“Em không có xảy ra quan hệ gì với anh ấy hết.” “Hừ.” Kiều Huyền Thạc hừ nhẹ một tiếng giống như khinh miệt, lại giống như đang cười nhạo. Phản ứng của anh khó bề phân biệt. Bạch Nhược Hy biết anh không tin nên mới từ từ xoay người, nghiêng người lại đối diện với anh. Điều không giống chính là anh đang nhắm mắt, còn cô thì mở mắt trân trân nhìn người nào đó. “Anh ba, tại sao anh lại không tin em?” Kiều Huyền Thạc lạnh nhạt nói: “Nói dối nhiều rồi, không đáng để người khác tin.” Bạch Nhược Hy thở dài một tiếng, bất lực nhắm mắt lại. Tâm tình cũng vô cùng nặng nê. Đúng vậy, quả thật không có lý do nào khiến người khác tin cô được. Sinh nhật mỗi năm, Kiều Huyền Hạo đều sẽ thuê khách sạn sang trọng nhất chúc mừng sinh nhật cô, chuẩn bị bánh sinh nhật, quà, còn cho cô một đêm lãng mạn chỉ có thể có trong tưởng tượng. Thế nhưng mỗi lần hai người chỉ thuê phòng hai giường. Sau khi lớn rồi, cô cũng nhiều lần muốn từ chối thói quen này nhưng lại không nỡ phụ lòng yêu thích của anh hai. Cô nam quả nữ thuê phòng trong khách sạn chỉ để chúc mừng sinh nhật, nói chuyện suốt đêm thì ai mà tin được? Thế nhưng lại có chuyện như vậy. Giống như bây giờ cô ngủ cùng với chồng mình, rõ ràng khát vọng vô cùng nhưng lý trí lại nói với cô không thể vượt quá giới hạn. “Cho nên anh cảm thấy em đang nói dối sao?” Bạch Nhược Hy mệt mỏi thêu thào. Sự giải thích của cô trong mắt anh lại trở thành lời nói dối. Kiều Huyền Thạc im lặng. Tim Bạch Nhược Hy hơi thắt lại. Cô ngừng lại hồi lâu mới bực tức mở miệng, giọng điệu cũng nặng hơn vài phần: “Anh ba, cho dù chúng ta đã là vợ chồng rồi nhưng trước khi anh còn chưa tin tưởng em thì mong anh đừng chạm vào em làm gì. Em sợ sẽ làm bẩn thân thể của anh đó.” “Tôi không để ý.” Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng nói một câu. Bạch Nhược Hy lại càng kiên định: “Em để ý” “Ừ..” Anh trả lời. Bạch Nhược Hy nhẹ nhàng cắn môi, hận không thể cắn tới chảy máu. Cô thật sự đã nói dối rất nhiều sao? Tại sao trong suy nghĩ của anh không hề có chút tin tưởng nào? Bây giờ nghĩ lại, Bạch Nhược Hy cuối cùng cũng biết tại sao Kiều Huyền Thạc lại không hỏi đến chuyện số của anh đã từng bị người khác lén đổi trong điện thoại của cô rồi. Bởi vì anh chỉ cảm thấy cô đang nói dối, đang diễn kịch mà thôi. Lúc nhỏ, bởi vì cô sợ bị cha mẹ vứt bỏ cho nên mỗi lần làm sai đều luôn nói dối để duy trì hình tượng ngoan ngoãn, tốt đẹp nhất cho người khác nhìn. Đây là biểu hiện của việc cảm thấy thiếu sự an toàn. Bởi vì muốn được anh chú ý, cô cũng thường nói dối, dùng đủ loại lý do có chết cũng không buông mà dính lấy Kiều Huyền Thạc. Sau khi lớn, cô vẫn còn nói dối. Vẫn luôn dùng lời nói dối để che giấu nội tâm chân thật của mình. Có nhiều lúc cô cũng rất bất lực. Lần bắt cóc gần đây, cô có thể nói thật không? Không phải cô không thể nói mà là không dám nói. Cô không biết hậu quả thế nào. Trước khi suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện, cô không dám dễ dàng để lộ ra ngoài. Nhưng Kiều Huyền Thạc vừa liếc mắt liên phát hiện được cô nói dối. Anh không ép cô nhưng không có nghĩa là anh tin cô. Bạch Nhược Hy im lặng. Hai người cũng không ai nói với ai một lời. Chỉ có tiếng hít thở đều đặn trong không khí. Trời rất nhanh liền hửng sáng. Sương mù mông lung bao trùm lên khắp vườn hoa. Sau khi Kiều Huyền Thạc tỉnh lại, đắp chăn cho Bạch Nhược Hy rồi mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Dục vọng dâng trào tối qua đã tắt hẳn, không còn xúc động như vậy nữa. Bạch Nhược Hy đã muốn trốn anh, cũng không phải là thật lòng muốn xảy ra quan hệ với anh. Anh không muốn miễn cưỡng bất cứ điều gì. Kiêu Huyền Thạc đi ra từ trong phòng. Khi đang đi trên hành lang thì điện thoại trên người rung lên một tiếng. Anh lấy điện thoại ra liếc xem màn hình một cái. Là Tinh Thần đang gọi đến. Anh áp điện thoại lên tai, lạnh nhạt trả lời: “Alo.” “Chào buổi sáng cậu ba.” Giọng nói cung kính của Tinh Thần truyền đến. “Ừ, chào buổi sáng.” Kiều Huyền Thạc đút tay vào túi, trả lời lại một câu rồi tiếp tục đi vê phòng. Tinh Thần nghiêm túc báo cáo: “Cậu ba, vụ cô ba bị bắt cóc đã có tiến triển rồi. Tôi phát hiện chiếc xe màu đen đó bị bỏ lại ở một nơi hoang vắng. Hơn nữa camera lần theo dấu vết của chiếc xe thì thấy nó đi loanh quanh Tịch Thành một vòng. Sau đó biến mất ở đoạn đường không có camera. ` MU „ “Còn có vị trí mà cô ba tỉnh lại là bên bờ sông của tỉnh khác, phải đi một quãng đường chừng ba bốn tiếng mới tới.” “Biết cô ấy bị bắt tới chỗ nào không? Gặp qua người nào?” “Không biết, không tìm được.” Kiều Huyền Thạc hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng bước vào. Anh đóng cửa lại rồi lạnh nhạt nói: “Bên phía Bộ Dực Thành có động tính gì không?” “Chủ tịch nước đang cùng nước khác đàm phán. Bây giờ vẫn còn đang ở nước ngoài, tranh thủ chút thời gian cho chúng ta tìm thấy phật châu.” “Ư” “Cậu ba…” “Ừ” Kiều Huyền Thạc vô lực trả lời lại một tiếng. Tinh Thần ấp a ấp úng: “Cái đó…” “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng.” “A Lương, cậu ta… cậu ta có dính dáng tới xã hội đen.” Tinh Thần dè dặt nói. Kiều Huyền Thạc biến sắc, sững sờ một chút mới chau mày hỏi: “Cậu nói A Lương có dính tới xã hội đen?” “Dạ. Bên phía Bộ cảnh sát đã nắm đầy đủ chứng cứ rồi. Bởi vì có quan hệ tới lĩnh dưới trướng cậu cho nên không có người nào dám đụng tới cậu ta. Do đó báo cáo, tài liệu đều tới tay tôi để tôi đi hỏi ý kiến cậu coi nên xử lý thế nào.” “A Lương ở đâu?” Giọng điệu Kiều Huyền Thạc nghiêm túc hơn vài phần. Làm anh em với cậu ta nhiều năm, cho dù không tin tưởng trăm phần trăm nhưng anh không tin A Lương lại có dính dáng tới xã hội đen. “Bị mời tới đồn cảnh sát rồi…” “Lập tức gửi tài liệu cho tôi.” “Rõ.” Tinh Thần vừa trả lời xong, Kiều Huyền Thạc liền ngắt điện thoại. Hai tay chống nạnh đứng trước ban công, hít thở sâu. Trâm tư hồi lâu, anh mới lập tức xoay người, lấy ra bộ quân phục từ trong tủ đồ mặc lên rồi câm lấy chìa khóa ra ngoài. Lúc Bạch Nhược Hy tỉnh lại, Kiều Huyền Thạc đã không còn ở đây nữa. Từ ngày đó, anh không nói lời nào mà lại đột nhiên biến mất. Ba ngày sau. Ngày lễ kỷ niệm trăm năm thành lập tập đoàn nhà họ Kiều sắp đến. Tất cả mọi người trên dưới nhà họ Kiêu đều bận rộn trong ngoài. Tối thứ bảy, có vài nhà thiết kế trang sức đến vườn phía Nam, mang theo mười mấy bộ đồ xa xỉ nổi tiếng, sắp thành từng hàng bày trong phòng khách. An Hiểu cùng với Doãn Nhụy và Doãn Âm đang lựa chọn trang sức cho buổi lễ ngày mai. Từ kim cương mà những cô gái trẻ yêu thích, vàng, cho đến ngọc bích các loại. Mỗi thứ đều có giá trị không nhỏ. An Hiểu chọn cho Doãn Âm một chuỗi hồng ngọc, lại chọn đồ trang sức cho Doãn Nhụy. Cầm lấy bộ đồ kim cương có tên gọi “Bầu trời đây sao”, bà mỉm cười: “Tiểu Nhụy, con xem cái áo khoác kim cương này thế nào, có phải rất đẹp hay không?” Doãn Nhụy cười gật đầu: “Con rất thích. Con tin vào ánh mắt của dì.” Giám đốc kinh doanh vui vẻ cười, cung kính nói: “Cô Doãn trời sinh đã xinh đẹp, mang cái gì cũng đẹp cả. Cái áo khoác kim cương này rất hợp với khí chất của cô, cao quý, tao nhã mà tinh xảo. Điều quan trọng nhất cái áo kim cương này là mẫu mới nhất năm nay. Cả thế giới chỉ có ba cái. Cho dù có tiền cũng không nhất định mua được.” An Hiểu bị cô giám đốc kinh doanh nói đến động lòng: “Tốt lắm. Vậy cứ lấy cái này đi.” Doãn Nhụy vội vàng sờ tay An Hiểu, căng thẳng nói: “Dì à, cái này quá quý giá. Hay là chúng ta lựa đại cái khác đi” “Giá cả không quan trọng, thích là được. Lấy cái này đi. Dì muốn con trở thành trung tâm của sự chú ý.” An Hiểu mỉm cười, trong mắt tràn đầy yêu chiều. Ngay cả Doãn Âm đều cảm thấy ghen tị với em mình. Còn chưa qua cửa đã được đối xử tốt như vậy, còn hơn cả con gái ruột. Lúc này. Bạch Nhược Hy mang túi bước vào từ bên ngoài. Từ xa cô đã nhìn thấy trong nhà có rất nhiều người qua lại. Cô thay giày. Doãn Nhụy liếc nhìn cô một cái liên dịu dàng hỏi An Hiểu: “Dì à, dì không chọn một cái cho Nhược Hy sao?”