Edit: Bèng Beta: Đậu Xanh Cố dùng lực thật nhẹ, Từ Lâm Viễn vụng về xoa mặt Đới Hiểu Khánh, anh chưa từng gặp cô gái nào đẹp như vậy ở Hiết Sơn. Lông mi dài bất an run rẩy, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi hồng nhuận dần dần khôi phục lại, khuôn mặt nho nhỏ đáng thương. Cô từ từ lấy lại ý thức, Đới Hiểu Khánh mông lung mở hai mắt, liếm liếm đôi môi khô khốc. Một vệt đỏ ửng kéo dài đến bên tai Từ Lâm Viễn, anh cảm thấy cặp mắt kia chỉ mê mang nhìn chằm chằm anh thôi, lại vô cớ sinh ra mị hoặc không rõ. “Cô… cô tỉnh rồi.” Vì muốn lộ ra nụ cười thể hiện sự thân thiện, nhưng do anh quá hồi hộp nên trông vẻ mặt có chút buồn cười. Đới Hiểu Khánh chớp chớp mắt, mắt hạnh gợn lên sóng nước. Người đàn ông trước mặt có làn da hơi ngăm đen, mày kiếm đen rậm, hai cánh tay rắn chắc và vòng eo chắc nịch, rất có khí chất nam tính. “Xin chào, đây là thôn Phong Uẩn sao?” Đới Hiểu Khánh buông bỏ phong cách tiểu thư gia giáo, cào cào tóc, môi đỏ hơi cong lên. “Đúng vậy.” Giọng nói Từ Lâm Viễn có chút cứng ngắc, anh xoay người rót một chén nước che dấu vệt đỏ ửng bên tai. Cái chén anh rót là một cái chén cổ xưa. “Cảm ơn.” Đới Hiểu Khánh làm bộ tự nhiên nhận lấy dùng miệng uống một ngụm nhỏ, rũ lông mi xuống che dấu vẻ chán ghét, cô thật sự rất khát. Từ Lâm Viễn vẫn đang suy nghĩ về xúc cảm ấm áp vừa rồi mà ngón tay cô vô tình chạm vào, cho đến khi Đới Hiểu Khánh đặt câu hỏi lần nữa mới lắp bắp nói: “Anh… tên Từ… Từ Lâm Viễn.” Đới Hiểu Khánh xốc chăn lên, mới cảm giác được mắt cá chân đau đến thấu xương, mày ngay lập tức nhăn lại. “Cẩn thận một chút, chân em bị thương, cũng may là cầu thang không cao lắm chỉ có mấy bậc.” “Từ Lâm Viễn, tôi muốn ra ngoài xem, ở đây rất buồn.” Đới Hiểu Khánh nghe vậy bĩu môi, gương mặt nhỏ gục xuống. Trong lòng Từ Lâm Viễn dâng lên thương tiếc nhàn nhạt: “Vậy thì anh cõng em ra ngoài một chút nhé.” “Như vậy sao được?” Đới Hiểu Khánh lập tức hối hận khi đưa ra đề nghị này, được cõng thì sẽ không tránh được có tiếp xúc tay chân với người đàn ông trên núi này. Lại bị Từ Lâm Viễn coi như đang thẹn thùng, không cố kỵ điều gì ngồi xổm trước giường ý bảo cô leo lên. “Không cần!” Cô đang nghĩ ngợi nên tìm lý do mở miệng như thế nào, giây tiếp theo người cô liền bị nâng lên không trung. Từ Lâm Viễn đỡ cô bước ra ngoài. Cả người Đới Hiểu Khánh lập tức căng thẳng, không biết là vô tình hay cố ý, mà Từ Lâm Viễn lại vững vàng nâng cái mông cô, vừa rồi đột nhiên bay lên không trung cũng khiến cô theo bản năng ôm chặt cổ anh. Hai người lấy một loại tư thế thân mật dán sát vào nhau, nhiệt độ ở phần lưng của anh cũng nóng bỏng không ngừng truyền cho cô. Cô xấu hổ buồn bực dùng nắm tay đấm anh, dừng trên người anh lại giống như đang gãi ngứa, cũng không có làm anh chú ý nhiều. Lúc này cảnh sắc ở cửa đã hoàn toàn hấp dẫn cô. Một mảnh đồng ruộng phì nhiêu mênh mông bát ngát, được chia thành bốn khu vực, trồng từng loại lúa nước, lúa mì, lúa mạch và ngô. Đã là mùa thu vàng, những hạt bắp căng mọng vàng ươm khiến người ta muốn thưởng thức hương vị ngay lập tức. “Đây là cánh đồng trong thôn của anh à?” Đới Hiểu Khánh từ nhỏ đã sống trong thành phố, chưa từng đến nông thôn bao giờ, trong lòng tràn đầy tò mò. “Đây là nhà anh.” Bước chân Từ Lâm Viễn dừng lại, trầm giọng nói. “Vậy một mình anh thì làm sao làm việc chứ?” Theo bản năng buột miệng thốt ra cô mới phát giác được bản thân đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn, gương mặt Đới Hiểu Khánh đỏ bừng, tự nhiên lại xấu mặt trước người trong núi. Từ Lâm Viễn ngẩn người, ngay sau đó sang sảng mà cười ra tiếng, tưởng tượng đến gương mặt lúc này của người trên lưng, càng thêm cảm thấy đáng yêu.  “Đi mau đi mau!” Đới Hiểu Khánh vội vàng nói sang chuyện khác, thúc giục anh. Từ Lâm Viễn nghe lời, mặc cho Đới Hiểu Khánh sai khiến, lúc đi ngang qua vườn trái cây, cách thật xa mà mùi hương trái cây vẫn truyền đến. Nói là vườn trái cây, thật ra chỉ là một khu đất trống đằng sau nhà của một người, đất trống trồng đầy cây ăn quả, đại khái là vì thôn Phong Uẩn đất phì nhiêu không khí tươi mát, vì vậy mà so với bình thường cây ăn quả ở đây cao hơn nhiều. Mười mấy cây ăn quả thuộc nhiều loại khác nhau mọc đan xen, cao lớn che trời, lại đồ sộ hài hòa. “Tôi muốn ăn cái kia!” Nữ vương Đới Hiểu Khánh đưa ra mệnh lệnh chỉ vào một cây ăn quả mà cô chưa bao giờ gặp, trái cây phía trên vàng óng ánh, nhưng cũng không phải quả quýt quả cam, ở giữa nó tạo thành một cái khe rãnh thật sâu, thoạt nhìn vỏ trái cây bóng loáng, khiến cho ngón tay trỏ không thể không cử động đưa lệnh được. “Ưu Ưu, là anh!” Từ Lâm Viễn nâng cao giọng kêu to. Mắt Đới Hiểu Khánh trợn trắng, giọng của người trong thôn này thật lớn. Một cô gái thắt bím tóc, nhảy nhót ra ngoài, khuôn mặt khi nhìn thấy Từ Lâm Viễn thì đỏ bừng, người sáng suốt một chút đều biết là một thiếu nữ đang động lòng. Giây tiếp theo cô ta nhìn chằm chằm phía sau Từ Lâm Viễn trừng lớn mắt, ngay lập tức thay đổi sắc mặt, hai mắt đẫm lệ mông lung: “Anh Viễn, cô ấy… cô ấy là ai vậy?” Từ Lâm Viễn vừa định giải thích, Đới Hiểu Khánh uyển chuyển chuyển mắt, dùng ngữ khí làm nũng giật nhẹ Từ Lâm Viễn: “Anh Viễn, người ta muốn ăn trái cây nhà cô ấy cơ! ~” Cô chính là có ý xấu muốn trêu chọc bọn họ. Khi cô nói chuyện, hơi thở truyền đến bên tai và trên mặt Từ Lâm Viễn, làm cho anh lại lần nữa đỏ mặt, giọng điệu kia làm cho anh ngọt đến nao lòng, anh lập tức sững sờ đứng đó, không biết làm sao..