Lạc Thập Thất được Bộ Dực Thành ra lệnh và đứng bảo vệ cô. Lúc này khi sự thật được phơi bày, trái tim An Chỉ Nguyệt rất đau và trống rỗng. Doãn Nhược Thi cuối cùng đã không thoát khỏi lưới trời. Cô cũng có thể rửa sạch oan ức và chứng minh mình vô tội. Bạn thân của cô chết cũng có thể nhắm mắt rồi. Ngay lúc đó, cô chợt muốn khóc. Cô đã khóc rất lớn vì những bất bình và sự đối xử bất công mà cô đã phải chịu trong vài tháng qua. Cuối cùng cô cũng vô tội, cuối cùng cũng đã chờ được ngày minh oan. An Chỉ Nguyệt nước mắt giàn giụa, đột ngột quay lại và hỏi: “Anh Lạc, anh Dực Thành đâu rồi?” “Cậu Thành đã đi giải quyết công việc của gia đình mình.” “Tôi muốn gặp anh ấy.” Cô cảm động thì thầm. Nếu không có Bộ Dực Thành, cô ấy đời này coi như xong. Trong lòng cô có một cảm xúc cảm kích không nói nên lời, vô cùng cảm kích. “Được, tôi sẽ đưa cô đến đó.” Vì việc thực thi pháp luật này theo kiểu giăng lưới bắt cá. Cho nên rất nhiều người nhà họ Bộ đã phản đối nó và không hợp tác để chấp hành. Vì vậy, Bộ Dực Thành đã yêu cầu cảnh sát tới cưỡng chế họ trong một căn phòng cách xa biệt thự. Rồi quan sát những gì xảy ra trong biệt thự qua màn hình. Cha mẹ của Doãn Nhược Thi đã khóc. Sắc mặt mọi người càng ngày càng xấu, cho đến khi Doãn Nhược Thi nói ra sự thật, cảm xúc trên mặt mọi người phức tạp, khó chịu, ngơ ngẩn lẫn lộn. Cha mẹ của Doãn Nhược Thi như phát điên,đấm đá túi bụi, hét vào mặt cảnh sát: “Con gái tôi không phải là kẻ giết người. Con gái tôi đã bị các người ép. Nó sợ hãi nên nói lung tung. Nó sẽ không giết chị gái mình.” “Con bé không phải, con bé thực sự không phải, tên khốn Bộ Dực Thành, hắn ta hãm hại con gái tôi để cứu người phụ nữ đó, hắn ta sắp đặt kế hoạch để làm hại con gái tôi.” Cảnh sát giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nói gì. Mặc những người này đánh nhau và gây rối, họ chỉ tin vào bằng chứng và lời thú tội, mặc dù phương pháp này là trái đạo đức, nhưng nó cũng được chính Doãn Nhược Thi thừa nhận. Ông cụ Bộ không nói gì. Lúc này, Bộ Hướng Đình lên tiếng: “Bộ Dực Thành có thể làm bất cứ điều gì cho An Chỉ Nguyệt, bởi vì anh ta đã cưới An Chỉ Nguyệt, vợ của anh ta, tất nhiên anh ta phải tìm mọi cách để An Chỉ Nguyệt thoát tội.” Những người khác vẫn im lặng. Rốt cuộc, sự thật đang ở trước mắt, cho dù Bộ Dực Thành dùng phương pháp nào, cũng chỉ có một sự thật. Tức là người đầu độc là Doãn Nhược Thi. Và nạn nhân mà Doãn Nhược Thi nhắm tới là An Chỉ Nguyệt, nhưng lại ngộ sát chị gái của mình. Ngay sau đó cánh cửa mở ra. Mọi người nhìn cánh cửa, Bộ Dực Thành chậm rãi đi vào. “Mày đang làm gì ở đây? Đồ khốn nạn, mày hại em họ của mình, mày bày trò để hại con bé, đồ khốn nạn …” Bộ Lệ khóc rất lớn. Bà lao tới vừa đánh vừa mắng. Bộ Dực Thành đứng yên để mặc cho bà ta phát tiết một lúc, trên khuôn mặt uy nghiêm không chút cảm xúc. Anh từ từ nắm cổ tay Bộ Lệ, nhẹ nhàng đẩy bà ta ra. Bộ Dực Thành chậm rãi đi về phía ông cụ..