Thái độ hỏi tội của cha mẹ khiến lòng Bạch Nhược Hy rất khó chịu. Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý trở thành tội nhân rồi cho nên cũng không sợ hãi quá nhiều. Giọng điệu cô lạnh nhạt không nhanh không chậm: “Mẹ có thể đi hỏi Tinh Thần. Hỏi anh ta tại sao lại gọi con như vậy.” “Vậy mày gọi anh ta ra đây.” An Hiểu tức giận chỉ vào phòng khách. Kiều Nhất Xuyên gấp gáp kéo tay An Hiểu, nhỏ giọng khuyên bảo: “Sĩ quan phụ tá người ta đến vì có chuyện. Bà đừng như thế.” Thái độ của Bạch Nhược Hy cũng lạnh nhạt, trả lời lại một câu với An Hiểu: “Con rất bận. Mẹ muốn biết cái gì thì tự đi mà hỏi.” Nói xong, Bạch Nhược Hy không hề do dự mà đi ra cửa. “Mày đứng lại đó.” An Hiểu hét lên một tiếng. Thế nhưng vẫn không thể ngăn được bước chân của Bạch Nhược Hy. Cô vừa đi ra cửa, An Hiểu đã tức giận bừng bừng đuổi theo. Cửa lớn bị người đẩy ra. Hai người một trước một sau đột nhiên ngừng lại mà sững sờ nhìn hai người vừa tiến vào cửa. Doãn Âm kéo vali đi cùng với Doãn Nhụy bước vào. Trên mặt của bọn họ toàn là ý cười ôn hòa. Nhìn thấy bọn họ, sắc mặt Bạch Nhược Hy trở nên trắng bệch. Một cảm giác không hay xông lên đỉnh đầu. An Hiểu vừa rồi còn mặt nặng mày nhẹ mà lúc này trở mặt nhanh hơn cả thời tiết. Chỉ một chốc liền trời xanh quang đãng, lộ ra nụ cười tươi rói. Doãn Nhụy rất khách khí mà chào hỏi: “Chào buổi sáng dì, Nhược Hy.” Bạch Nhược Hy cảm thấy nụ cười tươi rói này khiến cô rất chán ghét. Lần trước còn hất cà phê vào người cô, nói xui xẻo tám đời mới có người bạn như cô. Thế mà chưa tới hai ngày đã giống như biến thành người khác rồi? An Hiểu tươi cười hoan nghênh: “Tiểu Nhụy, con đến rồi à. Đây là…” Bà nghi ngờ chỉ về phía vali trong tay Doãn Nhụy thể hiện rõ sự khó hiểu. Doãn Âm kéo vali vào phòng khách. Lúc đi ngang qua bên người Bạch Nhược Hy mới cố ý nói: “Em con muốn đến ở với con mấy ngày. Hai chị em tụi con rất lâu rồi không có tụ họp với nhau.’ Trong lòng Bạch Nhược Hy giật thót một cái. Cô cảm thấy phiên muộn khôn tả, chỉ cảm thấy trong lời chị ta có dụng ý khác. Mỗi ngày Doãn Âm đều phải đi làm. Làm gì có thời gian mà chơi với Doãn Nhụy ăn không ngôi rôi đây? An Hiểu vui mừng khôn xiết rồi nắm lấy tay Doãn Nhụy kéo vào trong phòng khách. Trong chốc lát bà vui tới nỗi quên mất sự tồn tại của Bạch Nhược Hy mà hô to gọi nhỏ với đầu bếp: “Dì Thu, bảo người làm dọn dẹp một phòng cho khách rồi đem hành lý của Tiểu Nhụy lên đó đi.” Người làm và dì Thu liền vội vàng chạy ra ngoài giúp đỡ. Hai người nhìn thấy Doãn Nhụy mang theo hành lý đến đều lộ ra nụ cười chào đón. Kiều Nhất Xuyên cũng mỉm cười. Doãn Nhụy sau khi lại gân mới lễ phép chào hỏi: “Chúc chú buổi sáng tốt lành.” Kiều Nhất Xuyên: “Hoan nghênh hoan nghênh. Doãn Nhụy con phải ở lại đây thêm mấy ngày. Bà mẹ chồng này của con mỗi ngày đều nhắc không biết lúc nào Huyền Thạc mới rước con về nhà đó. Mấy lời lải nhải của bà ấy đều khiến thần kinh bác mệt mỏi hết cả lên.” Doãn Nhụy và Doãn Âm cùng cười, cùng nhau đi vào phòng khách ngồi xuống. Người làm dâng trà và điểm tâm lên. Bốn người liền ngồi xuống vừa nói vừa cười, nhẹ giọng khách khí mà giao lưu. Cảnh tượng trong phòng khách liền trở nên ấm áp và tự nhiên đến lạ. Bạch Nhược Hy vẫn luôn đứng ngây người trước cửa cứ như thế mà nhìn bọn họ trò chuyện với nhau, giống như bụi bặm bị người lãng quên trong góc. Cô không có cảm xúc gì quá nhiều. Dù sao cô cũng đã quen rồi. Quen bị phớt lờ, bị quên lãng. Cô thở ra một hơi phiên muộn rồi xoay người thay giày. Bước chân nặng nề rời khỏi nhà họ Kiều. Có lẽ cô đã mơ hồ hiểu được dụng ý của Doãn Nhụy rồi. Bây giờ cô không muốn tiếp tục ly hôn với Kiều Huyền Thạc nữa rồi. Doãn Nhụy muốn tự mình ra trận, tới gần ban công mà tước đoạt ánh trăng, là muốn giành Kiều Huyền Thạc trở về. Nhưng anh căn bản không thuộc về Bạch Nhược Hy. Cho dù Doãn Nhụy dùng biện pháp gì khiến anh hồi tâm chuyển ý, cô cũng đều cảm thấy không sao. Cô vui vẻ tiếp nhận Doãn Nhụy vào sống ở nhà họ Kiều nhưng trong lòng lại có chút phiên muộn không VUI. Đã tới thì an tâm ở lại. Trong phòng khách. Tinh Thần giao tài liệu trong tay cho Kiều Huyên Thạc rồi cung kính nói: “Cậu ba, đã tìm thấy người làm nghỉ việc ở vườn phía Bắc rồi. Bên trên là tài liệu mà tôi đã điều tra. Cậu xem một chút.” Kiều Huyền Thạc lập tức nhận lấy tài liệu, vừa lật vừa hỏi: “Tìm ra ở đâu?” “Bọn họ đi du lịch nước ngoài rồi. Nghe nói sau khi nghỉ việc còn nhận được một khoản trợ cấp không nhỏ.” Kiều Huyền Thạc biết nhân viên bị sa thải đều có tiền trợ cấp. Điểm này ngược lại không có vấn đề gì. Mở tài liệu anh mới nghiêm túc nhìn một lượt. Từ đầu đến cuối đều không có phát hiện ra cái gì, mà nguyên nhân bị sa thải là: chủ bị giết, hai người lại không hay biết gì, không biết bảo vệ chủ cho tốt mà bị sa thải. Người sa thải bọn họ là ông nội. Ông ra lệnh cho hai người bọn họ rời khỏi hiện trường vụ án. Người xử lý hồ bơi trên lầu là thím hai đã chết của anh. Lý do là có người lạc mất con mèo để nó chết trong hồ bơi. Hai người làm không có bất cứ chỗ nào khả nghi. Kiều Huyên Thạc đóng tài liệu, từ từ nhìn về phía Tinh Thần hỏi: “Cậu cảm thấy hai người làm đó có nói dối không?” “Không giống như là nói dối. Nguyên nhân bọn họ không ở hiện trường là do người chết kêu họ đi. Không phải là hung thủ cố ý đẩy bọn họ đi. Tôi cảm thấy tra không ra cái gì từ trên người bọn họ.” Kiều Huyên Thạc dựa vào ghế, chau mày trâm tư suy nghĩ. Trên gương mặt góc cạnh rõ ràng mang theo chút nghiêm khắc. Sắc mặt nghiêm trọng. Tinh Thần đứng nghiêm không động đậy, đợi anh phân phó. Qua hồi lâu, Kiều Huyền Thạc mới thì thào hỏi: “Sao con mèo lại lạc vào hồ rồi chết ở đó?” “Bọn họ nói không biết.” “Manh mối bị đứt đoạn như vậy sao?” Tinh Thần im lặng từ từ nói: “Vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo?” “Ðợi ự Tinh Thần im lặng hồi lâu lại hỏi: “Vậy chuyện chủ tịch nước giao, chúng ta nên điều tra theo hướng nào?” Kiều Huyền Thạc chau mày. Ánh mắt mơ màng nhìn mặt bàn. Sự im lặng khiến cho người khác hoảng sợ. Sau đó anh mới nhẹ nhàng nói: “Chuyện của phật châu không gấp. Hung thủ một ngày còn chưa nổi lên mặt nước, phật châu sẽ không có manh mối đâu.” “Viên phật châu này có liên quan tới hung thủ giết người sao?” Kiêu Huyền Thạc phớt lờ câu hỏi của Tinh Thần mà lộ ra nụ cười khẩy. Nụ cười này khiến người khác có cảm giác rất châm biếm. Ai cũng không nghĩ cái chết của thím hai có liên quan tới một viên ngọc có ảnh hưởng tới an nguy của một quốc gia. Thế nhưng không ngờ bên trong đó lại có mối quan hệ nào đó. “Tiếp tục đợi. Hắn đã bắt đầu hành động rồi.” Kiều Huyền Thạc bình tĩnh như nước, không có chút cảm giác cấp bách nào. Tinh Thân đáp ứng một tiếng rồi chờ phân phó. Kiều Huyền Thạc trầm tư hồi lâu rồi lại lật tài liệu ra xem lần nữa. Sau đó anh mới thì thâm nói: “Cậu quay về trước đi, tiếp tục điều tra chuyện này. Xảy ra chuyện gì thì thông báo cho tôi biết…” Sau khi Tinh Thần chào hỏi mới xoay người chuẩn bị rời khỏi. Tuy nhiên anh ta mới xoay người liên đột nhiên nhớ tới một chuyện nên lại quay đầu đối diện với Kiều Huyền Thạc, căng thẳng nói: “Cậu ba, vừa rồi tôi…” Kiều Huyền Thạc sững người, nhướn mày nhìn vê phía Tinh Thần. Ánh mắt nghiêm khắc khiến lời của Tinh Thần bị nghẹn trong cổ họng, sau đó trong phút chốc liền biến mất khiến anh ta lộ ra vẻ khó xử. “Chuyện gì?” Kiều Huyền Thạc không nhẫn nại hỏi. Tinh Thần xoắn xuýt hồi lâu mới yếu ớt mở miệng: “Lúc tôi mới vào cửa liên chạm phải cô ba. Tôi gọi cô một tiếng cô ba. Thế nhưng hình như cha mẹ cậu đối với cô ba…” Kiều Huyền Thạc ngẩng phắt đầu. Sắc mặt trầm xuống. Ánh mắt trở nên lạnh lếo. Anh chau mày, trong phút chốc khiến khí lạnh khiếp người tràn khắp phòng khách, khiến người khác cảm thấy không khí như sắp kết thành băng. Nói xong, Tinh Thần úp úp mở mở không dám nói thêm nữa. Anh biết bản thân gây họa rồi nên mới căng thẳng nuốt ngụm nước bọt. “Xin lỗi, cậu ba.” Tinh Thần thấy cơn tức giận trong ánh mắt nghiêm khắc của Kiều Huyên Thạc liền vội vàng xin lỗi. Kiều Huyên Thạc đứng dậy. Hai tay đút vào túi đi ra khỏi bàn làm việc mới lạnh lùng hỏi: “Đối với Nhược Hy thế nào?”