Doãn Nhụy cầm lấy ống tiêm, đi tới mép giường, cúi người, lấy cánh tay cô ra, cẩn thận tìm động mạch, cẩn thận tiêm thuốc vào máu của cô. Sau khi tiêm xong, ý cười của cô ta càng đậm hơn, thì thâm nói nhỏ: “Nghe bác sĩ nói, dược tính của loại thuốc này ngay cả con bò vàng lớn cũng không khống chế được, tôi đoán nhỏ con như cô cũng không kìm được đâu, có lẽ đêm nay cô sẽ khiến anh tôi bùng cháy mất.” Nói xong, Doãn Nhụy đặt ống tiêm lên tủ đầu giường, lập tức cởi quần áo trên người Bạch Nhược Hy ra và mặc vào bộ đồ ngủ ren màu đen của cô ta vào. Vật lộn một hồi, Doãn Nhụy thở hổn hển, nhìn Bạch Nhược Hy đang ăn mặc vô cùng quyến rũ. Mái tóc đen lòa xòa, gương mặt ửng hồng, vầng trán lấm tấm mồ hôi vì dược tính bắt đầu phát tán. Cơ thể quyến rũ lấp ló, cũng là phụ nữ, Doãn Nhụy nhìn đến mức bị mê hoặc, không thể phủ nhận, lúc này trong lòng cô ta ngập tràn sự ghen ghét và thù hận. Ngay cả khi là phụ nữ, cô ta cũng hận không thể chiếm ngay báu vật trên giường, sau khi thuốc trên người Bạch Nhược Hy phát huy tác dụng, cô ta không tin anh trai mình có thể kìm chế được. Lúc này, tiếng người giúp việc truyên đến: “Cậu cả, cậu về rồi.” “Ừm” “Cân dùng cơm không ạ?” “Không cần, tôi đã ăn tối rồi.” “Vâng.” Doãn Nhụy chắc chắn rằng anh trai mình đã về, nhưng không ngờ lại vê sớm thế, Bạch Nhược Hy vẫn chưa tỉnh lại. Trong lúc hoảng loạn, Doãn Nhụy không kịp thu dọn, nhanh chóng lấy máy quay ra, đặt vào chiếc tủ trong góc dùng đồ che lại, chỉ để lộ ra camera. Cô ta quay người đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, lén lút quay về phòng mình. Mọi thứ đều quá hoàn hảo, chỉ còn đợi Bạch Nhược Hy tỉnh lại. Doãn Đạo lên lầu, mở cửa phòng. Căn phòng vừa được mở ra, anh ta sửng sốt, khẽ nhíu mày nhìn vào trong phòng, cảnh giác vài phần. Bình thường rất ít người dám vào phòng anh ta. Anh ta từ từ bước vào phòng, đóng cửa lại, ném vest lên chiếc sô pha bên cạnh, từng bước từng bước đi vào. Đập vào mắt là chiếc giường lớn. Trên giường đang có một báu vật khiến đàn ông chảy máu cam. Một bộ váy ngủ ren đen như ẩn như hiện, trong suốt như không mặc gì vậy, anh ta chắc rằng khuôn mặt xinh đẹp kia chính là Bạch Nhược Hy. Da trắng nõn nà, mềm mại đàn hồi. Bầu ngực tròn trịa trắng trẻo, eo thon, chân nuột. Nhìn thấy thế máu trong người Doãn Đạo sôi sục, người đột nhiên nóng bừng, anh ta kéo bung cúc áo Sơ mi trắng ra, miệng khô khốc nuốt nước bọt xuống. Đột nhiên, đầu anh ta trống rỗng. Chết tiệt, đây là lần đầu tiên cơ thể có phản ứng xa lạ này khiến anh không khỏi sửng sốt. Một bộ váy ngủ ren đen như ẩn như hiện, trong suốt như không mặc gì vậy, anh ta chắc rằng khuôn mặt xinh đẹp kia chính là Bạch Nhược Hy. Da trắng nõn nà, mềm mại đàn hồi. Bầu ngực tròn trịa trắng trẻo, eo thon, chân nuột. Nhìn thấy thế máu trong người Doãn Đạo sôi sục, người đột nhiên nóng bừng, anh ta kéo bung cúc áo Sơ mi trắng ra, miệng khô khốc nuốt nước bọt xuống. Đột nhiên, đầu anh ta trống rỗng. Chết tiệt, đây là lân đầu tiên cơ thể có phản ứng xa lạ này khiến anh không khỏi sửng sốt. Đó chỉ là một người phụ nữ mà thôi, thế mà lại chi phối cảm xúc tâm tình của anh ta, điều này khiến anh ta rất khó chịu, anh ta cởi vài cúc áo đầu tiên ra, hít một hơi thật sâu rôi bước tới. “Dậy đi.” Doãn Đạo gọi một tiếng. Bạch Nhược Hy không động đậy gì cả, trán lấm tấm mồ hôi, trông càng gợi cảm quyến rũ. Doãn Đạo căng thẳng đến mức ngón tay run lên. Anh ta đột nhiên nắm chặt tay, lưng đổ mồ hôi, lần đầu tiên tim đập nhanh như vậy, hơi thở nặng đi, và một sự thay đổi rất lớn đang diễn ra ở đâu đó. Dục vọng trỗi dậy, chi phối suy nghĩ của anh ta. Anh ta dùng hết lý trí để kìm nén bản thân, chậm rãi liếc nhìn xung quanh, ống tiêm trên bàn đập vào mắt. Sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi, lập tức cầm ống tiêm lên, cau mày nhìn chằm chằm, nhất thời, không khỏi lộ ra một tia khinh thường bất lực. Anh ta từ từ nắm chặt tay, nhắm mắt hít thở sâu, hạ giọng rủa một câu: “Chết tiệt.” Anh ta ném ống tiêm vào thùng rác, lập tức xoay người tìm kiếm xung quanh, anh ta tức giận lật tung mọi ngóc ngách có thể cất giấu, cuối cùng tìm thấy chiếc máy quay ở phần khuất trên kệ. Nhìn chiếc máy quay, anh ta bật Cười. Cười đến thật bất lực, thật đáng thương. Trước đây vẫn luôn cho rằng người con gái trên giường luôn hãm hại em gái anh ta, cướp mất người đàn ông của em gái anh ta, là một ả độc ác tàn nhẫn. Bây giờ có vẻ, không như những gì anh ta nhìn thấy bên ngoài. Em gái luôn đơn thuần lương thiện của anh ta, tối nay mang đến cho anh ta một bất ngờ lớn như vậy, gần như phá hỏng hình tượng xinh đẹp của em gái mà anh ta từng biết trước đó. Doãn Đạo tháo thẻ nhớ của máy quay, máy quay đã tắt để trên kệ. “Huyền Thạc…” Giọng nói nũng nịu nhưng khàn khàn của Bạch Nhược Hy truyền đến. Giọng nói đầy khêu gợi vô cùng hấp dẫn, chỉ một câu nói, cũng đủ khiến Doãn Đạo sôi máu. Anh ta hít một hơi thật sâu, lại hít một hơi thật sâu nữa, từ từ quay người. Bạch Nhược Hy đã đứng dậy khỏi giường, nheo đôi mắt đã mơ màng, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi khẽ hé mở, bàn tay mềm mại không xương chạm vào vầng trán đầy mồ hôi, chậm rãi lần xuống cổ, động tác đầy mê hoặc, khơi dậy nhục cảm. “Nóng, nóng quá… chông ơi…” “Ưm…Bạch Nhược Hy đầu óc trống rỗng, cô đau đớn ngã xuống giường, lẩm bẩm nói: “Chồng ơi, anh ở đâu?” Doãn Đạo giống như một con quỷ, chậm rãi đi tới, đi đến mép giường, nhìn bộ dạng đau đớn của Bạch Nhược Hy khi bị thuốc khống chế, thân hình gợi cảm như rắn, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở. Anh ta lần lượt cởi từng cúc áo, lẩm bẩm: “Không phải sức kiềm chế của tôi không đủ, mà là sức hấp dẫn của em quá lớn, nếu đã như này rồi, vậy thì tôi thỏa mãn em.” Người đàn ông cởi áo ngoài ra. Chống tay xuống giường, Bạch Nhược Hy nheo lại đôi mắt mơ màng, thở hổn hển, tỉ tê với Doãn Đạo: “Anh Ba, em nóng quá, cảm thấy trong người rất lạ.” Vừa nói, Bạch Nhược Hy vừa vòng tay qua cổ Doãn Đạo, kéo đầu anh ta rồi từ từ đè xuống, ngượng ngùng lẩm bẩm: “Chồng à” Trong lòng Doãn Đạo chua xót, giọng điệu thêm phần cứng rắn: “Tôi không phải chồng em, tôi là Doãn Đạo.” Bạch Nhược Hy mơ mơ màng màng mỉm cười, bị khống chế bởi ham muốn thể xác nên không thể suy nghĩ, kéo môi người đàn ông xuống, nhẹ nhàng hôn lên. Khoảng khắc chạm vào đôi môi ngọt ngào của người con gái, Doãn Đạo nhắm chặt mắt lại. Bạch Nhược Hy vòng tay qua cổ anh ta, chậm rãi xoay người đè lên ngực anh ta, đôi mắt mơ màng từ từ nhắm lại, ôm lấy người đàn ông mình yêu nhất mà hôn lên. Cô lẩm bẩm: “Anh Ba…” Đúng lúc này, điện thoại trong túi xách trên ghế bên cạnh reo lên. Chuông réo liên hồi, Doãn Đạo vùng mở mắt khi đang tận hưởng cái thú bị đè ép dưới tấm thân ngọc ngà ngát hương, không chỉ nghe thấy tiếng chuông, mà còn nghe thấy cả tiếng thắt lưng, Bạch Nhược Hy đang cởi thắt lưng cho anh ta. Toàn thân anh ta từ trên xuống dưới, không có chỗ nào là không khó chịu. Ngay cả lông tơ cũng dựng thẳng, đau khổ nhẫn nhịn, anh ta đang giằng co suy nghĩ, đột nhiên đẩy Bạch Nhược Hy ra. Bạch Nhược Hy bị sức mạnh của người đàn ông đẩy ra khỏi giường, ngã xuống sàn, phát ra tiếng động cực lớn. Doãn Đạo vội vàng ngôi dậy, đi tới bên cạnh nhặt túi của Bạch Nhược Hy, sau đó lấy điện thoại ra, là cuộc gọi của Kiều Huyền Thạc, màn hình hiển thị: Anh Ba. Doãn Đạo cau mày nhìn màn hình, tâm tình dân trở nên bình tĩnh. Chuông đã dừng lại. Anh ta nghiêng đầu nhìn Bạch Nhược Hy, phát hiện lúc này cô đang nằm bất động trên sàn. Anh ta nhanh chóng đặt điện thoại xuống, chạy tới, ngôi xuống bên cạnh cô vỗ nhẹ lên má cô: “Nhược Hy, Nhược Hy… Nhẹ nhàng vỗ lên má hai cái, nhưng cô không có phản ứng. Anh ta giờ mới hối hận, anh ta chưa từng dịu dàng với phụ nữ nên đẩy một phát đã làm cô ngã xuống đất ngất đi. Lúc này, điện thoại tiếp tục đổ chuông. Doãn Đạo ôm Bạch Nhược Hy rồi ném lên giường, chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có. Bạch Nhược Hy đã hôn mê, cô lăn hai vòng, bàn chân nhỏ lại đập vào kệ bàn cạnh giường. “Binh.” Lại là một tiếng động lớn. Doãn Đạo sửng sốt, cau mày nhìn Bạch Nhược Hy, trong lòng đột nhiên có chút thương xót. Thân thể nhỏ bé như thế, mà lại bị anh ta đối xử thô lỗ như vậy, có chút bạo lực.