Ngọn sóng tình yêu

Chương 272 : Lấy lòng

áng sớm hôm sau. Sau cơn mưa cả ngày dài, bầu trời xanh thắm, những đám mây trắng trôi trên trời cao, phía chân trời xuất hiện một chiếc cầu vồng xinh đẹp rực rỡ. Người hầu của nhà họ Kiều đã dậy sớm làm vệ sinh. Sáng sớm, một chiếc siêu xe từ từ chạy đến biệt thự nhà họ Kiều. Doãn Âm chạy ra khỏi nhà họ Kiều, cười tươi đón chào. Cửa xe mở ra, Doãn Âm bước xuống xe, nhìn thấy Doãn Âm thì lập tức tiến lên, kích động nắm lấy tay chị mình, nhỏ nhẹ nói: “Chị, làm vậy được sao? “ “Tin chị đi, hiện giờ cả ba và mẹ đều bị đuổi khỏi nhà họ Kiều. Em không thể lấy lòng bà già An Hiểu kia, phải nghĩ cách lấy lòng Trần Tĩnh” “Nhưng em không quen bà ta” “Có chị giúp mà, yên tâm đi. Đi thôi, rồi em sẽ mau chóng trở thành vợ của Kiều Huyền Thạc” “Vâng” Doãn Nhụy gật đầu đi theo Doãn Âm bước vào nhà họ Kiều. Trong phòng khách. Doãn Âm nằm tay Doãn Nhụy đi đến chỗ Trần Tĩnh đang xem tạp chí, nói: “Mẹ, đây là em gái Doãn Nhụy của con, nó muốn tới đây ở vài ngày với con ạ” Trần Tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt địu dàng từ từ nhìn về phía Doãn Nhụy. Doãn Nhụy lập tức mỉm cười đáng yêu, nói: “Cháu chào dì, cháu là Dõan Nhụy, chơi với anh Huyền Thạc từ nhỏ. Cháu rất vui khi được gặp dì ạ” “Chào cháu” Trần Tĩnh lễ phép đáp lại cô ta một câu, rồi mỉm cười khiêm tốn, đón tiếp một cách rất có giáo dục: “Cháu ăn sáng chưa? Hay là dì bảo người làm cho cháu một phần nhé?” “Cảm ơn dì, cháu ăn rồi ạ” “Ừ, là dì đón tiếp không chu đáo. Cháu cứ tự nhiên nhé” Trần Tĩnh nói xong, tiếp tục cúi đầu xuống xem tạp chí. Doãn Âm mỉm cười nhạt, tới gần Doãn Nhụy, nhỏ giọng nói: “Hình như bà ấy cũng thích em lắm, đối xử với em rất lễ phép” <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210430/ngon-song-tinh-yeu-272-0.jpg" title="Lấy lòng" data-pagespeed-url-hash=1192081423 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"> Trần Tĩnh càng như vậy, càng kích thích ham muốn chinh phục của Doãn Nhụy. Cô ta muốn chinh phục Kiều Huyền Thạc, đồng thời cũng muốn chinh phục Trần Tĩnh, cô ta muốn chinh phục tất cả. Doãn Nhụy vừa đi theo Doãn Âm lên lầu, lúc đi qua phòng của Kiều Huyền Thạc thì đúng lúc cửa phòng mở ra. Kiểu Huyền Thạc đi từ bên trong ra, đúng lúc gặp phải Doãn Âm. Bốn mặt nhìn nhau, ba người lập tức ngây ngẩn cả người. “Anh Huyền Thạc buổi sáng tốt lành”. Các bạn vào trang trên hình đọc để chúng mình có động lực dịch tiếp nhé. Doãn Âm cười ngọt ngào, đồng thời ra vẻ xấu hổ đưa tay lên vuốt tóc dài đến bả vai. Ánh mắt người đàn ông trở nên âm u hơn, một tia phẫn hận, không lễ phép lóe lên trong mắt anh rồi nhanh chóng biến mất, giọng điệu xa cách lạnh lùng: “Chào” “Chị em bảo em đến đây ở với chị ấy vài ngày, không biết có tạo thành phiền toái gì đến nhà anh không?” “Không, chào mừng cô đến đây” Anh chỉ nói mấy chữ đơn giản rồi nhanh chóng bước chân ra ngoài, quay người đóng cửa lại rồi nói với cô ta: “Cùng xuống nấu ăn bữa sáng đi” “Vâng ạ” Doãn Âm nhảy nhót không thôi, lập tức đuổi theo Kiều Huyền Thạc xuống lầu. Đi xuống lầu. Kiều Huyền Thạc ôn hòa chào hỏi: “Mẹ, buổi sáng tốt lành” Trần Tĩnh nghe thấy tiếng Kiều Huyền Thạc, lập tức buông quyển sách trên tay xuống và đứng dậy, hiền từ yêu thương nói “Tỉnh rồi à? Để mẹ đi lấy một phần ăn sáng cho con” Kiều Huyền Thạc đi tới, Doãn Nhụy dán theo sau lưng anh. “Sao mẹ lại nấu cơm, dì Thu đâu rồi?” Doãn Âm ở bên cạnh nghe thấy hai chữ “dì Thu” thì ánh mắt lập tức âm u xuống, nhìn về phía Trần Tĩnh với vẻ mặt không chút thay đổi. <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210430/ngon-song-tinh-yeu-272-1.jpg" title="Lấy lòng" data-pagespeed-url-hash=1486581344 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"> Doãn Âm không khỏi nhíu mày, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh khinh miệt Một cô chủ chỉ biết duỗi tay, cơm tới thì há mồm mà cũng dám nói nấu bữa sáng sao? Có lấy lòng cũng phải xem tình hình chứ, con bé đầu óc ngu si này. Trân Tĩnh lập tức trả lời: “Không cần, cháu là khách, sao lại để cháu làm bữa sáng được?” “Không sao đâu ạ” Doãn Nhụy nói, rồi xoay người đi đến phòng bếp. Trần Tĩnh lập tức tiến lên, kéo cổ tay cô ta một cái: “Cảm ơn ý tốt của cháu, nhưng dì thật sự không thế để cháu làm được. Cháu là khách, cứ ngồi với chị của cháu đi” Doãn Nhụy cảm thấy mình đúng là thần cơ diệu toán, đoán đúng suy nghĩ của Trần Tĩnh rồi. Quả nhiên là người phụ nữ có tu dưỡng, biết làm người và biết làm việc. Doãn Nhụy chắc chắn một trăm phần trăm sẽ lấy lòng được người phụ nữ như vậy. Cô ta ngoan ngoãn cười nhạt: “Vậy để cháu giúp dì một tay nhé, mong dì đừng cự tuyệt ý tốt của cháu, cháu thật sự rất muốn làm một bữa sáng cho dì và anh Huyền Thạc” Trần Tĩnh im lặng nhìn Doãn Nhụy, một lúc sau vẫn không lên tiếng, bà ấy cứ cảm thấy cô gái này có hơi bạo dạn quá mức. Một lát sau, Trân Tĩnh cười nhạt gật đầu: “Được, vậy thì cùng làm..” Nhưng bà ấy còn chưa nói xong, Kiều Huyền Thạc đã kéo Trần Tĩnh ra sô pha ngồi xuống, nói: “Nếu Doãn Nhụy đã muốn làm bữa sáng cho chúng ta thì mẹ đừng phụ ý tốt của cô ấy, chúng ta cứ chờ đi” Doãn Nhụy không kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn Kiều Huyền Thạc. Trần Tĩnh nhìn Kiều Huyền Thạc, rồi lại nhìn Doãn Nhụy, rồi hiểu ra gì đó, cười nói: “Ừ, vậy thì vất vả cho cháu rồi, Doãn Nhụy.” Nụ cười của Doãn Nhụy cứng đờ, cực kỳ bất an, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh: “Không… Không vất vả, Huyền Thạc, dì, hai người chờ một chút, cháu sẽ làm xong ngay” Nói xong, Doãn Nhụy lập tức xoay người đi vào phòng bếp. Lúc đi qua Doãn Âm thì nhướng mày một cái, ra hiệu cho cô ta. Doãn Nhụy vội vàng đứng lên, cười nói với Trần Tĩnh và Kiều Huyền Thạc: “Em gái con không biết đồ đạc bố trí ở đâu, con đi nói cho nó một tiếng” Trần Tĩnh không đáp lại Doãn Âm, chậm rãi cầm lấy tạp chí tiếp tục xem. Doãn Âm đi theo Doãn Nhụy vào phòng bếp. Kiều Huyền Thạc lạnh lùng nhìn về phía phòng bếp, đặt một tay lên vai Trần Tĩnh, kéo bà ấy ngồi dựa vào sô pha Trần Tĩnh nghiêng đầu nhìn về phía anh, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì thế?” “Mẹ có biết cô gái kia là ai không?” Giọng nói của anh lạnh đến khiếp người. “Em gái của Doãn Âm, vừa nấy con bé mới giới thiệu đó.” Khóe môi Kiều Huyền Thạc cong lên, cười như không cười, giọng nói uyển chuyển nhẹ nhàng mà châm chọc: “Từng là bạn thân của Bạch Nhược Hy, từng là người bạn tốt duy nhất của cô ấy” Trần Tĩnh đột nhiên ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Kiều Huyền Thạc, giọng nói cũng nóng nảy hơn: “Hóa ra là cô ta à?” Nói xong, bà ấy đột nhiên đứng lên, ném mạnh quyển tạp chí trong tay xuống bàn uống nước. “Bộp” một tiếng, Kiều Tĩnh cực kỳ tức giận, thở phì phò.