Vị trí của Kiều Huyền Thạc đúng lúc ở vào góc chết. Đường Lập Đức nhìn thấy Bạch Nhược Hy không nói không rằng liền ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô rồi cười nói: “Từ khi cô Nhược Hy xuất hiện, tôi luôn theo dõi cô. Cô Nhược Hy hôm nay lại là tâm điểm của toàn bữa tiệc. Đẹp đến nỗi khiến người khác không thể dời mắt.” Mở miệng ra là cô Nhược Hy, lịch sự khiến Bạch Nhược Hy cảm thấy giả dối vô cùng. “Anh muốn làm cái gì?” Bạch Nhược Hy liếc mắt nhìn anh, lạnh giọng hỏi. “Tôi không muốn làm gì hết mà chỉ muốn ngôi với cô Nhược Hy mà thôi. Hôm nay tôi rất vinh hạnh được mời tham dự buổi lễ kỷ niệm này. Càng thêm vinh hạnh là có thể gặp được cô ở chỗ này. Nhìn thấy cô Nhược Hy rồi mới phát hiện hóa ra tôi lại nhớ cô, bận lòng tới cô đến vậy.” Bạch Nhược Hy không nhịn được nắm chặt tay, nhẹ cắn môi. Cái gã này không sợ chết sao? Anh ta không biết thân phận của cô hay là biết rồi mà còn muốn tự tìm đường chết? “Hy vọng cô có thể cho tôi một cơ hội thể hiện. Tôi thật lòng ngưỡng mộ cô Nhược Hy. Từ giây phút lần đầu tiên gặp mặt tôi đã bị mê hoặc không lối thoát. Tình cảm của tôi là hoàn toàn thật lòng.” Bạch Nhược Hy cảm thấy gã này đúng là hoàn toàn không biết xấu hổ là gì. Thiếu chút nữa đã tạo nên tổn thương không thể nào bù đắp được cho cô mà bây giờ còn có mặt mũi tới tỏ tình? Tội của anh ta ít nhất có thể ngồi tù ba năm. Cô nghĩ không ra rốt cuộc ai đã chống lưng cho anh ta mà bây giờ lại có thể bình yên vô sự làm trò buồn nôn trước mặt cô đây? Bạch Nhược Hy đè nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi.” “Kết hôn?” Đường Lập Đức nhíu mày nhìn cô. Anh ta ngừng lại một lát mới cười cười nói: “Cô Nhược Hy không thích tôi thì cứ nói thẳng, không cân phải lấy lý do như vậy.” Xem ra anh ta vừa mới tới cho nên còn không biết chuyện cô và Kiều Huyền Thạc xuất hiện đêm nay. Đường Lập Đức rút từ trong túi ra một tấm danh thiếp đặt lên trước mặt Bạch Nhược Hy rồi nhỏ giọng thì thâm: “Đây là danh thiếp của tôi. Cách thức liên lạc đều có ở phía trên. Lúc nào cô Nhược Hy cũng đều có thể đến tìm tôi hết.” Bạch Nhược Hy chỉ cúi đầu liếc mắt nhìn danh thiếp. Ánh mắt vẫn lạnh nhạt như vậy. Đường Lập Đức chú ý tới biểu cảm của Bạch Nhược Hy. Lúc anh ta phát hiện cô đang nhìn cách thức liên lạc trên danh thiếp mới nhịn không được lộ ra nụ cười xảo quyệt. Đối với anh mà nói, đây là thủ đoạn “lạt mềm buột chặt” của Bạch Nhược Hy, chỉ là giả vờ mà thôi. Dù sao cái loại con gái gia đình bình thường như Bạch Nhược Hy, chuyện có mẹ là vợ kế nhà giàu cũng không tính là gì. Điều kiện gia đình lại không có gì nổi bật. Có thể được Đường Lập Đức nhìn trúng chính là phúc phân ba đời của nhà cô ta. Đường Lập Đức đẩy danh thiếp về phía Bạch Nhược Hy rồi lại tâng bốc bản thân: “Nhận danh thiếp xong xuôi rồi phải không. Có biết bao nhiêu người muốn có danh thiếp của tôi đều không được đó. Chỉ cần một câu nói của Đường Lập Đức tôi thôi, muốn thành Ảnh hậu hay người nổi tiếng gì đều không tốn chút sức lực nào. Đương nhiên là tôi vẫn còn độc thân. Nếu như cô Nhược Hy không chê thì cũng có thể suy nghĩ một chút.” Vốn chỉ là một con côn trùng mục nát mà còn tưởng học giả làm sang. Bạch Nhược Hy nhìn đến nỗi muốn buồn nôn. Cô giơ tay ra cầm lấy tấm danh thiếp rồi chuẩn bị xé đoạn. Khoảnh khắc Bạch Nhược Hy vừa câm lên thì một bàn tay to lớn từ phía sau đột nhiên xuất hiện mà rút lấy tấm danh thiếp. Bạch Nhược Hy cả kinh, xoay người nhìn ra sau lưng. Kiều Huyền Thạc đứng phía sau cô. Sắc mặt lạnh lẽo. Ảnh mắt sắc bén lạnh thấu xương, thâm thúy lơ đãng nhìn chằm chằm vào tấm thẻ trên tay. Sau khi Đường Lập Đức nhìn thấy Kiều Huyền Thạc liền căng thẳng tới nỗi ngón tay run lẩy bẩy. Anh ta gượng cười, yếu ớt đứng dậy rồi giơ tay ra khách khí chào hỏi: “Chào cậu ba, chào cậu… Kiều Huyền Thạc liếc mắt nhìn cánh tay đang giơ ra của Đường Lập Đức, trong lòng trào phúng nói: “Run tới cỡ này còn dám bắt tay với tôi sao?” “Anh ba… Bạch Nhược Hy căng thẳng đứng dậy. Cô còn chưa kịp nói, Kiều Huyền Thạc đã duỗi tay kẹp tấm danh thiếp hơ lên ngọn lửa trên cây nến giữa bàn. Khoảnh khắc đó, Đường Lập Đức sững sờ tới đờ người. Khách quy trên bàn này cũng kinh ngạc. Tấm danh thiếp mỏng manh bắt lửa rồi bắt đầu bốc cháy. Kiêu Huyền Thạc mau chóng dụi tấm thẻ đã bị đốt cháy vào trong ly rượu. Tay Đường Lập Đức vẫn giữ nguyên trong không trung không hề động đậy. Trong mắt ngoài sợ hãi cũng là kinh ngạc. Mà càng nhiều hơn là lúng túng không biết làm thế nào. “Cậu… Cậu ba. Đây là… Đường Lập Đức nuốt ngụm nước bọt, căng thẳng lắp bắp nói: “Có ý gì?” Khóe miệng Kiều Huyên Thạc lộ ra nụ cưởi khẩy. Anh thấy cánh tay Đường Lập Đức vẫn còn khựng lại trước mặt muốn bắt tay. Phần nghị lực mặt dày này, anh quả thật rất khâm phục. Anh giơ tay ra bắt tay với Đường Lập Đức. Đường Lập Đức cười đùa cợt nhã nói: “Cậu ba, tục ngữ nói không đánh không quen biết. Hiểu lầm trước kia của chúng ta đừng đặt ở trong lòng làm gì. Cậu xem tôi cũng bị cậu hành hạ tới nỗi tinh thân kiệt quệ suốt nửa tháng. Cả người đều bị giày vò không ra hình dạng gì rồi. Chúng ta bắt tay làm hòa, thế nào?” “Anh vừa làm cái gì?” Kiều Huyền Thạc lạnh nhạt hỏi. Đường Lập Đức mỉm cười, thật thà nói: “Tôi thật lòng thích cô Nhược Hy.” Kiều Huyền Thạc biến sắc. Bàn tay cũng hung hăng dùng sức bóp chặt. “Răng rắc.” Tiếng khớp xương gãy vang lên rõ mồn mội. “A… a..” Tiếng ré đau đớn như lợn bị chọc tiết bỗng vang lên. Hai loại âm thanh cùng lúc vang lên. Hội trường rất lớn, trên sân khấu còn có người đang nói chuyện và tiếng nhạc râm vang âm ïĩ nên âm thanh thê lương của Đường Lập Đức chỉ kinh động tới hai ba bàn bên cạnh khiến cho mọi người đều ngoái đầu lại nhìn. Đường Lập Đức đau tới nổi sắc mặt trắng bệch, mặt mày nhăn nhó đau khổ. Anh ta nhắm chặt mắt, rút tay còn lại ra đỡ lấy cánh tay. “Cậu ba, cậu làm gì vậy?” Doãn Âm nghe thấy tiếng động liên mau chóng chạy qua. Lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cả người liền bị dọa mất ba hồn bảy phách. Bạch Nhược Hy cũng bị dọa tới chết lặng. Cô căng thẳng nhìn biểu cảm đau khổ của Đường Lập Đức, lại nhìn ánh mắt lạnh lùng muốn giết người của Kiều Huyền Thạc mà không dám nói tiếng nào. Bàn tay Đường Lập Đức cũng tính là rắn chắc mạnh mẽ nhưng trong tay Kiều Huyền Thạc lại chẳng khác gì vỏ giấy. Vừa vặn một cái liên nát ra từng mảnh. Kiều Huyền Thạc buông tay anh ta ra rồi lạnh nhạt cảnh cáo: “Anh có thể lén lút thích vợ tôi nhưng đừng có để cho tôi biết. Nếu không lần sau thứ bị gãy là cái cổ của anh đó.” Đường Lập Đức đau đớn vô cùng. Anh nhìn xuống cánh tay mềm oặt của mình. Khớp xương không thể nào thẳng lại được càng không thể nào cử động được nữa. Xương gãy, cũng vỡ nát rồi. Sau khi nhìn thấy bàn tay Đường Lập Đức biến dạng, Doãn Âm bị dọa tới nỗi lập tức giơ tay bịt miệng, hít một hơi, hoảng sợ. Những người đang coi kịch xung quanh cũng bị dọa một phen, kinh ngạc tới chết lặng. Đường Lập Đức nâng bàn tay bị gãy xương. Trán đẫm mồ hôi. Anh ta căng thẳng nuốt ngụm nước bọt rồi yếu ớt hỏi: “Cô ấy là vợ… vợ của cậu sao?” Kiêu Huyền Thạc nắm tay Bạch Nhược Hy, kéo cô đứng dậy. Tay Bạch Nhược Hy đang run lẩy bẩy. Cô biết Kiều Huyền Thạc sẽ không đối xử với cô như thế nhưng trong lòng lại tự động cảm thấy sợ hãi. Cô sợ nhỡ đâu anh lỡ tay thì sẽ bóp nát tay mình mất. Kiêu Huyền Thạc không trả lời anh, Đường Lập Đức lại tiếp tục hỏi: “Không phải trước kia cậu nói cổ là em gái cậu sao?” Một ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Kiêu Huyền Thạc cũng đủ khiến anh ta rét lạnh tận đáy lòng. Sau đó không dám hỏi tiếp cũng không dám lên tiếng nữa. Doãn Âm căng thẳng nắm chặt tay đi đến trước mặt Kiều Huyền Thạc rồi nhỏ giọng nói: “Cậu ba. Đây là buổi lễ quan trọng nhất của nhà họ Kiều chúng ta. Sao cậu lại có thể làm bị thương khách quý của nhà chúng ta ở đây như thế?” Kiêu Huyền Thạc lạnh nhạt nói lại vài câu: “Hắn dám động tới Nhược Hy lân nữa, em sẽ giết hắn tại chỗ.” Doãn Âm chết lặng không dám lên tiếng nữa. Trán Đường Lập Đức lại lặng lẽ đổ mồ hôi. Cử chỉ sợ hãi rụt rè nhưng ánh mắt lại sắc bén không gì sánh được. Vừa dứt lời, Kiều Huyền Thạc liền dắt tay Bạch Nhược Hy đi về vườn phía Nam. Bạch Nhược Hy đi bên cạnh anh. Ánh mắt cũng nhìn xuống đôi tay phía dưới. Bàn tay to lớn, ấm áp mà mạnh mẽ này hóa ra lại có thể tuyệt tình như thế.