Bạch Nhược Hy ngó Kiều Huyền Thạc. Lúc này cô mới phát hiện bước chân anh đã dừng lại. Bóng lưng cao lớn lạnh lùng nhưng không quay đầu lại mà chỉ đứng yên tại chỗ. Cô hiểu người đàn ông này đang đợi nghe ý kiến của mình. “Thật xin lỗi. Tôi còn có chút chuyện.” Bạch Nhược Hy xin lỗi, muốn đi qua người anh ta. Nhưng Đặng Khẳng lại lùi về phía sau lần nữa chắn đường Bạch Nhược Hy. Hên là cô dừng lại kịp thời, nếu không đã đụng trúng anh ta rồi. Không ngờ tên này nhìn thô kệch nặng nề mà phản ứng lại rất nhanh nhạy. Đặng Khẳng cười hì hì nói: “Nhược Hy đi đâu gấp vậy? Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh đó. Có bạn trai chưa? Còn nữa có chồng chưa?” Bạch Nhược Hy bất lực hỏi: “Nếu như không có thì sao? Có thì lại thế nào?” “Không có chồng thì anh theo đuổi em. Còn có chồng rồi thì… Đặng Khẳng dùng tay gãi gãi đầu, không biết nên làm gì mới được. Vừa nói xong, mọi người đều cười thầm tên này thẳng tính, tự rước họa vào người. Kiều Huyên Thạc từ từ xoay người, đi về phía sĩ quan phụ tá Liễu rồi trực tiếp câm lấy găng tay từ trong tay anh ta. Sắc mặt lạnh lùng tới cực hạn. Ánh mắt sắc bén đến đáng Sợ. Trong đội có người hò reo vui mừng mới làm cho Đặng Khẳng và Bạch Nhược Hy chú ý đến. Hai người nhìn về phía Kiều Huyền Thạc. Anh đã cởi áo khoác ra. Cái áo đen bó sát người làm lộ ra đường nét cơ bắp hoàn mỹ. Đặng Khẳng sững sờ nhìn chỉ số nguy hiểm của Kiều Huyền Thạc dần dần tăng cao, lại nhìn vê phía Bạch Nhược Hy. Rốt cuộc anh nuốt nuốt nước bọt hỏi: “Em… chông em là anh ta sao?” Cái này cũng có thể nhìn ra sao? Bạch Nhược Hy nghi ngờ nói: “Sao anh đoán được vậy?” Mặc dù Đặng Khẳng có chút thất vọng nhưng có thể kích thích Kiều Huyền Thạc đánh nhau với anh ta ngược lại cũng là một chuyện tốt. Cho nên anh ta cười nói: “Nhìn dáng vẻ muốn giết người của cậu ta kia kìa. Em không thấy mùi chua phảng phất đâu đây sao?” Nói xong, anh vui vẻ đi qua. Bạch Nhược Hy căng thẳng đứng yên tại chỗ. Vừa rồi còn than anh ba cô sợ phiền phức. Bây giờ ngược lại lo anh sẽ bị thương. Nếu như gương mặt đẹp trai của anh bị đánh thành đầu heo rồi thì phải làm gì bây giờ? Đặng Khẳng đi đến trước mặt Kiều Huyên Thạc, đấm một cái lên lông ngực anh rồi cười nói: “Người anh em, chúc mừng anh. Mỗi ngày ôm vợ đẹp ngủ như vậy, tới nằm mơ cũng cười cho tỉnh rồi. Anh có em gái nào chưa lấy chồng không giới thiệu cho tôi đi.” Kiều Huyên Thạc cúi đầu chỉnh lại găng tay. Thái độ lạnh lùng. Sắc mặt cũng vô cùng khó coi. Anh nghe thấy lời tên kia cảm thấy rất khó chịu nên mang găng tay xong mới lạnh nhạt nói: “Nhường anh một tay.” Đặng Khẳng biến sắc, tức giận hỏi: -Anh có ý gì? Khinh thường người khác có phải không? Kiều Huyền Thạc, anh đừng có kiêu ngạo như vậy. “Tôi không hề xem thường anh. Anh đã đánh mấy trận rồi, thể lực cũng vơi đi nhiều. Tôi nhường anh một tay là thỏa đáng.” Đặng Khẳng hừ một tiếng, rất không thoải mái nói: “Anh mới từ Tịch thành chạy về có phải không. Cơm tối còn chưa ăn mà còn nói chuyện thể lực với tôi?” Đã không biết ơn, anh cũng không còn gì để nói. Kiều Huyên Thạc chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh. Nhược Hy còn chưa ăn cơm tối, anh cũng có chuyện cần giải quyết. Bạch Nhược Hy căng thẳng bẻ ngón tay, còn căng thẳng hơn bất cứ người nào khác. Khoảnh khắc nắm đấm của Đặng Khẳng ập tới, cô đã tưởng tượng ra được cảnh tượng đẫm máu tiếp theo. Còn sợ tới nỗi vội bịt mắt, kêu “A” một tiếng rồi quay mặt trốn đi. Tim bắt đầu đau đớn. Mắt ươn ướt. Cô không có dũng khí nhìn nhưng lại phát hiện những người khác đều đang hưng phấn cực độ. Cảnh tượng kích động vạn phần. Qua hồi lâu, Bạch Nhược Hy mới hít sâu một hơi, gom hết dũng khí hé mắt nhìn Kiêu Huyên Thạc. Cô yếu ớt quay đầu. Khoảnh khắc đó, cả thế giới bỗng chốc trở nên yên tĩnh lại. Trên sàn chỉ còn mỗi Kiêu Huyền Thạc đang đứng còn Đặng Khẳng thì lại chẳng thấy đâu nữa rồi. Kiều Huyền Thạc ngoại trừ thở có chút nhanh thì hoàn toàn không có thay đổi gì hết. Hơn nữa anh còn đang tháo găng tay. Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Bạch Nhược Hy căng thẳng tiến lên vài bước. Sau đó cô phát hiện Đặng Khẳng bị hai tên lính dìu từ trên đài xuống. Mặt anh ta sưng như đầu heo, mặt mũi bầm dập. Cả người anh ta xụi lơ, bị kéo xuống dưới ngồi bên cạnh sĩ quan phụ tá Liễu. So sánh với nhau, anh ta càng thảm hại hơn nhiều. Lúc này sĩ quan phụ tá Liễu mới cười hỏi: “Tướng Đặng, anh không sao chứ.” “Tôi… tôi không sao. Nghỉ ngơi một chút rồi đánh tiếp. Tôi không tin Kiêu Huyền Thạc chỉ dùng một tay mà có thể đánh được tôi. Tôi vừa mới đánh mấy trận với mấy người. Thể lực còn chưa hồi phục mà thôi.” Sĩ quan họ Liễu an ủi cười nói: “Phải, phải. Nếu như thể lực anh khỏe như trâu thì nhất định có thể ngang tài ngang sức với đại tướng Kiều nhà chúng tôi.” Đột nhiên Bạch Nhược Hy cảm khái có phải bản thân đã bỏ lỡ cái gì rồi không? Nhanh như vậy đã xong rồi sao? Kiều Huyền Thạc ném găng tay cho cấp dưới rồi cầm lấy áo khoác đi về phía Bạch Nhược Hy. Cô căng thẳng lùi vê phía sau một bước, không dám nói chuyện mà im lặng nhìn anh lạnh lùng đi đến trước mặt cô. Cô muốn mở miệng nói chuyện nhưng lời vừa đến miệng lại biến mất. Ngay cả một từ cũng nói không thành tiếng. Muốn hỏi anh có bị thương hay không nhưng cô phát hiện quan hệ hai người bây giờ đã như người xa lạ rồi. Rất nhiều câu đều không tiện nói ra khỏi miệng, cũng không thể nói thêm lân nào nữa. Cô lâm lũi đi theo sau. A Lương cũng đuổi theo, cùng đi vào nhà ăn. Bởi vì giờ cơm tối đã qua rồi nên không có thứ gì có thể ăn được. Kiều Huyền Thạc đi vào bếp, A Lương giúp một tay. Còn Bạch Nhược Hy thì im lặng ngồi một chỗ trong nhà ăn rộng lớn. Một mình bình tính chờ đợi. Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, A Lương mới bưng một cái khay đồ ăn đi ra từ trong bếp. Mỗi lần đi ra lại mang theo một món. Anh ta nhoẻn miệng cười, nhỏ giọng nói: “Nhờ phúc của cô ba, A Lương cũng có cơ hội ăn được đồ ăn do chính tay cậu ba nấu rồi.” Bạch Nhược Hy liền muốn đứng dậy vào nhà bếp giúp một tay nhưng A Lương đã giơ tay giữ vai cô lại: “Cô ba đừng đi làm gì. Chỗ dơ dấy như nhà bếp cô có thể đi vào sao? Cô ngồi đi, sắp làm xong rồi.” Bạch Nhược Hy chỉ có thể ngồi xuống. Một lát sau, A Lương lại bưng ra một dĩa cá. Lúc này Bạch Nhược Hy mới kéo áo anh, nhỏ giọng hỏi: “A Lương, anh ấy có bị thương không?” “AI?” A Lương sững sờ. Bạch Nhược Hy căng thẳng liếc vào nhà bếp. A Lương nhìn thấy ánh mắt cô, trong phút chốc liền hiểu rõ, cười nói: “Không sao đâu. Mấy cú đấm với cậu ba mà nói không tính là gì. Cô xem cái tên họ Đặng đó mới tính là bị thương đó. Anh ta… Bạch Nhược Hy đứng bật dậy, thấp giọng gấp gáp không thôi: “Mấy cú? Đánh trúng chỗ nào hả? Có nặng hay không?” A Lương hơi nhíu mày. Hai tay chống lên mặt bàn, nghiêng người quan sát Bạch Nhược Hy: “Cô không thấy sao?” “Tôi không dám nhìn.” A Lương nhướn mày. Ánh mắt có chút gian xảo. Anh ta ngừng lại hồi lâu mới thấp giọng nói: “Cái tên Đặng Khẳng đó âm hiểm lắm. Anh ta đánh không lại cậu ba nên mới đánh lén, đá vào “cái đó’ của cậu mấy phát đó.” Bạch Nhược Hy sợ hãi lấy tay che miệng, bị dọa đến mức sắc mặt đều trắng bệch. Sắc mặt A Lương vô cùng nghiêm túc: “Cô biết đó, đàn ông mà ai cũng ngại thể diện, đặc biệt là “cái thứ đó”. Cậu ba sao dám làm ra vẻ đau đớn trước mặt người khác được? Mất mặt biết chừng nào. Nhưng tôi đoán không bị tổn hại cũng không dùng được rồi. Phiên cô ba mấy ngày nay chăm sóc thân thể cho cậu nhiều chút.” “.” Bạch Nhược Hy hoảng loạn. Ánh mắt lo lắng càng lúc càng nghiêm trọng. A Lương cảm thấy trò đùa này của bản thân không có ảnh hưởng gì lớn. Dù sao bọn họ cũng là vợ `~^ chông. Đùa xong, anh vẫn phải nói sự thật, mỉm cười nói: “Vai trái cậu ba bị đánh hai cái. Tôi cảm thấy không nhẹ đâu. Tối nay cô ba thoa chút thuốc trị thương cho cậu. Ngày mai chắc là sẽ ổn thôi.” “Có bác sĩ không?” Bạch Nhược Hy căng thẳng hỏi. A Lương cười nói: “Chút vết thương nhỏ đó, không cần bác sĩ đâu.” Cái đó của đàn ông đều không dùng được rồi còn nhỏ cái gì mà nhỏ? Cái tên khốn họ Đặng đó vậy mà lại ác độc âm hiểm như vậy. Nhìn anh ta còn tưởng thật thà trung hậu, hóa ra lại là tiểu nhân đê tiện. Dám… Dám đá vào nơi “quan trọng” đó của đàn ông?