Bạch Nhược Hy về tới Tập đoàn Vĩnh Hằng mà không gặp nguy hiểm gì nữa Bởi vì từng bị tấn công, Trần Âu không yên lòng đi theo bên cạnh cô, hộ tống đến văn phòng. Khi vào thang máy, Trần Âu cố ý hỏi: “Cô Bạch, có cần báo cho đại tướng Kiều không?” “Không cần anh quan tâm, tôi sẽ tự xử lý” “Vâng? Trần Âu trả lời rồi im lặng. Trong văn phòng. Bạch Nhược Hy bảo thư ký pha trà an thần, ngồi nghỉ ngơi trên bàn làm việc, tâm trạng vẫn chưa bình tĩnh lại được. Cô suy đi nghĩ lại, cảm thấy khả năng là Doãn Âm vẫn tương đối lớn. Trầm tư một lát, Bạch Nhược Hy lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Kiều Huyền Thạc. Điện thoại được nhận rất nhanh, giọng nói cuốn hút của Kiều Huyền Thạc chậm rãi truyền đến: “Nhược Hy” “Anh Ba, em có chuyện muốn nói với anh” “Ừm, chuyện gì?” “Vừa rồi em bị một chiếc xe việt dã tấn công trên đường, suýt nữa bị tông bay, địa điểm trên đường đi làm của em” Kiều Huyền Thạc lập tức sốt sắng, bối rối hỏi: “Có bị thương không?” “Không có, em không sao” “Vậy tốt rồi, bây giờ em đi lại nhất định phải cẩn thận, bây giờ anh phái người tới…” Bạch Nhược Hy lập tức ngất lời anh: “Không cần, em có Trần Âu, anh đừng phái người tới” “Ừm, bây giờ anh phái người đi điều tra, có chuyện gì phải cho anh biết trước tiên đấy” “Được” Bạch Nhược Hy trả lời, lấy lại hơi thở, hỏi tiếp: “Anh Ba, hôm qua anh ngủ ở đâu vậy?” “Em ngủ thiếp đi rồi, anh liền về nhà” Kiều Huyền Thạc nhẹ giọng thì thầm. Bạch Nhược Hy mím môi, lén thở dài một tiếng, thoáng cảm thấy mất mát mờ mịt. “Ừm, không có gì, em cúp đây” Giọng cô có phần sa sút. Có lẽ, đàn ông đều không hiểu lòng của phụ nữ, Kiều Huyền Thạc cũng không nghe thấy có gì bất thường, nói câu “Được, tạm biệt” rồi cúp máy. Điều này khiến Bạch Nhược Hy cảm thấy vô cùng khó chịu, cũng không nói gì thêm. Cô thả lỏng tâm trạng một lúc. Bật máy tính lên, đăng nhập vào tài khoản công ty, cô đồng thời mở kênh thị trường giao dịch chứng khoán xem sao. Một ngày làm việc không vì vụ tấn công đó mà ảnh hưởng đến cô. <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210516/ngon-song-tinh-yeu-299-0.jpg" title="Chương 299" data-pagespeed-url-hash=4194747839 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"> Số tiền này, xem như báo đáp ơn nuôi nấng của bà ta, nhưng cũng không có nghĩa là cô cần người mẹ này. Thời gian trôi qua rất nhanh, không để lại dấu vết. Bỗng chốc đã một tháng trôi qua. Trong khoảng thời gian này, Bạch Nhược Hy cảm thấy điều đau khổ nhất là không được gặp anh, anh vô cùng bận rộn. Trước kia, cô đã sớm biết làm nhân vật quan trọng của đất nước, thời gian không phải chỉ của mình cô, mà là của quốc gia, của mọi người. Ráng chiều phủ một màu đỏ rực rỡ lên mặt đất, kéo dài bóng của Bạch Nhược Hy. Tay cô ôm một bó hoa bách hợp màu trắng, đeo túi xách chậm rãi đi vào bệnh viện. Đi đến trước phòng bệnh VIP. Cô nhẹ gõ cửa. “Vào đi” Giọng đàn ông quen thuộc vang lên bên trong Bạch Nhược Hy đẩy cửa ra, chậm rãi đi vào. Người đàn ông bên trong là Kiều Huyền Bân, anh ta đang ngồi trên ghế sô pha, trên bàn trà để một chiếc máy tính, hình như đang làm việc, ngẩng đầu thấy Bạch Nhược. Hy đi đến thì hơi sửng sốt, rồi mau chóng phản ứng kịp, mỉm cười: “Nhược Hy, em tới rồi à” “Anh Cả, chào anh” Lúc đi vào Bạch Nhược. Hy gật đầu chào hỏi anh ta, nét mặt ôn hòa ung dung, chậm rãi đi đến giường bệnh. <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210516/ngon-song-tinh-yeu-299-1.jpg" title="Chương 299" data-pagespeed-url-hash=194280464 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"> Sợ bị thương, cho nên không dám tỉnh lại sao? Chị Tịnh, chị có nghe thấy em nói chuyện đúng không? Chị hãy mau tỉnh lại đi, tỉnh lại xem con trai chị, nhìn cây xanh chị cẩn thận vun trồng, nhìn Tiểu Hi, xin chị hãy tỉnh lại đi được không?” “Chị Tịnh, vết thương trên mặt chị đã tốt lắm rồi, ngày nào y tá cũng chăm sóc cho chị, vẫn rất xinh đẹp, không để lại vết sẹo. đâu, chị dậy mà xem, bây giờ anh Ba thật sự rất mệt mỏi, nếu như chị tỉnh dậy, nhất định anh ấy sẽ rất vui vẻ.” “Chị Tịnh..” Bạch Nhược Hy vuốt ve bàn tay bà, chậm rãi xoa xoa vào khuôn mặt mình. Kiều Huyền Bân híp mắt nhìn Bạch Nhược Hy, qua một lát mới hỏi: “Nhược Hy, bây giờ công ty em làm ăn không tệ, anh muốn biết em quản lý thế nào?” Bạch Nhược Hy buông tay Trần Tịnh ra, mỉm cười nói: “Vừa học vừa làm thôi, nhiều khi đều dựa vào cố vấn trưởng phòng công ty, bọn họ đều là người có kinh nghiệm rồi: “Vậy sức hút của em lớn thật đấy, thu mua một công ty phá sản, uy tín thấp như vậy mà cũng tìm được công ty hợp tác lớn như thế” Bạch Nhược Hy ngạc nhiên nhìn anh 1a, hỏi: “Anh Cả, anh có ý gì vậy?” “Em là Chủ tịch, chẳng lẽ em không biết bên hợp tác lớn nhất của công ty em là “Nhà chế tạo vũ khí thế giới ‘ sao?” “Đương nhiên em biết, sáu mươi phần trăm dự án hợp tác của công ty em đến từ công ty này, mấy chục nhà máy dưới công ty em đều đang sản xuất linh kiện phụ kiện cho công ty này, em không cảm thấy điều này có vấn đề gì” Kiều Huyền Bân khoanh tay trước ngực, nhíu mày nhìn cô, nghỉ hoặc nói: “Cho nên, anh mới cảm thấy sức hút của em rất lớn, anh rất tò mò công ty cung cấp vũ khí số một toàn cầu ‘nhà chế tạo vũ khí thế giới’ sao lại hợp tác với em. Câu hỏi này khiến Bạch Nhược Hy lập tức ngây ra. Kiều Huyền Bân vừa nhắc nhở như vậy, cô mới bất giác cảm thấy may mán. Bởi vì đối phương tìm tới công ty của cô yêu cầu hợp tác. Hơn nữa còn biết công ty cô vừa được thu mua đang chuyển đổi, sẽ không chiếm được lợi ích về hợp động, khiến cô làm ăn vô cùng thuận lợi trong vòng nửa năm, trở thành công ty lớn số một số hai trong nước. Làm ăn, nhiều khi phải dựa vào vận may. Có lẽ là cô may mắn. Bạch Nhược Hy tự an ủi mình, quay đầu ngạc nhiên nhìn Kiều Huyền Bân, khẽ hỏi: “Anh Cả, sao anh biết chuyện nội bộ của công ty em vậy?” Kiều Huyền Bân lập tức sửng sốt. Nhìn sắc mặt u ám của đối phương, Bạch Nhược Hy không khỏi nhíu mày, đây là bí mật nội bộ của công ty cô, mặc dù rất nhiều trưởng phòng và cố vấn đều biết, nhưng không công bố ra ngoài, sao Kiều Huyền Bân lại biết được?