Ngọn sóng tình yêu

Chương 190 : Để tình cảm lấn át lý trí

Người đàn ông đưa lên trước mặt một chiếc hộp tinh xảo và chắc chắn. Kiều Huyền Thạc duỗi tay nhận lấy chiếc hộp, mặt không chút biểu cảm, chậm rãi mở hộp ra. Bên trong có một sợi dây chuyền màu đỏ tươi, ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp của anh nhẹ nhàng chạm vào, cảm giác lành lạnh lan tỏa dọc theo đầu ngón tay đến tứ chi, loại cảm giác này rất chân thật, nó lại trở về rồi. Từ bây giờ, anh sẽ không bao giờ đưa sợi dây chuyền này cho bất kỳ ai. Sẽ không bao giờ. Trái tim trao đi giờ đã chết, giờ phút này anh không thể lấy lại được, thứ duy nhất anh có thể lấy lại chính là sợi dây chuyền mà anh đã trao gửi tình yêu đẹp đẽ của mình vào đó. Lúc này, thật nực cười, thật buồn. Anh nhìn sợi dây chuyền rồi từ từ phẩy tay, người đàn ông bên cạnh hiểu ý, lập tức cúi đầu, xoay người rời đi. Cánh cửa đóng lại, đại sảng lại chìm trong bầu không khí u ám hơn. Không khí đông đặc lại, ánh nắng chói chang bên ngoài bị rèm che chắn, sự náo nhiệt hay tức sức sống đã từng thuộc về ngôi nhà này đều đã biến mất. Kiều Huyền Thạc chậm rãi lấy sợi dây chuyền ra, ném chiếc hộp lên ghế sô pha bên cạnh, chậm rãi đeo sợi dây chuyền vào cổ, đặt dưới lớp áo sơ mi trắng, che nó lại, anh cách lớp áo sơ mi mà sờ lên sợi dây chuyền, lồng ngực lạnh như đá quý, lạnh lùng thực chất là thất vọng buồn lòng. Chỉ là một cục đá nhỏ, nhưng lại giống như một tảng đá nặng vạn cân đè lên hắn, mệt mỏi mà nhắm mắt lại, chậm rãi dựa vào trên sô pha. Râu mọc ra che kín cái cằm góc cạnh, đường nét tuấn tú cường tráng, khí chất lạnh lùng khiến cả căn phòng chìm trong bầu không khí ầm trầm vô hồn. Đồng hồ treo tường đang chuyển động, và kim giây chuyển động từng đều đặn. Trước đây anh cho rằng Hách Nguyệt là một người từng trải, và những gì anh ta nói đều có đạo lý của nó. Anh ta nói rằng thời gian sẽ chữa lành vết thương. Thực ra không có cách nào chữa khỏi, miệng vết thương đã đã thối mát và chỉ khi trái tim đã chết thì mới không thể cảm nhận được nỗi đau mà thôi. Kiều Huyền Thạc cứ lặng lẽ nhắm mắt như thế này, không rượu, không khói, không một tia phức tạp, tận hưởng sự trống trải và cô đơn. Con người là động vật có tình cảm. Trước đây anh đã để tình cảm lấn át lý trí quá mức, cho dù đối là với Bạch Nhược Hy hay là gia đình, anh đã dành cho họ quá nhiều sự bao dung và tha thứ, và những gì anh nhận lại được chỉ là tổn thương vô tận. - Thời gian trôi qua thật nhanh, một tuần trôi qua chỉ trong nháy mắt. Tại dinh thự của họ Kiều, vườn bắc, trong phòng của ông cụ. Ông cụ bệnh nặng lúc này rất yếu, quản gia Lư đang đỡ ông dậy, hai tay run run, môi khẽ run, cố gắng lẩm bẩm: "Gọi, gọi Nhất Hoắc qua đây." “Lão gia, Nhị gia ông ấy không có ở nhà” Lư quản gia dùng gối lót sau lưng ông cụ và dỗ dành: “Người đừng lo chuyện của nhị gia nữa, và hãy chăm sóc tốt thân thể của mình trước đã.” “ Kẻ điên… nó là là một thằng điên.” Ông cụ kích động đến trái tim phập phồng không ngừng, hô hấp rối loạn. "Chuyện quái gì đang xảy ra, phản vật chất mà Trần Cảnh đã nói lúc trước là gì? Nó rốt cuộc đang định làm gì?" Ông cụ từ từ nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi, khi nghe thấy từ phản vật chất, cả cổ gân guốc đều lộ ra, "Nhất Hoắc, nó là tiến sĩ vật lý học. Ta đã nghĩ rằng nó đã sớm từ bỏ ước mơ của mình và tập trung kiếm tiền cùng tôi gây dựng một công ty hùng mạnh. Hóa ra nó chưa bao giờ từ bỏ". "Vật lý học? Nhị gia là nhà khoa học". "Quản gia Lư rất ngạc nhiên. Ông ta biết rằng mọi người trong gia đình họ Kiều đều là thiên tài, có gen tốt, và tất cả đều là thạc sĩ và tiến sĩ thành đạt về học vấn, nhưng vật lý học không liên quan gì đến việc quản lý một tập đoàn. Lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa. Quản gia Lư lập tức đi tới cửa, chậm rãi mở ra. Đứng thẳng tắp ở trước cửa là hai người mặc quân trang, uy nghiêm mà lạnh lùng. “Các anh là?” Quản gia Lư không quá kinh ngạc, bởi tam thiếu gia nhà họ Kiều là đại tướng quân, cũng không có gì lạ khi có binh lính xuất hiện. Viên quản sự chào và nói rất lễ phép: “Kiều tướng quân muốn gặp ông nội ngài ấy, xin mời ông ra ngoài đại sảnh.” “Cậu Ba đã về rồi, sao ngài không vào tự vào phòng thăm ông nội trong phòng?” Quản gia Lư tức giận nói: “Lão gia sức khỏe không tốt, không có cách nào đi ra ngoài.” Viên quản sự nghiêm túc nói:“ Chỉ cần ngồi được, chúng ta có thể dùng xe lăn đẩy ông ấy ra ngoài. Kiều tướng quân tới đây là để thi hành công vụ, không phải tới thăm bệnh nhân.” Quản gia Lư đen mặt quay lại, đến bên ông cụ thấp giọng hỏi: “Lão gia, cậu Ba mời ông ra ngoài đại sảnh.” Ông lão chỉ vào chiếc xe lăn trước mặt: “Mang qua đi, ta muốn xem nó muốn làm gì.” Vài chiếc xe quân sự đến tại vườn Bắc, một số lượng lớn binh lính có vũ trang và hàng chục con chó cảnh sát, tất cả đều xếp hàng ở cửa đợi lệnh. Khi đó tại vườn nam biệt thự mọi người nghe thấy âm thanh, vội vàng chạy tới, nhìn một đội hình nghiêm túc và mạnh mẽ như vậy ở cổng Bắc uyển. AnHiểu và Kiều Nhất Xuyên đã đi qua đội ngũ tiến vào sảnh. Kiều Huyền Thạc đứng trước cửa sổ, trên thân mặc chiếc quần dài màu xám của quân đội và áo sơ mi trắng, yên lặng nhìn cảnh vật bên ngoài. Tấm lưng rộng rãi lạnh lùng của anh, trường khí cường đại bao trùm toàn bộ phòng khách, luồng khí áp chế, tràn đầy khí tức nguy hiểm, cường hãn. Kiều Tiếu Tiếu và Kiều Đông Lăng khẩn trường mà ngồi trên ghế sofa lo lắng và bất động. Mặc dù phía trước mặt là anh trai, nhưng lần đầu tiên họ cảm thấy xa lạ và đáng sợ đến mức không dám đến gần hay nói chuyện. Sau khi An Hiểu và Kiều Nhất Xuyên bước vào, họ hỏi: “Làm sao vậy, tại sao lại có nhiều lính và chó cảnh sát ở bên ngoài?” Kiều Tiếu Tiếu chớp mắt, nhìn hai người đi vào, mới lắc đầu nhếch môi. Kiều Nhất Xuyên đi đến phía sau Qiao Huyền Thạc: "Huyền Thạc, con quay về thăm ông nội sao? Sao anh lại dẫn theo nhiều người như vậy?" "Ừ, đúng rồi, những con chó đó trông đáng sợ quá." An Hiểu nói. Kiều Huyền Thạc chậm rãi quay người lại nhìn Kiều Nhất Xuyên, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng lộ ra một vòng cung không cười, giọng điệu trầm mặc chậm rãi nói: "Bố, con không về thăm họ hàng ôn lại chuyện cũ. Con có việc phải làm, nếu mọi người đều tới, vậy hãy từ từ ngồi xuống và đợi đi." An Hiểu nhíu mày, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất mạnh, bà ta thấy Kiều Huyền Thạc đã thay đổi, tuy rằng không có thái độ, nhưng là cảm thấy được trong lòng xa cách, trong mắt không có chút nào ấm áp, thậm chí cảm thấy được anh thực sự lãnh đạm. Kiều Nhất Xuyên theo đó, cùng An Hiểu trở lại sô pha ngồi xuống. Kiều Huyền Thạc nhìn thoáng qua phòng ông nội, sau đó nhìn bốn người đang ngồi trên ghế sô pha, anh chậm rãi đi tới, ngồi xuống ghế sô pha. Vừa ngồi xuống, An Hiểu không nhịn được hỏi: “Huyền Thạc, có phải con và Nhược Hy đã ly hôn không?” Kiều Huyền Thạc im lặng, ánh mắt trầm xuống, thâm trầm, lạnh lùng, nhàn nhạt lạnh lẽo làm người ta không rét mà run. Kiều Tiều Tiếu bĩu môi, liếc nhìn An Hiểu một cách không hài lòng nói: “Xem ra ý tứ của bác dâu, Nhược Hy và anh Ba ly hôn hình như là chuyện tốt?” “Vốn dĩ là điều tốt.” An Hiểu lập tức trừng mắt nhìn Kiều Tiếu Tiếu. “Ngay từ đầu bọn họ đã không nên ở cùng nhau.” Kiều Tiếu Tiếu nhếch khóe miệng khinh thường nói: “Anh Ba là một người đàn ông tốt, Bạch Nhược Hy có phúc còn không biết, nháo lên đòi ly hôn. Ly hôn xong không biết có đi quấn lấy anh Hai của tôi không. Nếu dám bám lấy anh hai, tôi sẽ khiến cô ấy trở nên đẹp mặt. Thực sự không biết đó là gien gì.” Lời này là bóng gió nói An Hiểu, vẻ mặt An Hiểu ngay lập tức chìm xuống, ẩn nhẫn nắm chặt tay, nghiến răng chịu đựng: "Chuyện này không liên quan gì đến gien. Không hợp với nhau thì làm sao ở cùng nhau. Ngày nay, có rất nhiều người ly hôn. Đó là hiện tượng phổ biến." Kiều Tiếu Tiếu vừa lẩm bẩm, nói một cách mỉa mai:“ Lần này lại bác dâu lại có thể tác hợp để anh Ba và loại trà xanh kia ở nhau được rồi, cố lên nha.” Trà xanh? An Hiểu biết cô ấy đang ám chỉ ai, lại cảm thấy Kiều Tiếu Tiếu không coi mình là trưởng bối, sắc mặt càng thêm khó coi, cắn chặt môi dưới chịu đựng.