Tỉnh Thần đau khổ nhắm mắt lại. Cánh tay dùng sức nắm chặt lấy vô lăng, hận không thể tự giết mình. Tại sao lại làm ra chuyện súc sinh như vậy. Anh nghĩ không thông, không hiểu được, cũng không thể thay đổi được sự thật: “Đừng nhắc lại chuyện này nữa. Coi như chuyện cô là chủ mưu gây hại cho cô Ba và chuyện tôi lâm lỗi chưa hề xảy ra.” Doãn Nhụy cười nhạt, dưới ánh mắt thấp thoáng chút gian xảo không dễ gì phát giác. Cô ta cúi đầu nhẹ nhàng hỏi: “Tinh Thần, rốt cuộc anh báo cáo chuyện Đường Lập Đức như thế nào?” “Đổ hết trách nhiệm lên người Bạch San San trong ngục.” Tỉnh Thần lạnh lùng nói một câu. Nói xong, cửa kính từ từ nâng lên. Ngăn Doãn Nhụy bên ngoài cửa. Doãn Nhụy lập tức xoay lưng lại với Tinh Thần, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. Mọi chuyện càng thuận lợi hơn so với tưởng tượng của cô ta. Chuyện của Đường Lập Đức cứ thế mà cho qua, cũng không có chút liên quan gì tới Doãn Nhụy cô. Từ biểu hiện ban nãy của Kiều Huyên Thạc có thể thấy, cô ta không có đoán sai chút nào. Bạch Nhược Hy không hề nói cho biết chuyện Kiều Huyền Thạc trong hộp còn có một tờ giấy. Chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, tờ giấy sớm đã bị cô phi tang không dấu vết. Nếu Bạch Nhược Hy dám nói ra, vậy chỉ có làm chuyện cười cho mọi người. Không có người nào tin cái cớ buôn cười mà hoang đường như vậy. Nhưng làm sao mới ổn được. Năm đó Bạch Nhược Hy đơn thuần như vậy, giơ tay nhấc chân là có thể dễ dàng bị cô ta xoay như chong chóng. Dưới tình huống không có chút bằng chứng nào, lại thêm việc danh tiếng của Bạch Nhược Hy sớm đã bị cô ta làm cho ô uế. Lời của Bạch Nhược Hy còn ai tin được đây. Cô ta còn phải sợ hãi gì chứ? Tâm tình Doãn Nhụy trở nên vui vẻ, khoan thai đi về phía cửa lớn rồi tiến vào nhà họ Kiều. Vườn phía Bắc. Kiều Nhất Hoắc và Kiều Đông Lăng đang ngồi trong phòng khách. Lúc nhìn thấy Kiều Huyền Thạc bước vào, hai người lập tức đứng dậy, tỏ ra kinh ngạc. Kiêu Nhất Hoắc khách sáo cười: “Huyền Thạc đã về rồi à.” Kiêu Huyền Thạc lễ phép chào hỏi Kiêu Nhất Hoắc: “Chú Hai, ông nội thế nào rồi?” “Đang ở trong phòng đó.” Hai tay Kiều Đông Lăng đút vào túi, chầm chậm đi về phía Kiều Huyền Thạc: “Anh Ba, đã lâu không gặp.” “Ừ” Kiều Huyền Thạc lạnh nhạt trả lời một tiếng rồi đi về phía phòng của ông. Kiều Đông Lăng giễu cợt gọi với theo: “Anh Ba, ông đã hôn mê không tỉnh rồi. Bây giờ anh mới về thăm ông, thật là có hiếu quá đi” Bước chân Kiều Huyền Thạc đột nhiên dừng lại, sắc mặt lạnh đi vài phần. Kiều Nhất Hoắc căng thẳng kéo lấy cánh tay Kiều Đông Lăng, nhỏ giọng thì thâm: “Mày muốn tìm chết sao. Đừng có nói linh tỉnh.” Kiêu Đông Lăng ương bướng vung tay ra đi về phía Kiều Huyền Thạc, hoàn toàn không khách sáo gì mà tiếp tục trào phúng: “Ông trở nên như ngày hôm nay cũng là do phước của anh. Mỗi ngày ông đều lo lắng anh và cô em gái nhỏ của anh làm bại hoại gia phong trong nhà. Nửa đời sau của ông đều hãnh diện vì anh, mà anh lại làm ra chuyện mất mặt xấu hổ như vậy. Bây giờ cùng cô em gái của anh trốn đi sống cuộc sống thần tiên quyến lữ rồi sao?” Kiều Huyền Thạc nắm chặt tay, sống lưng cứng ngắc, cả người càng tỏa ra khí lạnh âm trâm, sát khí ngưng tụ như đêm trước ngày giông bão, ngay cả không khí đều trở nên lạnh lẽo bức người. Kiều Nhất Hoắc căng thẳng đến nỗi hai tay run run. Ông ta nuốt nước bọt, vội vàng tiến lên kéo lấy cánh tay Kiều Đông Lăng, nhỏ giọng quở trách: “Mày muốn chết thì cút xa chút, đừng có làm liền lụy đến tao. Đi, theo tao ra ngoài.” Kiều Đông Lăng không sợ hãi chút nào, nhìn bóng lưng lạnh lẽo của Kiều Huyên Thạc mà nở nụ cười tà ác rồi bị Kiêu Nhất Hoặc kéo lê ra khỏi cửa. Kiều Huyên Thạc châm chậm nhắm mắt, hít thở sâu. Ức chế khiến trong lòng trở nên nóng nảy và tức giận. Ảnh mắt bén nhọn như dao cắt. Chỉ trong giây lát, anh lại tiếp tục tiến lên, đi vào trong phòng. Trong khoảnh khắc đẩy cửa ra, nhìn thấy người trong phòng, anh liên sững SƠ: Phó Sĩ quan Liễu xoay người lại. Sau khi anh ta nhìn thấy Kiều Huyền Thạc liền kinh ngạc, vội vàng đứng dậy chào: “Chào Đại tướng Kiều.” Kiều Huyền Thạc đi vào, sắc mặt âm trầm. “Sao anh lại ở đây?” Giọng nói anh lạnh như băng, lạnh đến dọa người. Ánh mắt lại nhìn về phía ông nội đang hôn mê trên giường. Ông lão trên giường già nua, tiều tụy, khuôn mặt đây nếp nhăn nhưng lại bình thản đến lạ, giống như chỉ đang say giấc nồng. Phó Sĩ quan Liễu căng thẳng, lắp ba lắp bắp giải thích: “Tôi, tôi, tới thăm ông. “Hai người có quen biết sao?” Kiều Huyền Thạc coi như đã rõ “điệp viên ngầm” được cài bên cạnh anh rốt cuộc là ai. Hóa ra là Phó sĩ quan. Quả thật là giỏi. Anh không thể nào tưởng tượng được còn có chuyện gì mà ông không biết. Phó Sĩ quan Liễu căng thẳng đến nỗi đầu đầy mồ hôi, ánh mắt lấp lóe: “Từ lúc còn là học sinh nghèo tôi đã được ông giúp đỡ. Tôi từ nhỏ đã quen biết ông rồi, chỉ là lúc vào quân đội mới phát hiện ra ông chính là ông nội của Đại tướng Kiều. Tôi sợ người khác nói tôi cậy nhờ quan hệ cho nên không có nói chuyện này cho anh biết.” Kiều Huyền Thạc im lặng. Bây giờ có truy cứu cũng không còn ý nghĩa gì. Anh nhìn ông đang nằm im trên giường, trong lòng có ngàn vạn hổ thẹn. Có thể đúng như lời Kiều Đông Lăng nói, ông bệnh là do anh và Bạch Nhược Hy mà ra. Ông bệnh rồi cũng không có người nào thông báo cho anh. Nếu như không phải Doãn Nhụy gọi anh về, có lẽ anh cũng không thể gặp được ông nữa. Cái này mới thật là bất hiếu. Kiều Huyên Thạc im lặng đứng bên giường hồi lâu. Phó Sĩ quan Liễu cũng đứng bên cạnh anh. Thời gian trôi qua. Kiều Huyên Thạc lạnh nhạt hỏi: “Muốn cùng quay về quân khu không?” Phó Sĩ quan Liễu căng thẳng nuốt nước bọt: “Tôi, tôi tạm thời không quay về. Người nhà an bài cho tôi đi xem mắt.” Xem mắt? Anh cũng rất nhớ vợ mình. Nhưng anh còn có việc công, trở vê nhà rồi còn có thể trở lại sao? Kiêu Huyền Thạc im lặng xoay người rời khỏi, không có nói thêm câu nào, càng không thèm nhìn Phó Sĩ quan Liễu thêm lần nào. Ra khỏi vườn phía Bắc. Kiêu Huyền Thạc còn chưa đi vào cửa vườn phía Nam đã trực tiếp đi thẳng ra cửa lớn. Vừa đi ra ngoài cửa, Tinh Thần thấy anh đi ra liền vội vàng xuống xe rồi đi ra phía sau mở cửa, cung kính đứng kế bên. Đột nhiên, Kiều Huyền Thạc dừng bước, chau mày nhìn cái tên suy sụp tỉnh thần, chân nam đá chân chiêu đang ởđi tới trước mặt. Kiều Huyền Hạo kéo lệch cổ áo xộc xệch, áo vest vắt trên tay, từng bước đi về phía cửa lớn. Nhìn thấy Kiều Huyền Hạo thất hồn lạc phách, trong lòng Kiêu Huyền Thạc rất khó chịu. Sắc mặt anh âm trâm, ánh mắt lạnh băng. Kiều Huyền Hạo giống như không nhìn thấy anh, trực tiếp xem anh như không khí, từ từ lướt qua bên người anh. Kiều Huyên Thạc nắm chặt tay, nhẫn nhịn trâm giọng nói: “Anh Hai, đừng đi tìm Nhược Hy nữa.” Kiêu Huyền Hạo đột ngột dừng bước. Lúc nghe thấy hai từ Nhược Hy, cuối cùng anh ta cũng có chút phản ứng, châm chậm lùi lại một bước tới trước mặt Kiêu Huyền Thạc. Mùi rượu xộc vào mũi, Kiều Huyền Thạc nhìn thấy bộ dạng của Kiều Huyền Hạo như vậy, lòng thấp thoáng cơn đau. Kiêu Huyền thêu thào: “Mày biết Nhược Hy ở đâu hả?” Kiều Huyền Thạc chầm chậm nhắm mắt lại, dùng miệng hít thở, cảm thấy tâm can đau như muốn nổ tung, ngay cả hít thở cũng khó chịu như dao cắt. Kiêu Huyền Hạo giơ tay lau nước mưa trên má, nghẹn ngào: “Có phải mày biết Nhược Hy ở đâu không? Tao đã rất lâu không gặp Nhược Hy rồi. Điện thoại gọi không được. Trên mạng cũng không có hồi âm. Tao tìm không thấy em ấy, không biết bây giờ em ấy thế nào rồi. Em ấy sống có tốt không? Có đang đi làm không? Có ăn ngon không? Em ấy đã ốm như vậy rồi, không thể kén ăn nữa. Trời cũng ấm dần rồi, có cần mua đồ thu đông không…” Kiều Huyền Thạc đau khổ phun ra một câu từ trong miệng: “Anh Hai, đủ rồi.” Kiêu Huyền Hạo không nhịn được cười khẩy, nấc cục một cái, cười còn khó coi hơn khóc gấp trăm lần. Anh ta bi thương trào phúng: “Kiều Huyền Thạc, mày có phải là đàn ông không? Tưởng giấu Nhược Hy đi thì em ấy sẽ thuộc về mày sao? Tạo sao lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy cướp đi Nhược Hy của tao. Tại sao?” Khoảnh khắc này, lòng Kiều Huyền Thạc đau như dao cắt.