Ngọn sóng tình yêu

Chương 29 : Chăm sóc cả đêm

Bạch Nhược Hy căng thẳng cởi áo khoác ngoài của Kiều Huyền Thạc, dùng hết sức lật người anh lại, khó nhọc giúp anh cởi áo khoác và cúc áo sơ mi trắng. Đường nét cơ bắp hoàn hảo của người đàn ông hiện ra không sót chút nào. Hình dáng rắn chắc khỏe mạnh rung động lòng người. Bạch Nhược Hy càng trở nên căng thẳng. Khoảnh khắc ngón tay cô chạm đến thắt lưng, thân thể không tự chủ được khựng lại. Ánh mắt trở nên hoang mang, khuôn mặt đỏ rực như bị phỏng. Trái tim thiếu nữ thẹn thùng lan tràn khắp nơi. Cởi hay là không cởi? Bạch Nhược Hy chân chừ không quyết định, ngẩng đầu nhìn trân nhà hít thở sâu, lại hít sâu lần nữa, ngón tay run rẩy nhẹ, không dám kéo xuống, toàn dựa vào cảm giác mà cởi thắt lưng. “Két” Một tiếng động nhỏ vang lên. Bạch Nhược Hy cũng căng thẳng một trận. Tim đập dâng lên tới cổ họng. Cô thở nhẹ một hơi, cẩn thận cởi khóa… Hoặc là căng thẳng, lại có lẽ là xấu hổ, dây kéo giống như đi ngược với động tác của cô. Có kéo thế nào cũng đều kéo không xuống. Đầu óc không đơn thuần của cô, không hiểu tại sao tự động nghĩ tới một số chuyện không liên quan. Nghe nói đàn ông mà huấn luyện lâu dài đặc biệt to lớn, lại nghe nói đàn ông uống say rồi… Bạch Nhược Hy cắn cắn môi, cưỡng ép khống chế dòng suy nghĩ của bản thân. Cô nghĩ tới cái gì vậy? Chết tiệt thật, từ bao giờ biến thành loại con gái dơ bẩn như vậy? Trong đầu cô bùng một tiếng nổ tung. Mặt đỏ tim đập, thân nhiệt cao dữ dội. Từ tai đến cổ đều đỏ rực như bị phỏng. Bạch Nhược Hy lẩm bẩm, tự thôi miên chính mình: Anh ba, em tuyệt đối không có ý định lén nhìn trộm anh. Em không có nghĩ bậy, chỉ là giúp anh thay đồ dơ ra mà thôi. Cô dùng sức kéo một cái. Tiếng hít thở của cô khó nhọc như mới vừa mới leo lên mấy chục tâng lầu. Hai đầu gối quỳ lên giường, ánh mắt Bạch Nhược Hy không biết đặt chỗ nào, nhìn đâu cũng cảm thấy không đúng, ngượng đến mức muốn kiếm một cái lỗ chui xuống. Dùng hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng mới cởi xong gánh nặng trên người anh. Bạch Nhược Hy cảm thấy toàn thân khô nóng, đổ cả mồ hôi, xoay người vắt khăn nóng lau người cho anh. Cơ bắp đàn ông rất rắn chắc, màu sắc làn da cũng rất khỏe mạnh. Thân thể gần như hoàn mỹ khiến người khác phải suy nghĩ vẩn vơ. Lần đầu tiên chăm sóc cho người uống say, Bạch Nhược Hy có phần luống cuống tay chân. Giặt khăn hết một lượt, lại lau người qua mấy bận. Lúc lau mặt cho anh, chân mày anh nhíu chặt, dọa Bạch Nhược Hy sững người lại, nghi ngờ nhìn gương mặt đang say ngủ của anh. Giữa chân mày anh ngày càng nhíu chặt, giống như gặp phải chuyện gì đau buồn trong mộng. Bạch Nhược Hy giơ tay sờ khuôn mặt anh tuấn của anh. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng chân mày anh, thì thầm: “Anh ba, anh rốt cuộc đang nghĩ gì?” “Tại sao lại chau mày? Là gặp chuyện gì không vui trong mộng sao? Lông mày nhăn lại liên không đẹp trai rồi.” Cô nhỏ giọng tiếp tục thổ lộ: “Anh có thể nói với em, em nên làm thế nào không?” Kiêu Huyền Thạc ngủ say. Bạch Nhược Hy buông khăn xuống, kéo chăn đắp cho Kiều Huyền Thạc, từ từ cuộn người lại, nghiêng người nằm xuống bên cạnh anh. Tâm trạng cô trở nên sa sút, tự nói với mình: “Anh ba, em không thể hiểu hành động của anh. Anh thích Doãn Nhụy như vậy, tại sao bây giờ lại nói không muốn?” “Anh ba…” Đêm khuya, tịch mịch. Giọng nói của Bạch Nhược Hy càng lúc càng nhỏ, càng ngày càng thấp. Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng chiếu rọi. Trong phòng ấm áp như mùa xuân. Kiều Huyền Thạc nửa tỉnh nửa mê cảm thấy đầu vô cùng đau đớn. Đầu óc mơ mơ màng màng vô cùng khó chịu. Một tay anh giơ lên kéo chăn, nhẹ nhàng xoa xoa. Anh muốn nhấc cánh tay khác lên nhưng lại cảm thấy có chút nặng nề, giống như có vật gì đè lên. Anh cử động cánh tay, mở đôi mắt lim dim còn ngái ngủ. Nhìn xuống chỗ ngực, một cái đầu nhỏ đen nhánh tựa vào vai anh, cơ thể ở ngoài chăn, cả người đều co lại. Ánh mắt Kiều Huyền Thạc trầm xuống, vội vàng kéo chăn đắp cho cô, nhăn mặt nhăn mày lo lắng. Anh không biết quần áo trên người cởi ra khi nào. Tối qua uống quá say khiến mọi thứ trong anh đều chỉ mơ hồ. Đồ ngủ của cô còn nguyên vẹn, chắc hẳn anh không có làm ra chuyện gì quá đáng. Bạch Nhược Hy ngủ rất say, sau khi được đắp chăn, cảm thấy ấm áp liên dán về phía có “lò sưởi”, áp chân lên người lò sưởi, ôm lấy tiếp tục ngủ. “A..” Kiều Huyền Thạc phát ra một tiếng trâm thấp mà khó chịu từ trong cổ họng. Hít thở đều trở nên gấp gáp. Kết quả chân cô không nặng không nhẹ đè lên. Không phải là đau đớn mà là cảm giác khó chịu do ham muốn trong người. Kiều Huyền Thạc từ từ nhắm mắt, hít sâu điều chỉnh lại ham muốn của bản thân. Cảm giác muốn nổ tung, hít thở không thông phải thở bằng miệng. Ruột gan nhấp nhô không ngừng, mỗi tế bào trong thân thể đều đang sôi lên. Ham muốn tràn ngập cả người anh. Người con gái đang ngủ, anh không biết nên nói cô đáng ghét hay đáng yêu. Cánh tay mềm mại không xương của cô thúc xuống vài lần, anh cảm thấy như tiến vào vực sâu núi lửa. Cái loại thống khổ này không nói cũng biết. Tim và thân thể anh đều đang chậm chạp chuyển động. Anh híp đôi mắt thâm thúy khó lường lại, nhìn xuống khuôn mặt trắng nõn hồng hào của cô. Hơi thở khó khăn, ánh mắt nóng cháy như muốn hòa tan cô ra, đầu lưỡi khô khốc nuốt một ngụm nước bọt. Lúc dục vọng ma quỷ sắp phá thủng phòng tuyến của anh, anh thì thào mở miệng: “Nhược Hy, tỉnh dậy.” “Ưm… Bạch Nhược Hy mím môi, phát ra một tiếng kháng cự không nguyện ý từ trong cổ họng, ngược lại càng ôm chặt, dán vào trong lông ngực của anh tiếp tục ngủ say. Cô không ý thức được bản thân đang ngủ ở đâu, ngủ với ai sao? Cô không phát hiện anh đã chịu không nổi rồi sao? Lực khống chế kinh người của anh đối với bất cứ phụ nữ nào cũng đều có tác dụng, chỉ không có sức miễn dịch với duy nhất một mình Bạch Nhược Hy. Thân thể bị kiểm soát, sự đau khổ này khiến anh trở nên điên cuồng, anh đột nhiên xoay người, ép lên người Bạch Nhược Hy, tóm lấy hai tay cô ép chặt lên đầu giường. Cả người trùm lên người cô, kín kẽ đến gió cũng không lọt. Mặt anh vùi vào trong mùi hương thoang thoảng trên cổ cô, hơi thở nặng nề, tim càng lúc càng trâm mê không thể nào thoát khỏi. Bạch Nhược Hy giật mình tỉnh lại. Lúc cô phản ứng lại, thân thể đã nằm dưới sự khống chế của người đàn ông này. Cô hoảng sợ thấp giọng câu xin: “Đừng mà… anh ba…” Ruột gan trong ngoài của Bạch Nhược Hy nhảy lên dữ dội, sợ hãi và hoảng hốt khiến cô cứng ngắc cả người. Thân thể không thể cử động không cách nào phát giác cảm nhận được sự tồn tại của nguy hiểm. Hơi thở dày đặc của đàn ông phả vào làn da trên cổ, kích thích từng tế bào trên cơ thể cô đều trở nên mềm nhũn. Anh đã cố gắng dùng sức phân nửa, nhưng lồng ngực rắn chắc vẫn còn nặng nề dán chặt lên người cô như vậy. Loại cảm giác thẹn thùng không thể hình dung và xấu hổ khiến cả người cô như tan chảy, sững sờ không thể cử động.