“Không cần đâu, nó không có cơ hội mang mấy thứ trang sức đẹp đẽ như vậy. Nó bình thường cũng không đeo. Cả ngày mặc toàn đồ trắng…” An Hiểu vừa viết phiếu chỉ vừa nói. Bạch Nhược Hy hơi sững người, dừng động tác thay giày lại một lát. Thân thể cũng cứng ngắc, ngay cả tay cũng run rẩy. Là do cô không đeo hay là cô không có? Doãn Nhụy không lên tiếng nữa. An Hiểu đưa chỉ phiếu cho quản lý. Sau đó, anh ta cùng vài nhân viên bán hàng rất lễ phép cúi chào rồi mang đồ chuẩn bị rời đi. “Bà Kiều, chúng tôi đi trước đây. Bà cần gì thì có thể thông báo cho tôi. Gọi lúc nào thì chúng tôi có mặt lúc đó.” An Hiểu hơi mỉm cười gật đầu, xoay người gọi: “Dì Thu, tiễn Giám đốc Trân ra ngoài đi.” “Cảm ơn bà Kiều.” Mọi người đều nói cảm ơn rồi câm lấy đồ xoay người rời khỏi. Bạch Nhược Hy giật mình tỉnh lại, lập tức thay giày rồi chuẩn bị bước vào. Mà sau khi giám đốc đến gân cô liền mỉm cười khách khí nói: “Hóa ra con gái của dì Thu còn trẻ như vậy.” Bạch Nhược Hy chấn động, sững sờ nhìn anh ta. An Hiểu quay đầu, ngượng ngùng mở miệng: “Giám đốc Trần, nó là…” Giám đốc Trần nhìn về phía An Hiểu. An Hiểu “là” nửa ngày cũng nói không được, cuối cùng cảm thấy rất mất mặt mới chỉ tay vào Bạch Nhược Hy nói: “Con đi tiễn giám đốc Trần đi.” Trong lòng Bạch Nhược Hy hơi chấn động. Khóe miệng lộ ra nụ cưởi khẩy. Hóa ra người mẹ này của cô vứt bỏ không được cái thể diện này. Có loại con gái như cô khiến bà rất mất mặt sao? Cũng chẳng trách. Trên người An Hiểu mang vàng bạc châu báu, toàn bộ đều là nhãn hiệu lớn. Trang điểm cao quý lộng lẫy. Giơ tay nhấc chân đều phát ra khí chất của tâng lớp thượng lưu trong xã hội. Mà Bạch Nhược Hy từ nhỏ đã bị vứt bỏ. Chỉ cần có thể ăn no mặc ấm, có sách để đọc, có nhà để ở là đủ rồi. Đó giờ chưa từng được ưu ái. Bởi vì chịu không nổi sự đối đãi lạnh nhạt nên lúc Bạch Nhược Hy mười lãm tuổi liền quay về nhà họ Bạch. Kết quả ở nhà họ Bạch càng thêm tồi tệ, so với nhà họ Kiều còn đáng thương hơn. Cho đến năm nay cô mới quay về nhà họ Kiều ở. Bởi vậy sổ tiết kiệm trong ngân hàng của cô bây giờ chỉ có năm chữ số. Quần áo trên người cũng là mua trên mạng. Đó giờ không dùng đồ xa xỉ, càng không hiểu đồ hiệu là gì. Bị hiểu lầm thành người làm của nhà giàu cũng tính là lợi cho cô rồi. Mặc dù châm chọc nhưng Bạch Nhược Hy không có cãi lại lời mẹ. Cô cười gượng, từ từ nói: “Để em tiễn mọi người ra cửa.” “Cảm ơn.” Giám đốc Trần khách khí. Đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào Bạch Nhược Hy. Trên đường đi, người này vẫn còn bắt chuyện với Bạch Nhược Hy. Nhưng cô không có tâm tình để ý tới anh nên sau khi trực tiếp tiễn anh ra ngoài liền đóng cửa đi vào trong. Nhìn bầu trời đây sao, còn có cái bụng đói meo, cô đã không còn sức oán trời trách đất nữa. Cô không phải mới trải qua loại cuộc sống này, càng không phải là lần đầu tiên bị đối xử như vậy. Cô an ủi chính mình. Thật ra mẹ vẫn yêu thương cô. Ít nhất vào ngày mà cô mất tích, bà còn vì cô mà khóc. Mấy thứ hư vô đó đều không sao cả. Cô không để ý. Bước vào phòng khách lần nữa, Bạch Nhược Hy đến bên cạnh ghế sofa, lễ phép nói: “Mẹ, con đã tiễn bọn họ ra cửa rồi.” An Hiểu còn đang nói chuyện với Doãn Nhụy về sức hấp dẫn của trang sức, nghe thấy giọng nói của cô mới phản ứng lại. An Hiểu ngẩng đầu nhìn Bạch Nhược Hy, mỉm cười hỏi: “Nhược Hy, ngày mai con có tính làm gì không?” “Không có, ngày mai con được nghỉ.” Bạch Nhược Hy lạnh nhạt nói. “Vậy ngày mai con đi lại nhà bạn ngủ một đêm đi.” An Hiểu mỉm cười ôn hòa, nhỏ giọng dỗ dành: “Buổi lễ ngày mai sẽ bắt đầu từ bốn giờ chiều đến mười hai giờ tối.” Bạch Nhược Hy cười khổ, cúi đầu không nói. Từ nhỏ tới lớn, chỉ cần trong nhà mở tiệc, cô liền bị đuổi ra ngoài. Bởi vì không có người nào biết mẹ cô là vợ hai, còn có con gái riêng. Tất cả đều tưởng rằng An Hiểu chính là mẹ ruột của ba anh em nhà Kiều Huyền Thạc. Cô trở thành gánh nặng và sự hổ thẹn của mẹ. Doãn Nhụy nhìn nhìn Bạch Nhược Hy rồi tới gần An Hiểu nhẹ nhàng nói: “Dì à, Nhược Hy chỉ có một mình con là bạn. Trước kia mỗi lần cậu ấy đều tới nhà con ở. Thế nhưng bây giờ con lại ở đây…” An Hiểu sững người, nhíu chặt mày. Ánh mắt nhìn về phía Bạch Nhược Hy thay đổi. Giọng điệu cũng nặng hơn mấy phần: “Quan hệ giữa mày với mọi người rốt cuộc xấu đến mức nào? Lớn vậy rôi mà chỉ có Doãn Nhụy đồng ý làm bạn với mày thôi à?” Bạch Nhược Hy chỉ có thể cười khổ. Bà làm mẹ không phải quá thất bại rồi sao? Đó giờ bà chưa từng hỏi con gái có bao nhiêu bạn bè, làm cái gì ở bên ngoài. Bây giờ lại tức giận vì bạn bè cô ít sao? Lúc nhỏ, cô chỉ là một đứa gầy gò nhỏ bé lại chậm lớn. Vài bộ đồ cũng có thể mặc liền ba bốn năm. Để cô mặc mấy bộ đồ cũ giá rẻ kia, mang đôi giày vì chà giặt nhiều lân mà biến thành màu xám rồi gửi cô vào trường dành cho nhà giàu. Cô có thể có bạn bè sao? Lúc người khác đang leo trèo, cô còn ngôi trong góc viết chữ. Cha mẹ nhà người ta đều cho xe nhà đưa đón, bảo mẫu đi theo. Cô lại trở vê nhà một mình. Từ nhỏ đã chịu đủ loại chế giễu, chèn ép rồi ức hiếp. Biết bao nhiêu lần cô muốn chuyển trường, chuyển đến một trường bình dân mà thôi. Vậy mà cha mẹ vẫn cố chấp nghĩ rằng chỉ có học ở trường nhà giàu mới có thể để cô trở thành một thành viên của tầng lớp thượng lưu trong xã hội, mới có thể bước chân vào giới này. Không phải cô có chướng ngại giao tiếp với người ngoài mà là do cô luôn tự nghĩ mình thấp kém cho nên không muốn tới gân những người không cùng thế giới với mình. Thế giới này không phải là cái mà cô thích cho nên những người quen biết cũng không phải là bạn bè mà cô muốn thật lòng kết giao. Bởi vì lúc nhỏ thường có tiệc, mẹ thường gửi cô tới nhà họ Doãn cho nên cô mới từ từ làm bạn với Doãn Nhụy rồi xem cậu ta như người bạn thân duy nhất của mình. Bạch Nhược Hy cười khẩy, trong lòng chua xót, xem như không có gì mà nói: “Mẹ, yên tâm đi. Con không còn nhỏ nữa. Con sẽ ở trong phòng không ra ngoài đâu.’ An Hiểu nghĩ nghĩ cũng phải. Lúc nhỏ bà sợ cô tò mò, nhịn không được mà chạy ra ngoài làm loạn. Nếu như trước mặt mọi người gọi bà là mẹ thì hỏng rồi. Bây giờ không cần lo lắng vấn đề này nữa. “Được rồi.” Giọng điệu An Hiểu hòa hoãn lại, thì thầm nói: “Con cứ ở trong phòng đừng ra ngoài. Muốn ăn muốn uống gì thì gọi điện cho dì Thu để dì mang lên phòng cho con. Không có chuyện gì thì đừng chạy ra ngoài.” “Dạ.” Bạch Nhược Hy trả lời lại một tiếng, lấy túi rồi lạnh nhạt nói: “Con lên lâu trước đây.” “Đi đi, đi đi” An Hiểu vẫy vẫy tay, xoay mặt liền dịu dàng nói với Doãn Nhụy: “Tiểu Nhụy, đồ của con đã chọn xong chưa?” “Chọn xong rồi ạ.” “Đi lên phòng con xem xem. Để dì coi phối với cái áo này có đẹp hay không. “Dạ được.” Doãn Nhụy gật đầu, lập tức kéo tay An Hiểu đứng dậy. Doãn Nhụy nhìn về phía Doãn Âm: “Chị à, chị có muốn giúp em xem một chút không?” “Được.” Doãn Âm đứng dậy. Ánh mắt cao thâm khó lường nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hy một hồi. Khóe miệng lộ ra nụ cười nịnh nọt. Doãn Âm nhìn thấu lòng Bạch Nhược Hy nhưng cũng cố tình lạnh nhạt cô. Bạch Nhược Hy nhìn bóng dáng ba người rời khỏi. Chân giống như mọc rễ không thể nào cử động được. Im lặng hồi lâu, cô mới từ từ đi lên lâu. Phía sau lại truyền đến giọng nói dịu dàng của dì Thu: “Cô Nhược Hy, cô còn chưa ăn tối phải không? Tôi có để chút cơm nóng đồ nóng cho cô. Cô có muốn ăn chút gì không?” Khoảnh khắc này, trong lòng Bạch Nhược Hy mới hơi ấm áp. Lúc lòng cô nguội lạnh nhất vẫn còn có người đối xử tốt với cô. Cô không nỡ phụ ý tốt của người khác. “Dạ được.” Bạch Nhược Hy xoay người, mỉm cười nói với dì Thu: “Đúng lúc con cũng đang đói bụng.’ Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Bạch Nhược Hy, dì Thu cũng mỉm cười rồi vội vàng xuống nhà bếp mang đồ ăn lên.