Kiêu Huyền Hạo buông thống hai tay xuống, buông Bạch Nhược Hy ra. Hai mắt thẫn thờ nhìn vê khoảng không trước mặt. Hai mắt đẫm lệ nhưng lại cười nói: “Em nói người em yêu nhất là anh, muốn làm em gái anh cả đời, cả đời bên nhau vĩnh viễn không rời. Em còn nhớ không?” Bạch Nhược Hy không nhịn được che miệng khóc thút thít, liều mạng gật đầu. Cô biết cả thế giới này người tốt với cô nhất chỉ có anh hai, thậm chí còn hơn cả cha mẹ ruột. Cô cũng rất yêu anh hai. Thế nhưng tình cảm này là tình thân mà không phải là tình yêu. Kiêu Huyền Hạo nhìn thấy cô gật đầu liền giống như phát điên, đột nhiên đứng dậy chỉ tay vào Kiêu Huyền Thạc. Trong ánh mắt như có hai ngọn lửa tức giận đang thiêu đốt mà nhìn Bạch Nhược Hy: “Nếu như đều nhớ vậy tại sao lại gả cho nó? Là anh đối với em vẫn chưa đủ tốt sao?” Bạch Nhược Hy quỳ dưới đất, che miệng lặng lẽ khóc. Cô đau khổ là bởi vì người anh hai mà cô thương yêu nhất đã bị tổn thương rồi. Người duy nhất trên đời này thương yêu cô là anh hai. Sao cô lại có thể nhẫn tâm khiến anh ấy đau khổ như vậy được? Kiêu Huyền Hạo kéo Bạch Nhược Hy dậy, bước chân vững vàng hơn nhiều. Anh vô cùng dịu dàng, hai tay nâng mặt cô, nghẹn ngào thì thâm: “Nhược Hy, đừng khóc nữa. Nói với anh hai, có phải là em bị ép không? Em không cần sợ. Có anh ở đây. Không ai dám ức hiếp em hết. Ai dám ép em, anh sẽ liều mạng với „ no. Bạch Nhược Hy hít hít mũi, châm chậm ngẩng đầu. Nước mắt nghẹn đầy trong cổ, yếu ớt mà nhìn về phía Kiêu Huyền Thạc. Lúc này cô mới phát hiện khóe miệng anh rỉ máu. Một cú đấm của Kiêu Huyền Thạc dùng sức quá mạnh nên khiến anh bị thương rồi. Cô căng thẳng muốn đi qua nhưng Kiêu Huyền Hạo lại kéo tay cô, hỏi lại lân nữa: “Nhược Hy, nói với anh hai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt mông lung của Kiều Huyền Thạc trở nên lạnh lẽo, nhìn về phía ông nội. Trong mắt tất cả mọi người, anh chính là một thằng khốn nạn. Những điều này đều không sao. Anh chỉ hy vọng lúc này Bạch Nhược Hy đứng về phía anh mà thôi. Như vậy mọi chuyện anh đã làm đều trở nên xứng đáng. Thế nhưng anh vẫn chỉ lẻ loi một mình một hướng. Đột nhiên ông mở miệng, thì thâm nói: “Huyền Thạc, ký giấy đi. Ban nấy Nhược Hy đã ký rồi.” Vừa dứt lời, Bạch Nhược Hy sững sờ nhìn vê phía ông, trừng to mắt nhìn lên bàn. Cô vốn không hề chạm qua tờ giấy đó, vừa rồi cũng đã nói rõ ràng sẽ không ký trước mặt mọi người. Nhưng tại sao đột nhiên lại biến thành cô đã ký rồi? Kiều Huyền Thạc biến sắc, đi qua cầm lấy tờ giấy trên bàn. Mấy chữ lớn trên tờ giấy ly hôn như đâm vào tim anh. Chữ ký dấu tay của Bạch Nhược Hy đều có đủ. Khoảnh khắc đó khóe miệng anh nở nụ cười chua chát, cười mà còn khó coi hơn khóc. Tim như đao cắt cùng lắm chính là diễn tả nỗi đau đớn lúc này. Anh cuối cùng đã hiểu. Quyền lực và tiền tài có thể có được mọi thứ, chỉ là không có được tình yêu. Không thể cưỡng cầu càng không thể ép buộc. Bạch Nhược Hy lau nước mắt trên má, căng thẳng tiến lên vài bước: -Anh ba, em không có. Em không có ký.” An Hiểu dịu dàng nói: “Nhược Hy, đừng sợ. Ký cũng đã ký rồi. Có mẹ và cha ở đây, ông cũng sẽ bảo vệ con. Anh ba con không dám làm gì con đâu. Cái tật nói dối này của con nên đổi đi thôi…” Hàng lông mày Kiều Huyền Thạc dường như có khí lạnh. Bầu không khí nguy hiểm lan tràn khắp nơi. Tay anh dùng sức nắm chặt tờ giấy trong tay. Tiếng giấy nhàu nát vang lên lại đáng sợ như vậy. Bạch Nhược Hy đứng sau lưng Kiều Huyền Thạc, căng thẳng lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Anh ba, em thật sự không có…. Thế nhưng Kiều Huyền Thạc căn bản không còn chút niềm tin nào với cô nữa. Từ lúc đầu cô đã liều mạng muốn ly hôn với anh. Bây giờ lại nói mình không ký. Ngay cả bản thân cô đều không tin thì sao có thể thuyết phục người đàn ông vốn không hê tin tưởng cô đây? Kiều Huyền Thạc nắm chặt tờ giấy trong tay, châm chậm ngẩng đầu. Anh nhìn trân nhà hít sâu một hơi rồi đột nhiên xoay người, đi ngang qua bên cạnh Bạch Nhược Hy. Khoảnh khắc lướt qua nhau, Bạch Nhược Hy cảm thấy khí lạnh trên người anh giống như từng lưỡi đao sắc bén cứa vào người khiến cả người cô đều đau tới thấu xương. Bạch Nhược Hy sững sờ tại chỗ, nắm chặt tay. Cô cúi đầu, mắt ngập đầy nước nhưng lại kiên cường nén nhịn không để nước mắt rơi. Mỗi một tế bào trong cơ thể dường như đều đang bị xé rách trong đau đớn. Hai chân cô mềm nhữn, im lặng không nói một lời. Ông ra hiệu cho Kiều Huyền Bân. Ngay lập tức anh liền hiểu ý đi đến bên cạnh Kiều Huyền Hạo, dùng sức nâng anh dậy kéo lên lầu: “Chú hai, anh dìu chú lên lầu nghỉ ngơi.” “Anh cả, buông em ra. Em không có „ Say. “Đừng có giấy giụa nữa. Chú muốn để anh té xuống lầu mới an tâm sao?” “Anh cả, em không muốn anh té lâu nhưng anh mau buồng em ra. Em muốn bảo vệ Nhược Hy. Anh có thấy không. Đám người đó đều muốn ức hiếp cô ấy, đều ức hiếp cô ây… “Đâu ai dám ức hiếp em gái yêu quý của chú. Chú nghỉ ngơi trước đi. Anh bảo Nhược Hy lên chăm sóc Chỉ]! ˆ “Được, anh bảo Nhược Hy lên phòng em. Em sẽ trông coi cô ấy.” “ „ Giọng nói của Kiều Huyền Hạo càng ngày càng xa. Bạch Nhược Hy cười nhẹ, mắt ngân ngấn nước thế nhưng lúc trái tim đau đớn nhất lại cảm thấy chút ngọt ngào. Tới phút cuối vẫn là anh hai lo lắng cho cô nhất, thương yêu cô nhất. Phòng khách đột nhiên trở nên im lặng. Tất cả mọi người đều im lặng, thong thả ngồi trên ghế sofa chuẩn bị phán xét cô. Cả nhà đều đang đợi ông mở miệng nói chuyện. Qua hồi lâu, ông mới châm chậm mở miệng. Giọng điệu lạnh lẽo trở nên hiên hòa cũng không còn tức giận như trước: “Tiểu Hy, kết quả như vậy là tốt nhất. Không phải sao?” Bạch Nhược Hy cúi đầu, từ từ nhắm mắt lại hít thở sâu. Móng tay cắm sâu vào da thịt, dù cho có dùng sức hơn nữa cũng không cảm thấy đau đớn nữa rồi. Nỗi đau dường như đã khiến cô tê liệt. “Con không hợp với Huyền Thạc. Trong mắt mọi người, các con là anh em. Ở một phương diện nào đó, con không xứng với Huyền Thạc. Nếu như ở thời cổ đại thì ngay cả làm người hầu cũng không xứng. Con hiểu ý của ông không?” “Nó vốn phải kết hôn với cô Doãn. Con giành chồng bạn thân. Về tình về lý cũng đều không phải. Cái này quá thất đức rồi.” “Từ thời xưa hồng nhan họa thủy đã quá nhiêu. Nhìn xem con đã biến anh em tụi nó thành cái dạng gì rồi? Lễ nào con hy vọng tụi nó bởi vì con mà tàn sát lẫn nhau sao?” “Con nghĩ cho kỹ đi. Thật ra đây là kết quả tốt nhất. Đừng cưỡng cầu mấy thứ không thuộc về mình.” Nói xong, ông phất tay với Kiều Nhất Hoắc. Kiều Nhất Hoắc liền đưa cho ông một tấm chi phiếu. Ông đặt tấm chi phiếu lên bàn rồi đẩy nhẹ qua, dịu dàng nói: “Tiểu Hy, dựa vào tính yêu hận rõ ràng của Huyền Thạc, sau này rất có thể sẽ không gặp con nữa. Dĩ nhiên tổn thất trong khoảng thời gian con kết hôn với nó ông sẽ trả hết. Con cầm lấy số tiền này, nửa đời sau liên không cân lo lắng gì nữa. Nhà họ Kiều cũng không thể để con tiếp tục ở lại đây nữa.” Bạch Nhược Hy hít sâu. Nghe ông nói nhiều như vậy mà tim cô cũng bình tính hơn chút. Lời của ông rất có lý. Cô quả thật không xứng với Kiều Huyền Thạc. Từ lúc bắt đầu cô đã biết hai người không thể, chỉ là người đó cho cô hy vọng mà thôi. Không có nền tảng tình yêu còn nói gì đến tin tưởng, nói gì đến chăm sóc lẫn nhau? Trong lòng cô chỉ có một điều nghĩ không thông nên mới lạnh nhạt mở miệng: “Con chỉ muốn biết chữ ký trên tờ giấy đó là sao?”