Ngọn sóng tình yêu

Chương 166 : Thế giới của đàn ông cô không có hiểu

Từ tận sâu nơi trái tim Bạch Nhược Hy bật ra tiếng cười khẩy. Trái tim rỉ máu, đau đến mức gần như sắp nghẹt thở. Nhìn thấy chồng mình ôm Doãn Nhụy trong khuôn viên nhà họ Kiều, cô đã nhịn rồi. Nghĩ đến Doãn Nhụy có vị trí quan trọng trong lòng chồng mình, cô cũng nhịn rồi? Bây giờ, cô chỉ muốn anh đoạn tuyệt quan hệ với cô ta, đây là gây sự vô cớ sao? Thế giới của đàn ông cô không hiểu, cũng không muốn hiểu. Nhưng có người phụ nữ nào có thể chịu đựng được người chồng có quan hệ với một ả thảo mai không ngừng muốn phá hoại tình cảm vợ chồng của mình? Cô cắn chặt môi dưới, siết chặt quai túi xách, chua chát cảnh cáo: “Kiều Huyền Thạc, so nham hiểm, em đấu không lại Doãn Nhụy, nếu anh không muốn mất đi cô ta, vậy đợi ngày mất em đi, sẽ có ngày như thế” Lời nói của cô khiến trái tim của Kiều Huyền Thạc thắt lại, như bị một lưỡi dao sắc nhọn cắm vào, nhói đau. Nói xong, Bạch Nhược Hy lập tức mở cửa xuống xe. “Nhược Hy.” Anh không kịp kéo cô lại, vội vàng tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống xe, quay đầu nhìn về hướng Bạch Nhược Hy đã rời đi, cô đã tức giận đùng đùng chạy về con đường nhỏ phía sau. “Nhược Hy em đi đâu vậy?” Anh đóng sầm cửa lại, lo lắng đuổi theo cô. Bạch Nhược Hy nhanh chóng vẫy một chiếc taxi, lên xe đóng cửa lại. Kiều Huyền Thạc sải bước đuổi theo, lo lắng mà vỗ vỗ cửa kính cửa: “Nhược Hy, em xuống xe, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, em muốn đi đâu?” Ánh mắt Bạch Nhược Hy nhìn về phía đầu xe, cô không muốn nhìn anh, một bụng lửa giận không thể phát tiết khiến cô cảm thấy mình sắp phát điên rồi. Lần đầu tiên, muốn rời khỏi người đàn ông này, một mình bình tính lại. “Bác tài, lái xe.” Bất luận Kiều Huyền Thạc đập cửa gọi cô thế nào, cô cũng mặc kệ. Không phải cô nghĩ nhiều, cô còn không tức giận, còn không ngăn cản sự tồn tại của Doãn Nhụy, nếu chuyện này cứ tiếp diễn, cô và Kiều Huyền Thạc nhất định sẽ không có kết quả. Chiếc xe lăn bánh bắt đầu đi. Kiều Huyền Thạc vỗ cửa sổ đuổi theo vài bước, chiếc xe lao đi nhanh chóng, dễ dàng bỏ lại anh một đoạn xa. “Nhược Hy.” Kiều Huyên Thạc chạy theo xe hét lên một tiếng, lập tức chạy về xe, nhanh chóng nổ máy đuổi theo. Anh nhấn ga, xuyên qua dòng xe tấp nập, tâm trạng rối bời như tơ vò, một tay câm điện thoại di động và bấm số của Bạch Nhược Hy. Điện thoại liên tục đổ chuông, nhưng không nghe máy. Sau nhiều lần gọi, Bạch Nhược Hy đã tắt máy. Khi Kiều Huyền Thạc nghe thấy tín hiệu tắt máy, anh ném điện thoại lên ghế phụ, bựa dọc đạp chân ga. Vừa hay ở chỗ dừng đèn xanh đèn đỏ, xe Bạch Nhược Hy ngồi vừa hay đi qua, chiếc xe chắn trước xe của Kiều Huyền Thạc vì đèn đỏ mà dừng lại, xe của anh cũng bị chặn lại. Nhìn chiếc xe Bạch Nhược Hy đang đi dần biến mất trước mặt mình. Người đàn ông tức giận đến mức đập mạnh vào vô lăng, hít sâu một hơi, chống khuỷu tay lên thành cửa xe, đỡ lấy trán. Ánh đèn đường mờ ảo hắt vào ô cửa kính và phản chiếu lên khuôn mặt tuấn tú thâm trâm của anh, giống như một tấm vải phủ một tâng khói mờ mịt. Đợi suốt mấy chục giây, dài như cả đời người, cho đến khi đèn xanh bật lên, anh lập tức nhấn ga phóng đi. Nhưng chiếc xe mà Bạch Nhược Hy đi đã biến mất hoàn toàn. Màn đêm buông xuống, ánh đèn neon rực rỡ chiếu sáng toàn bộ thành phố, đại lộ chật ních xe cộ, tốc độ xe chậm lại. Đi rồi lại dừng, Kiều Huyền Thạc cầm điện thoại trên ghế phụ, lại gọi cho Bạch Nhược Hy. Đầu bên kia điện thoại vẫn truyền đến: “Xin chào, số máy bạn gọi đã tắt máy.” Lúc này, trái tim đã đuối sức, Kiêu Huyền Thạc đặt điện thoại xuống, uể oải mà dựa vào lưng ghế, nhìn dòng xe cộ phía trước. Lo lắng, thấp thỏm, bất ẩn, trong giờ phút đó chiếm trọn tâm trí anh, càng nhiều là tự trách. Anh lái xe về nhà, căn nhà tối om không bật đèn, anh lao vào mở cửa, bật đèn, vào nhà rồi đi thẳng vào phòng. Nhưng tìm kiếm một lượt vẫn không thấy bóng dáng của Bạch Nhược Hy đâu. Anh lê bước chân mệt mỏi đến ghế sô pha, bải hoải ngồi xuống, cả người gục xuống, ngửa đầu tựa vào lưng ghế, từ từ nhắm mắt lại, đưa tay lên trán che mắt. Toàn thân toát ra một luồng khí cô đơn lờ mờ bao trùm lấy anh. Không có Bạch Nhược Hy, ngồi nhà này yên tĩnh đến đáng sợ, không có sức sống, không có ánh sáng. Anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, nhập vào tài khoản mạng của Bạch Nhược Hy, nhẹ nhàng ấn ngón tay vào chỗ giọng nói, nheo đôi mắt nhìn vào màn hình, để lại lời nhắn cho Bạch Nhược Hy. Giọng nói khàn khàn của anh trâm thấp không sức lực: “Nhược Hy, muộn như vậy em vẫn chưa về nhà, em một mình ở ngoài, anh rất lo lắng. Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh thành thật xin lỗi, anh không tin những gì Doãn Nhụy nói, anh không nghi ngờ em, anh tin tưởng em vô điều kiện. Đã bao giờ em yêu cầu mà anh không làm đâu? Anh chặn Doãn Nhụy rồi, chặn hoàn toàn cô ta khỏi cuộc sống của anh.” “Nhà không có em, không còn là nhà nữa, em nghe thấy lời nhắn của anh thì mau về nhà nhé, anh làm cho em món cá kho em thích nhất.” Lời nhắn đã được gửi đi. Kiều Huyền Thạc bấm vào danh bạ, chặn số của Doãn Nhụy. Không chút do dự, làm xong, anh liên đặt điện thoại xuống sô pha, đứng dậy đi vê phía phòng bếp. Dù mệt đến đâu, anh cũng muốn đợi Bạch Nhược Hy trở vê nhà sẽ có bữa cơm nóng hổi để ăn, để cô cảm nhận được sự ấm áp của mái nhà. Bạch Nhược Hy ngồi trong xe taxi bình tính lại một lúc lâu, sau khi đi nửa vòng thành phố, cuối cùng cô yêu cầu tài xế lái xe đến trước cửa nhà họ Doãn. Bên ngoài cổng nhà họ Doãn, Bạch Nhược Hy mở điện thoại. Tiếng bíp bíp bíp vang lên. Có sáu cuộc gọi nhỡ của Kiều Huyền Thạc. Còn có hai lời nhắn trên mạng. Cô bật lời nhắn, đặt bên tai. Bên tai truyên đến lời nhắn Kiêu Huyền Thạc, nghe thấy sự lo lắng của anh, khóe mắt đỏ lên, ươn ướt, trái tim rất khó chịu, cũng rất chua xót. Dù còn tức giận nhưng cô vẫn không nỡ khiến người đàn ông đó lo lắng, ngay lập tức soạn một tin nhắn trả lời anh. “Anh Ba, em xử lý xong việc sẽ vê ngay, anh đừng lo lắng cho em, em không tức giận, chúng ta đã là vợ chồng, không cần nói xin lỗi.” Gửi xong tin nhắn này, Bạch Nhược Hy gọi điện thoại cho Doãn Nhụy. Chuông đang reo, reo mãi hồi lâu, Doãn Nhụy mới nhận điện thoại. “Có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Doãn Nhụy cao ngạo lạnh lùng. Bạch Nhược Hy nhìn ra ngoài biệt thự qua cửa kính xe taxi, giọng điệu nghiêm túc: “Mang sợi dây chuyền Vĩnh Hằng ra đây, tôi muốn lấy lại thứ thuộc về mình.” Doãn Nhụy cười nhạt một tiếng: “Xin lỗi, Nhược Hy, tuy rằng sợi dây chuyền là của cô, nhưng Huyền Thạc đã nói tặng nó cho tôi, không ^ cần trả lại cho cô. “Đừng phí lời, lập tức mang ra ngoài.” Thái độ của Bạch Nhược Hy rất kiên quyết, lần này, cô thà mạo hiểm cũng không muốn để Doãn Nhụy lấy đi những gì thuộc về cô. Vĩnh Hằng không thể, Kiều Huyền Thạc càng không thể. Cô sẽ không nhịn nữa, sẽ không nhường nữa, càng không để người phụ nữ này xen vào giữa cô và Kiều Huyền Thạc. Doãn Nhụy im lặng giây lát, chậm rãi nói: “Được, cô ở đâu, tôi chuyển Vĩnh Hằng qua đó.” “Cửa nhà cô.” “Đựoc, cô chờ đấy, bây giờ tôi ra.” Bạch Nhược Hy cúp máy, đặt điện thoại xuống. Cô đưa tiền cho tài xế, bảo cầu tài xế ở đây đợi cô, rồi mở cửa bước xuống xe.