Nhỏ như vậy chắc chắn không phải là tình yêu, càng không phải là tình bạn. Nếu ngay cả em gái cũng không phải, vậy thì chắc là không có chút tình cảm nào rồi. “Em dọn dẹp đã. Các anh cứ nói chuyện đi.” Tâm trạng của Bạch Nhược Hy trầm xuống, đứng dậy thu dọn chén đũa. Kiều Huyên Thạc nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy cái đĩa trong tay cô: “Để tôi, em ngồi đi.” Bộ Dực Thành cũng đứng dậy, thu dọn chén đũa của mình: “Em dâu vất vả nấu cơm cho tụi anh. Mấy việc này cứ để tụi anh làm. Em nghỉ ngơi chút đi.’ Lân đầu tiên Bạch Nhược Hy được người khác đối xử như vậy, hơn nữa còn là hai người đàn ông bất phàm. Cô vô cùng kinh ngạc, cũng có chút lúng túng không biết làm gì. Có lễ trong xã hội bây giờ, đàn ông gia trưởng quá nhiều. Những người đàn ông mà cô từng tiếp xúc qua đều nghĩ con gái làm chuyện nhà là việc đương nhiên, là quy định bất thành vấn. Nếu con gái không làm việc nhà thì phải thuê mấy người giúp việc tới làm. Nhưng hôm nay, tư tưởng của cô đã bị hai người đàn ông này phá vỡ. Hách Nguyệt từ từ đứng dậy, mỉm cười với Bạch Nhược Hy: “Em dâu, ở đây để bọn anh giải quyết đi. Hai người họ bình thường quản lý chuyện quốc gia đại sự rất áp lực, để họ làm chút chuyện nhỏ coi như là thư giãn.” Bạch Nhược Hy mỉm cười gật đâu. “Chúng ta tới phòng khách ăn hoa quả, tán gấu đi.” “Dạ. Bạch Nhược Hy gật đầu. Bàn ăn giao cho bọn họ rồi, cô liền đi theo Hách Nguyệt ra phòng khách. Hách Nguyệt đang gọt táo bằng dao trái cây. Bạch Nhược Hy cảm thấy bản thân như công chúa, được mọi người hết mực chiều chuộng. Cô lớn lên trong hai gia đình nhưng chưa từng được đối đãi như vậy nên bây giờ cảm giác như đang mơ vậy. “Em dâu, em làm nghề gì vậy?” Bạch Nhược Hy suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tạm thời em chưa đi làm. Em đăng ký thi trợ lý cảnh sát, học tập và rèn luyện ở trường quân đội.” Hách Nguyệt mỉm cười, nghiêm túc gọt vỏ táo rồi hạ giọng nói: “Với năng lực hiện tại của chồng em, em có thể làm bất cứ điều gì em muốn ở vị trí chính thức, không cần phải đi thi vất vả lại không có tiên đồ.” “Em không muốn trở nên đặc biệt.” Bạch Nhược Hy cúi đầu, nhỏ giọng đáp. Hách Nguyệt gọt xong vỏ liền bổ làm đôi rôi dùng dĩa cắm miếng táo đưa cho Bạch Nhược Hy: “Có khí thế của chồng em, không tôi.” “Cảm ơn anh.” Bạch Nhược Hy nhận nửa miếng táo. “Nếu thi đỗ rồi, có thể cầm thư giới thiệu tìm anh. Anh sẽ sắp xếp cho em một vị trí thích hợp.” “Anh là?” Bạch Nhược Hy kéo dài câu, nghi ngờ nhìn Hách Nguyệt. Hách Nguyệt cắn một miếng táo rồi dựa lên ghế sofa, vắt chéo chân: “Thẩm phán của Tòa án nhân dân tối cao của Tịch Quốc.” Bạch Nhược Hy lại kinh ngạc một lần nữa. Cô rốt cuộc cũng biết anh ta là ai rồi. Lại là một nhân vật lớn quyền thế ngập trời. Hơn nữa công tư phân minh, sức ảnh hưởng rất lớn, khiến người khác vừa nghe đã sợ mất hồn mất vía, vậy mà lại là anh ta? Trẻ tuổi, hài hước, cà lơ phất phơ và đẹp trai như Phan An (*), hoàn toàn khiến người khác không thể tin được anh ta là Thẩm phán Hách nức tiếng gân xa. (*) Phan An: mỹ nam nổi tiếng thời xưa Trung Quốc. Cô kinh ngạc đến nỗi ngay cả táo cũng quên ăn mà cứ ngốc nghếch nhìn Hách Nguyệt. Rửa chén xong xuôi, Kiều Huyền Thạc và Bộ Dực Thành đi ra từ trong bếp. Sau khi thấy một màn trước mắt, ánh mắt anh lại trâm xuống lần nữa. Trước đó anh đã nhìn thấy Hách Nguyệt len lén nói gì đó với Bạch Nhược Hy mà khiến cô mặt đỏ tía tai. Lúc này, anh lại nhìn thấy cô ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm vào Hách Nguyệt nên sắc mặt giống như rơi xuống hố phân, tối đen như mực. Bộ Dực Thành còn không sợ chết mà giậm chân: “Xem ra vợ chú cũng thích những người đàn ông đẹp trai như Hách Nguyệt rồi. Cái tên sát thủ tán gái không phải là hữu danh vô thực. Đi cứu vợ của chú đi. Hồn sắp bị câu mất rồi.” Kiều Huyền Thạc lạnh mặt, đi vào phòng khách. Anh đứng trước mặt hai người. Lúc này, Hách Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, nhất thời cũng trở nên cứng ngắc cả người. Hách Nguyệt phát giác sắc mặt của Kiều Huyền Thạc thay đổi. Làm bạn nhiều năm, vừa nhìn anh ta liền thấy ngay tâm trạng của anh rồi nên mới căn vội quả táo rôi đứng dậy: “Trời không còn sớm nữa. Anh thấy đã tới lúc quay về rồi.” Bạch Nhược Hy không hề phát hiện điều gì nên cùng đứng dậy với anh ta, nghi ngờ nói: “Bây giờ mới tới giữa trưa, trời nắng chang chang mà.” “Đã ăn trưa rồi, táo cũng ăn xong, ở lại nữa chắc phải bị ăn đấm mất. Khuôn mặt đẹp trai rạng ngời này của anh không thể chịu nổi đâu.” Hách Nguyệt mỉm cười cắn đứt miếng táo rồi cười với Bạch Nhược Hy: “Có chuyện gì thì nhớ tìm anh. Lúc nào cũng chào đón em.” “Cảm ơn anh.” Bạch Nhược Hy đứng dậy. Bộ Dực Thành vỗ vai Kiều Huyền Thạc: “Dưỡng thương cho tốt vào. Đừng để eo bị thương nữa. Tịch Quốc còn cần đến cậu đó. Thôi anh về trước đây.” Bộ Dực Thành nói xong liền đi theo Hách Nguyệt. Bạch Nhược Hy cũng đi theo đằng sau. Lúc đi ngang qua người Kiêu Huyền Thạc, anh đột nhiên nắm lấy tay cô rôi kéo lại. “Anh Ba, em phải đi tiễn bọn họ.” “Không cần.” Kiều Huyền Thạc lạnh lùng nói, giọng hơi tức giận. Bạch Nhược Hy cảm thấy không lịch sự chút nào nên nhíu mày nói: “Đây là phép lịch sự tối thiểu” Kiều Huyền Thạc lạnh nhạt phun ra từng chữ: “Tôi nói là không cân.” Lúc này, cuối cùng Bạch Nhược Hy cũng nghe thấy cơn tức giận của anh. Cô tò mò lùi lại hai bước, đứng trước mặt anh rồi ngẩng đầu nhìn gương mặt âm trâm của người nào đó, chân mày hơi nhãn lại: “Anh Ba, anh giận rồi à?” “Có phải tại em không giúp anh rửa chén nên anh giận không?” “Sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy, ai lại đắc tội với anh rồi?” Bạch Nhược Hy nhỏ giọng hỏi dồn nhưng Kiều Huyền Thạc vẫn cứ im lặng mà nhìn gương mặt của cô. Trong giây lát, Bạch Nhược Hy thở dài: “Nếu anh không nói thì em cũng sẽ không hỏi nữa. Anh cứ giữ hết trong lòng đi. Dù sao, em cũng không nghe được, nhìn cũng không thấy.” Nói xong, Bạch Nhược Hy bu môi, giả vờ đẩy tay anh ra. Kiều Huyền Thạc lạnh nhạt mở miệng: “Em thích loại đàn ông mặt hoa da phấn đó à?” Loại mặt hoa da phấn? Bạch Nhược Hy ngớ ra, trừng mắt nhìn anh: “Hả?” “Ngoại hình như con gái lại đẹp trai như vậy sao?” Từng lời chua chát, thấm đẫm cơn ghen tuông của anh khiến Bạch Nhược Hy bất giác cúi đầu mỉm Cười. Cô hiểu ý của anh ấy rồi. Cô nghiêng đầu nhìn ra cửa rồi lại nhìn về phía Kiều Huyền Thạc. Cô nghiêng người về phía anh, nghịch ngợm nhỏ giọng nói: “Anh Ba, anh đang nói Hách Nguyệt à?” “.” Kiều Huyền Thạc không thừa nhận, cũng không phủ nhận. “Sao Hách Nguyệt lại là loại mặt hoa da phấn được? Anh ấy là kiểu Phan An tái thế đó.” Ánh mắt của Kiểu Huyền Thạc trầm xuống. Giọng điệu sắc bén: “Đánh giá khá cao đó. Cái túi da đó khiến em mê đến thân hồn điên đảo rồi sao?” “Cái gì mà thần hồn điên đảo, sao anh nói chuyện khó nghe quái” Bạch Nhược Hy tức giận hất tay anh ra. Mặc dù biết là người đàn ông này đang ghen. Nhưng kiểu ghen tuông này thực vô duyên vô cớ, hơn nữa ăn nói cũng rất khó nghe. Bạch Nhược Hy vừa hất tay anh ra, không tới một giây, người đàn ông này đã đột nhiên ôm lấy eo cô, ôm trọn vào trong ngực. “Anh Ba, anh làm gì vậy?” Đáng ghét quá. Khách vừa mới bước một chân ra khỏi nhà mà dáng vẻ nghiêm túc đàng hoàng của người đàn ông này đã biến mất sạch sẽ, phút chốc lại biến thành dã thú rồi. Cô vừa giận dữ vừa hoảng sợ nắm lấy hai vai anh rồi đấm nhẹ vào lồng ngực: “Bỏ em ra. Anh lại muốn làm gì vậy?” Kiều Huyên Thạc ôm cô đặt lên ghế sofa. Hai tay vẫn ôm lấy eo cô. Cô ngồi trên đùi anh, mặt đối mặt với nhau. Bạch Nhược Hy mệt mỏi cắn môi, kìm nén lửa giận trong lòng. Rõ ràng cô là đứa con gái thục nữ nhà lành, sao lại để cô ngồi như vậy? Vừa mập mờ vừa thô lỗ, còn khiến cô vô cùng xấu hổ. Điểm tốt duy nhất là có thể tiếp cận đối phương một cách thân mật, còn có thể mặt đối mặt trò chuyện. Hai tay Kiều Huyền Thạc giữ chặt lấy eo cô, nghiêm túc hỏi từng câu từng chữ: “Anh ta đã nói gì mà khiến em đỏ mặt?”