Có lẽ đã thấm mệt hoặc có lẽ ngồi xe quá lâu. Bạch Nhược Hy ban đầu còn giả vờ ngủ, sau đó liên bắt đầu ngủ say sưa. Khi xe rẽ vào một ngã rẽ, đầu cô liền ngã chúi về phía Kiều Huyền Thạc rôi gục đầu lên vai anh. Kiều Huyền hơi chấn động. Ánh mắt có chút nặng nề, từ từ nhìn vê phía CÓ Gương mặt trắng nõn của cô phơn phớt hồng. Mấy ngày không gặp mà dường như cô đã gầy đi rất nhiều. Mái tóc rối có tùy tiện buộc sau đầu nhưng vẫn không ảnh hưởng được vẻ đẹp mĩ miều của cô. Ánh mắt anh nhìn Bạch Nhược Hy từ từ trở nên dịu dàng, thâm tình mà nóng rực. Cả người anh hơi nhúc nhích, co lưng lại rồi điều chỉnh vai nghiêng về phía cô. Động tác vừa cẩn thận vừa từ tốn để chỗ cô dựa vào càng thêm thoải mái hơn một chút. Đến trước cổng doanh trại quân đội, chiếc xe bắt đầu chạy chậm lại, thông qua kiểm tra liền tiến vào trong. Bạch Nhược Hy nghe thấy tiếng mở cửa liền châm chậm mở mắt. Lúc này cô mới phát hiện mình đã dựa vào bờ vai rộng rãi của người nào đó mà ngủ thiếp đi nên vội vàng ngồi thẳng người dậy, căng thẳng sờ sờ khóe miệng. Sau khi chắc chắn mình không chảy nước miếng cô mới yên tâm trở lại. Cô len lén nghiêng đầu nhìn, sau đó liền phát hiện Kiều Huyền Thạc đang nhắm mắt ngủ. Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối rồi. Bạch Nhược Hy đói bụng đến nỗi bụng kêu òng ọc. Cô ló đầu tới gân ghế phụ, nhỏ giọng thì thầm: “Có phải đã đến quân khu rồi không?” “D ạ „ “Khi nào bắt đầu điều tra? Rồi chừng nào mới chở tôi về?” “Cô ba, cô rất gấp sao?” “Đừng gọi tôi cô ba nữa. Gọi tôi Nhược Hy đi.” Bạch Nhược Hy nhỏ giọng thêu thào. Cô sợ tiếng ôn sẽ khiến người đàn ông bên cạnh thức giấc nên từ từ nói: “Điều tra xong rồi thì mau chóng chở tôi về.” “Cái này…” A Lương tân ngân hồi lâu, cũng trầm giọng nói nhỏ: “Tôi đều nghe theo lệnh mà làm việc. Chuyện này tôi không làm chủ được. Cô đi nói với cậu ba đi. Sau khi xe dừng lại, tài xế mới tắt máy nhìn về phía A Lương rồi châm chậm hỏi: “Tới rồi… Cân gọi đại tướng Kiều tỉnh lại không?” Tài xế vừa nói xong, Kiều Huyền Thạc đã mở mắt, giơ tay kéo cửa bước thẳng xuống xe. Động tác liên mạch, hoàn toàn không giống như người vừa mới ngủ say chút nào. Điều này khiến Bạch Nhược Hy và A Lương đều sững sờ tại chỗ. Bọn họ cũng mở cửa xuống xe theo. Qung trường rộng lớn, ánh đèn chiếu sáng khắp nơi, còn có rất nhiều đội ngũ đang huấn luyện trên sân. Mà một đám người vô cùng ồn ào trong đó lại thu hút sự chú ý của mấy người bọn họ. Trên sân huấn luyện, đèn đuốc sáng trưng. Tiếng hô vang của đàn ông, tiếng hít thở, tiếng gào thét lên xuống không ngừng. Người bu lại càng lúc càng nhiều. A Lương tiện tay kéo một tên lính mới chạy qua hỏi: “Bên đó có chuyện gì mà ồn ào vậy?” “Là anh Đặng của khu hai mang theo lính của ảnh tới tìm chúng ta rèn luyện. A Lương cười nói: “Lần trước đã bị thua tơi bời, mặt mày xám xịt bỏ đi. Lần này còn muốn tới chịu nhục sao?” “Lần này người của chúng ta bị đánh thảm lắm. Hồi trưa lúc đấu thể lực, Phó quan phụ tá Liễu dẫn đội, chúng ta thua sạch rồi. Bây giờ đấu boxing cũng thua nốt.” A Lương há hốc mồm kinh ngạc. Bạch Nhược Hy hoàn toàn không có hứng thú gì với mấy chuyện này. Thắng bại là chuyện thường của nhà binh. Huống hồ gì chỉ là trao đổi rèn luyện lẫn nhau, thắng bại càng không phải là việc gì quá quan trọng. Nhưng A Lương dường như không hê nghĩ như vậy. Trong mắt anh dường như đang lấp lánh một loại cảm giác vinh quang. Sau đó liền vội vội vàng vàng xông vào đám người đang ồn ào ngoài kia. Bạch Nhược Hy nhìn nhìn Kiều Huyền Thạc, còn tưởng anh cũng gấp gáp như thế. Nhưng hình như anh không quá để ý, thong dong từ tốn mà đi về phía mấy tòa nhà to lớn trước mặt. Bạch Nhược Hy chỉ có thể đi theo sau anh. Lúc đi ngang qua đám người, giọng một người đàn ông sang sảng truyền tới, vang đến mức có thể nghe thấy từ ngàn dặm: “Đại tướng Kiều, cuối cùng anh cũng trở về rồi. Đặng tôi đây chờ anh tới nỗi hoa đều tàn. Lại đây đánh với chúng tôi một trận coi.” Kiều Huyền Thạc dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía đám đồng. Đám đàn ông đang túm tụm một chỗ cũng rất biết điều mà tránh ra nhường đường. Bạch Nhược Hy nhìn người đàn ông đang nhảy xuống đài mà đi qua. Người này không giống như quân nhân mà ngược lại giống như là huấn luyện viên thể hình. Cơ bắp sáu múi. Ngực còn lớn hơn cả con gái, chắc nịch giống như trái cây chín mọng. Nửa thân cởi trân, làn da màu lúa mạch sáng bóng. Cơ bắp từng múi nảy lên. Cô thích đàn ông mạnh mẽ nhưng “cơ bắp” quá thì cô lại chịu không nỗi. Lúc này cô mới phát hiện dáng người của anh ba mới đẹp nhất. Chỉ là cô sợ Kiều Huyền Thạc đánh không lại người đàn ông khỏe mạnh như gấu này. Anh chàng “cơ bắp” đi qua đứng trước mặt Kiều Huyên Thạc. Nắm đấm hai người chạm vào nhau xem như lời chào hỏi: “Lần trước ngay cả phụ tá Liễu của anh tôi cũng đánh không lại cho nên không có mặt mũi nào mà thách đấu anh. Lần này toàn quân tinh nhuệ của bên anh đều thua sạch trong tay tôi rồi. Anh xem bọn họ kìa.” Kiều Huyền Thạc thuận theo ánh mắt của gã mà nhìn qua. Mấy tên lính đều cúi đầu chán nản, bị đánh tới nỗi sưng tím mặt mày. Nghiêm trọng nhất là phụ tá Liễu, ngôi dưới đất đứng lên không nỗi. Xem ra là đuối sức rồi, còn thêm bị thương nữa. Trong quân đội, tất cả mấy khóa huấn luyện đối đầu với nhau chủ yếu đều là thực chiến. Dưới tình huống không có nguy hiểm tới tính mạng, bị đánh tơi bời hoa lá là việc như cơm bữa. Kiều Huyền Thạc tiếp lời: “Chơi hết mình là được rồi.” Nói xong, anh tiếp tục đi về phía trước. Anh chàng “cơ bắp” lập tức chắn đường, khiêu khích: “Không phải là anh không dám chứ? Khu một của mấy người là quân đội tinh anh trọng điểm của cả nước đó. Lễ nào chỉ có mấy đứa này thôi sao?” “Tôi lên.” A Lương căm giận bất bình, vỗ ngực xông lên tiếp chiến. Gã ta đánh một quyền lên ngực A Lương khiến anh ta lùi lại vài bước rôi cười nói: “Boss nhà mày còn không dám đấu với tao, con khỉ ốm yếu như mày thì tính cái gì. Cút xa chút cho tao.” Bởi vì đối phương coi như là cấp trên của mình nên A Lương không dám lên tiếng nữa. Hơn nữa tên đầu sỏ khu hai này còn nổi danh nóng tính, nói đánh liên đánh. Kiêu Huyền Thạc từ tốn trả lời lại một câu: “Tôi nhận thua. Còn có chuyện phải làm. Xin lỗi không chơi với anh được.” Vừa dứt lời, Kiều Huyền Thạc lại tiếp tục đi. Đâầu nói tới mức này rồi, đối phương cũng không dám làm phiền nữa. Chiếu theo cấp bậc, hai người không ai lớn hơn ai nhưng trong lòng của nhân dân và chủ tịch nước, địa vị của Kiều Huyền Thạc luôn cao hơn anh rất nhiều. Hơn nữa anh nắm quyền trong tay, gã ta đắc tội không nổi, cũng không dám quấy rây. Bạch Nhược Hy nhìn bóng lưng của anh xoay người rời đi ngược lại rất nghi ngờ. Anh như vậy không sợ bị lính của mình cho là bất tài vô dụng hay sao? Mặc dù không cần lên võ đài đánh đấm, bây giờ nhận thua còn giữ chút thể diện nhưng làm một người quân nhân, không phải đều nên có dũng khí chút sao. Dù thua cũng phải thua một cách tâm phục khẩu phục không phải sao? Hóa ra anh ba cô lại sợ phiên phức như vậy. Bạch Nhược Hy nghĩ thâm trong lòng. Trước mặt đột nhiên đụng phải bức tường thịt chặn ngay giữa đường. Cô dừng bước, ngước mắt lên nhìn đối phương. Anh chàng “cơ bắp” tươi cười. Ánh mắt trở nên nóng rực: “Cha mẹ ơi, hóa ra khu một còn có con gái xinh đẹp như vậy. Anh tên là Đặng Khẳng. Em gái xinh đẹp em tên gì vậy?” Bạch Nhược Hy thấy gã cũng không phải là người xấu, chỉ là tính tình nóng nảy lại thô lỗ một chút mà thôi nên cô liền cười nói: “Tôi tên Bạch Nhược Hy.” “Nhược Hy, không biết em là người nhà của ai? Kết hôn chưa? Có bạn trai chưa? Anh… anh còn độc thân đó… Mấy tên lính khu một đều thầm vui mừng trong lòng. Cái thằng cha này hôm nay mang lính tới đánh bọn họ thảm như vậy, bọn họ không thèm nói cho anh biết. Bạch Nhược Hy là vợ của đại tướng Kiều bọn họ. Sĩ quan phụ tá Liễu cũng mừng thâm, cười cười với mấy tên bên cạnh, khe khẽ nói: Vừa rồi đại tướng Kiêu đã tha cho anh một lần rồi, sợ anh trước mặt lính mình thua quá khó coi cho nên mặc kệ mặt mũi mình mà nhận thua trước. Vậy mà thăng này còn dám chọc vợ người ta. “Phải để anh ta nếm mùi bị đánh lần nữa mới nhớ rõ. Nếu không phải tối qua chúng ta phải tập huấn đặc biệt cả đêm, còn chưa hồi phục thể lực thì hôm nay anh ta có cơ hội thắng vui vẻ như vậy sao?” “Không sao, để anh ta thắng một lân. Đợi chút nữa có người sẽ khóc cho coi.”