Ngón tay nắm lấy vai cô đang run lên nhè nhẹ. Hơi thở anh hỗn loạn. Tim cũng không ngừng run lên. Bạch Nhược Hy nén không được nước mắt của bản thân mà đành mặc kệ để nước mặt tự rơi. Dù sao người đàn ông này cũng cảm thấy nước mắt của cô rất rẻ tiên cho nên sẽ không quan tâm đến nó. Vậy thì cô còn để ý làm gì? Bạch Nhược Hy lộ ra nụ cười khổ hòa với nước mắt, lộ ra nỗi bi thương: “Tôi không cân những thứ phù phiếm đó của anh. Tôi chỉ muốn nhà, muốn những người yêu thương tôi mà thôi. Kiều Huyền Thạc giận bừng bừng. Trên mặt mang theo nụ cười khẩy mà châm chọc nói: “Cô càng sợ mất đi người đàn ông cô yêu có phải không?” Bạch Nhược Hy không hiểu lời này của anh có ý gì nên hơi chấn động rồi im lặng. Kiều Huyền Thạc ngẩng đầu nhìn trân nhà. Tim đau đến hít thở không thông. Anh hơi mở miệng hít thở sâu. Nỗi đau khó bề kìm nén lan khắp cả người giống như con vi rút cực độc từng chút từng chút một ăn mòn tim anh. Bạch Nhược Hy im lặng. Trong phút chốc Kiều Huyền Thạc bình tĩnh lại. Ánh mắt đỏ rực thâm thúy nhìn thẳng vào cô. Anh tức giận hét lên một câu: “Kết hôn với tôi rồi. Tôi chính là nhà, là người nhà của cô. Nếu như cô cảm thấy còn không đủ vậy chúng ta sẽ sinh một đứa con. Cô còn muốn cái gì nữa tôi đều cho cô, đều cho cô hết.” Tiếng gào thét của anh dường như muốn phá nát tim cô ra ngàn mảnh. Mỗi một câu đều như khắc sâu vào lòng cô. Anh càng như vậy, nước mắt cô lại càng chảy ra dữ dội. Cuối cùng cô nhịn không được mà bật khóc, mất đi lý trí mà buộc miệng nói: “Tôi muốn tim anh. Có phải anh cũng cho tôi không?” Kiều Huyên Thạc nắm lấy tay cô, ép lên ngực anh rồi tức giận nói: “Tim ở đây này. Lấy đi… Bạch Nhược Hy tim như dao cắt, nước mắt rơi xuống như mưa. Người đàn ông này đã tức giận tới cực điểm. Mỗi câu, mỗi động tác đều dọa cô sợ đến run rẩy cả người. Tay cô nắm thành quyền. Bị ép chặt vào lồng ngực anh, cô có thể cảm nhận được nhịp tim đập cực nhanh của anh, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng đến phỏng người. Cô đang sợ. Cô không biết lời của Kiêu Huyền Thạc chỉ là nhất thời xúc động hay là lời nói thật. Kiêu Huyền Thạc đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, kéo về phía bàn trà trong phòng khiến cô lảo đảo vài bước. Còn không đợi cô kịp phản ứng lại, Kiêu Huyền Thạc đã cầm lấy dao gọt hoa quả đặt vào tay cô. Lúc này cô bị dọa đến nỗi cả người đều mềm nhữn. Tay run rấy mà nước mắt cũng rơi đây mặt. Kiều Huyên Thạc giữ lấy cánh tay cô, đẩy cán dao chống trước mặt anh mà nói từng câu từng chữ: “Cô muốn tim tôi phải không? Có phải chỉ cân móc trái tim ở bên dưới chỗ này ra cho cô là có thể không cần phải ly hôn rôi không?” Bạch Nhược Hy bị dọa tới buông lỏng tay ra. “Lạch cạch” một tiếng, cây dao từ trong tay cô rơi xuống đất. Ngón tay cô run rẩy. Cả người vô lực muốn ngã xuống, còn vai bởi vì khóc mà run dữ dội. Anh sắp phát điên rồi. Anh sớm muộn gì cũng vì người con gái này mà phát điền. Tim của anh luôn thuộc về cô. Đó giờ đều chưa từng thay đổi. Anh đã làm tới bước này rồi cô còn muốn anh thế nào nữa? Tim mệt rồi cũng vỡ ra ngàn mảnh. Kiều Huyền Thạc từ từ buông vai cô ra. Hai tay vô lực buông thống xuống. Tất cả sự tức giận trong phút chốc hóa thành bi thương. Ngay cả khí lực cũng dần biến mất. Anh thất vọng hỏi nhỏ: “Còn muốn cái gì nữa? Sao hay là trăng?” Bạch Nhược Hy cúi đầu. Nước mắt rơi xuống sàn. Cô lắc đầu không dám nói thêm lời nào nữa. Cô biết sự tức giận của Kiêu Huyền Thạc đã mất đi khống chế. Nếu cô lại chọc tức anh sẽ không biết gặp phải kết quả gì. Kiều Huyền Thạc hít sâu một hơi. Anh cúi đầu chớp chớp đôi mắt mờ Sương, giọng nói trở nên khàn khàn: “Tôi nói một lần cuối. Nếu như muốn ly hôn, cô chết hoặc là tôi chết.” Bạch Nhược Hy khóc tới cổ họng đều bỏng rát. Khó chịu đến nổi một từ cũng không thể nào phát ra thành tiếng. Tim đập loạn lên. Đầu óc cũng đã không thể nào suy nghĩ được qì. Đột nhiên lúc cô hoàn toàn không phòng bị, cả người liền bị một bóng đen ép tới nhấc bổng lên cao. Cô ngay cả thời gian phản ứng lại cũng không có liền bị cánh tay khỏe mạnh rắn chắc của Kiêu Huyền Thạc xoay người lại. Phần lưng cô dán chặt lên cửa sổ ban công, ép lên màn cửa. Hai chân rời đất. “Hả?” Cả người cô trở nên hồ đồ. Anh hoàn toàn không chút báo động nào mà hồn lên môi cô. Thân thể rắn chắc ép chặt vào người cô. Lông mi dài của cô còn vương đầy nước mắt. Nhìn thấy gương mặt phóng đại trước mắt, lông mi cô chớp một cái liền đụng trúng da của anh. Anh nhắm chặt mắt. Đôi môi mỏng nóng rực, ẩm ướt mà ngọt ngào. Hơi thở của anh phả lên gò má làm lay động từng tế bào khiến cả người cô đều trở nên ngây ngốc. Cô cảm thấy nhịp tim sắp lên đến hai trăm, giống như lúc nào cũng có thể nổ tung. Bạch Nhược Hy không dám tin anh lại cưỡng hôn cô vào lúc này. Lúc phản ứng lại, cô sợ hãi đến nỗi hai tay đều liêu mạng đánh lên vai anh, giấy giụa dùng sức đẩy anh ra. “Ưm ưm…” Thế nhưng người đàn ông này kiên cố giống như bàn thạch, khóa chặt cô trong lòng. Thời gian một giây hai giây mau chóng trôi qua. Đầu óc Bạch Nhược Hy trống rỗng, không cách nào thoát khỏi anh liền từ từ nhắm mắt lại. Anh tách môi cô ra, đầu lưỡi nhanh chóng len lỏi vào trong. Cơn triền miên ẩm ướt mà ngọt ngào đó, anh thô lỗ mà cuồng nhiệt. Không khí đều bị rút đi mà anh còn dây dưa không ngừng. Dường như đã qua một thế kỷ, Bạch Nhược Hy cảm thấy sắp chết rồi, hai tay mới giãy giụa đẩy vai Kiều Huyền Thạc ra. Nếu cô không hít thở thêm nữa thì sắp chết ngạt tới nơi rồi. Kiều Huyền Thạc hoàn toàn không hê muốn thả cô ra. Lúc lần đầu hôn trộm cô là ngọt ngào như mật. Khoảnh khắc này giống như đang hít thuốc phiện, hít tới nghiện không buông. Sự ngọt ngào tươi đẹp của cô khiến anh sắp phát điên, hận không thể nhập cô vào người mà hồn tới cùng trời cuối đất. Lần đầu tiên phát hiện không gánh nổi tân số rung động của con tim, Bạch Nhược Hy giãy giụa dữ dội anh mới lưu luyến không nỡ mà từ từ rời khỏi môi cô. Anh áp đầu lên trán cô. Hơi thở của hai người gấp gáp mà nặng nề, thở hổn hển giống như thiếu ô xy. Ánh mắt mơ màng của Kiều Huyền Thạc nhìn Bạch Nhược Hy. Cả mặt cô ửng hồng còn vương nước mắt. Bởi vì ngại ngùng mà nhắm chặt mắt. Hàng lông mi dài ẩm ướt. Đôi môi bị anh hôn đến sưng nhẹ. Bình tĩnh lại mới phát hiện hôn quá số sàng rồi. Nhiệt độ cả phòng đang từ từ gia tăng. Thân nhiệt của hai người cũng nhanh chóng tăng lên. Hai chân Bạch Nhược Hy vẫn không hê chạm đất. Cô bị ôm đến ngang chiều cao của anh. Thân thể dán chặt đến nỗi một ngọn gió đều không lọt. Sau khi hơi thở bình thường trở lại, Bạch Nhược Hy mới mím môi. Cô cảm thấy cánh môi còn có chút đau đớn, thế nhưng hơi thở của Kiều Huyền Thạc vẫn còn lưu lại trên môi mới rời khỏi không bao lâu đã bắt đầu trở lại. Bạch Nhược Hy không có dũng khí nhìn thẳng vào mắt anh, tức giận hỏi: “Sao lại hôn em?” Kiêu Huyền Thạc từ từ thả cô xuống đất. Giọng nói từ tính phun ra hai câu. “Sạc pin, muốn tìm chút sức lực.” Cả người Bạch Nhược Hy mềm nhũn. Hai chân vừa rơi xuống đất còn đứng không vững, hai tay đã mau chóng bám lấy lồng ngực của Kiêu Huyền Thạc. Kiều Huyền Thạc sợ cô sẽ rơi xuống nên hai tay giữ chặt lấy eo cô. Sau khi đứng vững, phản ứng đầu tiên của Bạch Nhược Hy là vung ra một cái bạt tai. “Chát.’ Tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên. Cái bạt tai này đánh lên mặt anh không có chút đau đớn nào bởi vì sức của cô vốn đã yếu ớt còn bị hôn đến cả người mềm nhũn không có cách nào tát mạnh được. Thế nhưng cái tát này lại là đau nhất giống như hung hăng quất xuống một roi vào chỗ yếu ớt nhất trong lòng anh. Đánh đến nỗi tim đều như đang chảy máu. Anh nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi đẩy đẩy hai má. Sau đó nở nụ cười chua chát. Ánh mắt mơ hồ mà nhìn thẳng Bạch Nhược Hy.