp chế được. Tác động của Khe nứt của trời đối với hắn thật sự quá lớn. "Sư thúc..." Tạ Cẩn Du thở hộc ra một hơi, biết lúc này không hợp để lên tiếng quấy rầy hắn, bèn chậm rãi đứng dậy. Trong lòng mất đi một người nên cơ thể hơi lạnh, nhưng tim thì nóng hổi như được hơ trên lửa, không thể kháng cự mà tan thành nước. Liễu Ký Minh nói với Hạ Lăng và Thu Mi rằng Tạ Cẩn Du là thê tử của mình. Hóa ra, từ lúc đó Liễu Ký Minh... đã động tình rồi sao... Bị Thương Vũ môn phế bỏ tu vi, đuổi khỏi tông môn, sau đó có lẽ cô đã lê thân tới Ma địa, nếu Liễu Ký Minh nói muốn đi tìm cô, vậy thì hắn cũng từng tới Ma địa sao? Nhưng đã thế thì tại sao khi ở bờ vực Ma địa cô bỗng dưng có lại tu vi Kim Đan, đồng thời nhảy vực tự bạo, còn Liễu sư thúc thì lại đứng chung chiến tuyến với Thương Vũ môn, rút kiếm chĩa về phía cô? Tạ Cẩn Du vuốt ngực thở ra một hơi thật nhẹ, dằn sự hồi hộp trong lòng xuống, cô cứ cảm thấy mình sắp tới gần với chân tướng, nhưng còn thứ gì đó rất quan trọng đã bị cô bỏ quên. Không nhớ ra, cố mấy vẫn không nhớ ra. Không biết hạt Châu Ký Ức rốt cuộc đã bị ném tới đâu rồi? Cô bắt đầu quan sát chung quanh, từ khi bước vào Khe nứt của trời tới giờ cô vẫn chưa kịp nhìn kỹ, bây giờ nhân lúc Liễu Ký Minh đang vận công nên mới có thời gian dọ thám thử một vòng. Song vừa ngẩng đầu lên mi tâm của Tạ Cẩn Du đã giật nảy. Ở đây đúng là quá trắng, trắng sáng chói lóa, cô cầm lòng không được bèn vươn tay ra chạm thử, phát hiện thứ tưởng như vách tường này chỉ là một tầng sương, phả vào tay cô mềm mềm, dường như chỉ một hơi thở sẽ tản đi, nhưng khi sương mù này ngưng tụ thành thực hình lại tạo ra một giới tuyến kiên cố, bền chắc. Bên trong nó trống hoác chẳng có thứ gì, chỉ độc một màu trắng xóa, rất ư sạch sẽ. Tạ Cẩn Du định thần nhìn kỹ lại lần nữa, phát hiện thứ vờn quanh cô cũng là sương mù trắng xóa, dầy đặc nhuyễn mịn, thiên la địa võng. Tất cả mọi thứ ở đây đều không có thực thể, nó chỉ là một vùng hỗn độn. Hỗn độn... Trước khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, vũ trụ chính là một vùng hỗn độn, thảo nào mọi người lại kháo nhau nơi này là di tích của Bàn Cổ. Chẳng lẽ nơi này chính là nơi khởi đầu của thế giới này? Nếu nó là nơi khởi đầu của thế giới này thì... Tim Tạ Cẩn Du giật thót như ý thức được điều gì, mắt cô bất giác dời tới trước, tầm mắt rảo qua nơi nào thì gợn sương mù ở đó cũng rục rịch như có sinh mạng, tự động tản sang hai bên, mở ra một con đường mòn hẹp ngay trước mắt cô, dẫn cô đi tới một nơi xa xôi chưa biết rõ. Tạ Cẩn Du lưỡng lự liếc nhìn Liễu Ký Minh sau lưng, thấy hắn đang ngồi đả tọa ở đó, có vẻ đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất, hiện tại đang hồi phục lại. Sau mấy phút chần chừ ngẫm nghĩ, cuối cùng cô vẫn nhấc gót đi tới. Theo mỗi bước cô giẫm lên con đường nhỏ, con đường sau lưng lại bị sương mù quấn quanh, nuốt chửng từng chút một. Đây là một con đường không có lối về. Mà hai bên Tạ Cẩn Du tự động hiện ra một bờ tường dài tít tắp, đây là một đoạn hành lang uốn lượn, đưa cô đi từ vùng trống trải tới một nơi yên tĩnh âm u. Hai bên hành lang dần hiện lên hình ảnh, hệt như thước phim câm cũ kỹ, ban đầu là những sọc trắng chập chờn, sau đó mới dần rõ nét hơn, rồi dừng lại ở một khung hình. Tạ Cẩn Du nhìn thấy bản thân mình trên đó. Trong nháy mắt đó, cô dừng bước. "Là mình..." Cô xoa lên tường, nhưng hình ảnh nơi cô chạm vào lại thoáng chốc tan đi theo sương mù. Hình ảnh trên đó chính là cô. Cũng là cô ở thế giới ban đầu. Mái tóc dài xõa ngang vai, tóc mái được vén lên bằng một chiếc kẹp thường, cô tròng vào bộ áo ngủ hình Doraemon ngồi xổm trước máy vi tính hệt như một ông chú thô bỉ. Hùng hục chúi mũi vào bàn phím gõ lách cách, theo ngón tay bay trên bàn phím, trên màn hình cũng hiện ra dòng văn bản. Tạ Cẩn Du đột nhiên thấy hốc mắt cay cay. Cô vẫn nhớ lúc đó. Lúc cô gõ lên máy tính từng dòng thiết lập ban đầu cho thế giới này, gõ ra tạo hình nhân vật được phác thảo trong đầu. Mắt cô sáng ngời, cười hơn hớn với cái màn hình, tưởng tượng nhân vật dưới ngòi bút của mình sẽ vui buồn mừng giận trong thế giới do chính tay mình xây dựng, cảm giác nhân từ thích thú như Chúa sáng thế. Tạ Cẩn Du nhìn sang hình ảnh kế tiếp, có người đẩy cửa phòng cô ra... Luôn thế, trong căn nhà này không có không gian nào là hoàn toàn thuộc về cô, như thể tất cả những thứ cô có cuối cùng cũng bị cướp mất. Người bước vào là cô em gái cùng cha khác mẹ của cô. Sau khi cha mất, tài sản trong nhà được chia đôi, một phần giữ lại cho cô, một phần thì chia cho em gái, vì cha thiên vị nên cô được chia phần nhiều hơn. Nhưng phần của cô lại bị mẹ kế giữ mất, bà cắt đứt nguồn kinh tế của cô, ép cô phải ở trong nhà, còn bên ngoài thì khoác cái vỏ bọc mẹ hiền con thảo. Hiện tại cô vừa đến trường vừa làm thêm, chỉ mong có thể dọn ra ngoài càng sớm càng tốt. "Chị ơi, em có thứ này không giải quyết được, chị qua đây giúp em một tý với?" Cô em gái đứng ở cửa, vóc dáng thanh mảnh, nó chỉ nhỏ hơn cô ba tuổi, song bề ngoài lẫn tính cách đều khác cô hoàn toàn, mắt luôn đong đưa khi nói chuyện, nụ cười dịu dàng thường trực trên môi, giống hệt với mẹ kế. Dù không muốn lắm, nhưng nếu không đồng ý thì chẳng biết sẽ bị trách cứ thế nào nữa, y như rằng mỗi lần cô từ chối thì nó đều làm ầm lên một trận cho hàng xóm chê cười, để cô bị người ta phê phán là đứa vô ơn. Tạ Cẩn Du đứng lên, thở dài nói: "Đi thôi." Cô không phát hiện ra ánh mắt của em gái đứng sau lưng đột nhiên lướt thoáng qua màn hình vi tính, nụ cười dần tắt. Sau đó... Tạ Cẩn Du nhắm mắt lại, gần như không muốn nhớ tiếp. Khi cô hăm hở đăng lên ba chương đầu, thì cả bầu trời chửi rủa đã đổ ập lên ô bình luận của cô. "Đồ đạo văn, cút đi!" "Cút đi!" "Dám đạo văn của đại đại bọn tao hả, mày cũng trắng trợn ghớm!" "Ha ha, trình cỡ này thì thấp quá, ít nhất cũng đổi giùm cái tên đi chớ?!" Tạ Cẩn Du run run click vào quyển tiểu thuyết đăng sớm hơn cô một tháng, khi nhìn thấy tên truyện, con chuột trong tay cô gần như bị bóp nát —– "Đọa Tiên", Đọa Tiên, lúc cô viết ra nó, từng chữ đều là máu. Đây là... thế giới mà cô sáng tạo ra. Quyển tiểu thuyết này xếp ở đầu bảng, tuy hành văn còn non nớt, nhưng nhờ có thế giới quan độc đáo mới lạ và tạo hình nhân vật ấn tượng nên đã thu hút được một nhóm lớn độc giả, mà tác giả của nó thì được tán dương là "Nhất bản phong thần." Tạ Cẩn Du ấn vào chương một, đọc thật kỹ, chính xác, đây chính là thế giới trong truyện của cô, tới cả tên Thương Vũ môn cũng giống y như đúc! Nhưng Thu Mi này là ai? Trong truyện của cô chưa từng xuất hiện nữ chính nào như thế, dự định ban đầu của cô chỉ có một nam chính Liễu Ký Minh và Hạ Lăng là nhân vật quan trọng thứ hai mà thôi. Còn nữ chính Mary Sue này ở đâu trồi ra?! Gần như ngay lập tức cô đã biết chuyện gì xảy ra. Tạ Cẩn Du đứng lên lao vào phòng em gái, như cô đã đoán trước, em gái cô đang ngồi trước màn hình máy tính xách tay, trên đó đang hiện lên bản thảo của "Đọa tiên". "Chị, chị thấy sao?" Tay Tạ Cẩn Du siết lại thành nấm đấm, cơ thể run lên bần bật: "Em... tại sao... lại làm vậy?!" Em gái của cô ung dung quay đầu lại: "Thích ghê cơ, chị ơi, hóa ra viết tiểu thuyết lại dễ như vậy, sao chị không nói sớm cho em biết?" "A, đúng lúc ghê, trong truyện của em còn thiếu một nữ phụ vật hy sinh, chị góp ý giúp em với, đặt tên gì thì hay?" Khuôn mặt nó đầy hả hê đắc ý, cứ như nghĩ tới điều gì, sau đó lại phấn khích nói. "Nhu nhược, nhút nhát, yêu mà không dám nói, cuối cùng khiến mình thân bại danh liệt, thiên hạ rộng lớn mà chẳng có lấy một chỗ cho cô ta dung thân, đây quả là một kẻ thất bại từ đầu tới chân nhỉ. Chị à, chị có thấy cô ta giống mình không?" "À, hay là dùng tên chị để đặt tên cho cô ta luôn nhé, Tạ Cẩn Du, Tạ Cẩn Du, tên nghe hay ghê cơ? Đỡ mất thời gian em tra từ điển, cuối cùng để cứu người yêu mà chết trong thầm lặng, đó cũng coi như đền bù rồi, em đúng là mẹ đẻ mà..." "Tới bề ngoài cũng giống chị như tạc luôn, Tạ Cẩn Du, chị sắp được lưu danh muôn đời nhờ một quyển tiểu thuyết rồi đó." Mắt Tạ Cẩn Du đỏ ngầu, gần như không thể khống chế nổi bản thân. Cô không nhớ rõ rốt cuộc thì mình đã gây ra chuyện gì, hình như là ấn con em lên bàn rồi đập cho một trận, tẩn cho cái mặt trơ tráo của nó nở hoa, sau đó là lôi kéo, can ngăn, cả một vùng náo loạn, trời đất u ám, đè nén trong lòng là phẫn nộ, cáu kỉnh, điên cuồng. "Cái con người này điên rồi sao?!" "Nghiệp chướng, nghiệp chướng! Rốt cuộc thì tôi đã gây ra nghiệt gì đây! Cha nó mất sớm, tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi nó lớn tới ngần này, vậy mà nó lại đối xử với mẹ con tôi như vậy... đúng là vong ân phụ nghĩa lấy oán trả ơn..." Quỳ gối trong gió rét, bị hai người đàn ông hàng xóm ghì chặt tay chân, không thể cựa quậy. Tạ Cẩn Du ngẩng đầu, bầu trời u tối xám xịt như không trông thấy ngày mai, tới mắt cũng đã khô khốc chẳng thể nhỏ được một giọt nước mắt nào. Hồi ức đứt đoạn. Cô bị hút ra khỏi hành lang của ký ức, nỗi tuyệt vọng đó thiếu chút nữa đã khiến cô nghẹt thở lần nữa, cô ôm lấy ngực mình, cố điều hòa lại nhịp thở. Khe nứt của trời, là nơi khởi nguồn của thế giới này. Thế thì, tranh vẽ trên tường đó chính là khởi nguồn của thế giới này. Nó sinh ra dưới ngòi bút của cô, nhưng cuối cùng lại trở thành một bản đạo văn khôi hài. Tạ Cẩn Du quen thuộc từng cành cây ngọn ở thế giới này, vậy mà cô mãi mãi không tài nào hiểu nổi Thu Mi, cũng như không thể trơ mắt nhìn những người đàn ông trong thế giới này phải hy sinh anh dũng vì Thu Mi. Cô phải cứu Liễu Ký Minh, không chỉ vì hành vi của Thu Mi, mà bởi vì cô đã dốc hết tất cả tâm huyết lên hắn. Liễu Ký Minh là món bảo bối của cô, là hòn ngọc mà cô nâng niu trên tay không bao giờ vứt bỏ, là dấu ấn khắc sâu nhất trong lòng cô. Tạ Cẩn Du vẫn nhớ rất rõ, ban đầu khi tạo dựng ra nhân vật này, cô đã phác thảo trước hình tượng của hắn trong đầu mình, từng đường từng nét, nhìn hắn lớn lên từng ngày, tưởng tượng ra nét mặt hắn khi vui vẻ, khi giận dữ, gần như là vừa khóc vừa cười. Cô lấy cho hắn cái tên quân tử nhất trong "Cửu Ca", Liễu Ký Minh. "Dạ hạo hạo hề ký minh, giá long chu hệ thừa lôi, tái vân kỳ hề ủy xà."(*) (*) Màn đêm tan biến, mặt trời quang minh. Xe rồng chuyển sấm thình lình, Ùn ùn mây kéo, cờ tinh rợp trời. (Cửu Ca – theo Luocsutocviet) Cô gửi gắm vào đó nguyện vọng tốt đẹp nhất, ước mong có một người trong sinh mệnh có thể kéo cô về hướng ánh sáng, sau đó, hắn thật sự đã xuất hiện. Đứng ở nơi đó, chìa tay ra với cô. Sương mù chung quanh dần tản đi, trong mơ hồ Tạ Cẩn Du như linh cảm được gì đó. Cô đứng lên, nhìn thẳng tới trước bật ra một câu. "Tạ Thu Mi, cô ra đây cho tôi!" ~ Hết chương 35 ~