Nghe tiếng động, Bạch Nhạc Hy giật mình, căng thẳng nhìn về phía cửa. Trước cửa có hai người đàn ông đẹp trai cao ráo. Trong đó có một người mà nhân dân cả nước đều biết, đó là Chủ tịch nước Bộ Dực Thành. Người còn lại thì tương đối xa lạ. Cả hai đêu mặc trên người quần áo thoải mái, trên tay xách hai bọc quà, đang nhìn chằm chằm cô và Kiều Huyền Thạc bằng ánh mắt đầy kinh ngạc. Bạch Nhược Hy căng thẳng không hết, vội vàng gỡ tay của Kiều Huyền Thạc đang đặt trên eo cô xuống: “Anh Ba, mau buông tay. Khách tới nhà rồi này!” Kiều Huyền Thạc lưu luyến không rời buông Bạch Nhược Hy ra, sắc mặt trầm xuống. Hai người này tới đúng lúc thật, phá hỏng cả bầu không khí. Bạch Nhược Hy vội vàng rời khỏi lòng Kiều Huyền Thạc, cách xa hai bước rồi lễ phép khom lưng chào hai người, im lặng không biết nên xưng hô thế nào. “Tại sao lại không bấm chuông?” Sắc mặt Kiều Huyền Thạc trầm xuống. Giọng điệu nghiêm túc. Cả người phút chốc toát lên vẻ cao cao tại thượng. Bạch Nhược Hy nhìn Kiêu Huyền Thạc rồi lại nhìn con người vĩ đại trước mặt. Người đàn ông này đúng là kiểu thái độ trước sau không đồng nhất. Lúc ở bên nhau cô cũng chưa từng thấy anh nghiêm túc như thế, còn dám mặt nặng mày nhẹ với Chủ tịch nước? Bộ Dực Thành mỉm cười xấu xa, nhướn mày nhìn Kiêu Huyền Thạc rôi chầm chậm đi vào: “Vốn định bấm chuông nhưng tôi muốn thử xem mật khẩu của cậu có phải đều cùng một số hay không. Kết quả đoán đúng rồi.” “bÓ CÓ. Người đàn ông còn lại nhìn chằm chằm vào Bạch Nhạc Hy một hồi lâu, ngạc nhiên đến nỗi cằm sắp rơi xuống. Bộ Dực Thành quay người lại nói với anh ta: “Hách Nguyệt, không cần nhìn cô ấy nữa. Đây là em dâu của chúng ta, là vợ hợp pháp của Huyền Thạc.” Hách Nguyệt chết lặng, há miệng ra. Mắt trừng lớn, nghiêm túc nhìn Kiều Huyền Thạc một lượt: “Hóa ra anh không phải là gay à?” Sắc mặt Kiều Huyền Thạc trầm xuống, lạnh lùng nhìn về phía Hách Nguyệt: “Ai nói với anh tôi là gay?” Hách Nguyệt lập tức cười hớn hở, bước nhanh vào phòng khách. Anh ta đặt món quà trên tay lên bàn rồi đi đến trước mặt Bạch Nhạc Hy, lịch sự đưa tay ra: “Xin chào em dâu, anh tên là Hách Nguyệt, bạn tốt của chồng em.” Bạch Nhược Hy nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, nhất thời kinh hồn táng đảm. Người này còn đẹp hơn cả con gái, so với đàn ông còn đẹp trai hơn nhiều lần. Cô tưởng ngoài Chủ tịch nước Bộ Dực Thành ra thì không có người thứ hai nào đẹp như vậy. Ai ngờ núi cao còn có núi cao hơn. Cô say mê nhìn gương mặt đẹp ngời ngời trước mặt, rụt rè bắt tay với anh ta, ngại ngùng chào hỏi: “Chào anh.” Hách Nguyệt nhướn mày, cười xấu xa lại gân cô, nhỏ giọng thì thâm: “Cảm ơn em đã giúp anh yên tâm một chút. Lúc ngủ chung một phòng với chông em cũng sẽ không cần lo lắng bị thông cúc ‘ rồi.” Bạch Nhược Hy trong chốc lát đã hiểu ngay câu này. Khuôn mặt cô bất giác đỏ bừng. Hách Nguyệt này thực sự là một người có cá tính. Câu như vậy cũng có thể nói ra khỏi miệng. Kiều Huyền Thạc nghe không rõ anh ta nói gì với Bạch Nhược Hy nhưng rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Nhạc Hy đỏ lựng. Trong phút chốc tâm tình anh trâm xuống. Sắc mặt vô cùng khó coi. Sau khi bắt tay với Hách Nguyệt, Bộ Dực Thành lịch sự đưa tay ra. Bạch Nhược Hy nhất thời căng thẳng trở lại, hai tay siết chặt, khẽ cúi người, chào vô cùng kính cẩn “Xin chào, Chủ tịch.” “Em dâu, đừng khách sáo như vậy, gọi anh là anh Thành là được rồi. Anh lớn hơn chồng em một tuổi. Cậu ấy luôn gọi thẳng tên anh.” Bạch Nhạc Hy không dám không nghe, vội vàng sửa lại: “Xin chào anh Thành.” Hai người buông tay ra. Bộ Dực Thành không nhịn được chế nhạo: “Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao siêu nhân sắt thép như cậu lại yếu ớt như thế. Có mỗi vết thương nhỏ xíu mà dưỡng bệnh lâu như vậy. Hóa ra là giấu người đẹp trong nhà, mỗi ngày nằm trong chăn bông ấm áp. Nếu tôi cũng có một người vợ đẹp tựa Tây Thi như em dâu thế này thì ngay cả cái chức chủ tịch nước này tôi cũng không cần. Mỗi ngày đều ở nhà quấn quýt với vợ là đủ XS JJ FOI. Bạch Nhạc Hy ngượng ngùng cúi đầu, rụt rè vén tóc qua tai. Cô rất căng thẳng, lo lắng ý của Bộ Dực Thành có phải là nói cô hồng nhan họa thủy, mài mòn ý chí chiến đấu của Kiều Huyền Thạc. Kiều Huyền Thạc nhìn thấu sự lo lắng của Bạch Nhược Hy liền chậm rãi đi tới bên cạnh cô, nhỏ giọng dặn dò: “Nhược Hy, vào bếp tắt ga, thuận tiện rót chút nước trà ra đây. “D ạ » Bạch Nhược Hy lập tức đáp ứng. Cô mỉm cười cúi người với hai người nọ, sau đó xoay người đi vào nhà bếp. Cô thở hắt ra một hơi, vội vàng đi vê phía nhà bếp. Kiều Huyên Thạc nhìn hai người trước mặt, hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Sao tự dưng hai người lại chạy tới đây?” Bộ Dực Thành và Hách Nguyệt ngồi trên ghế sofa, dựa vào tay vịn, quét mắt nhìn khắp bốn phía. Ngược lại Hách Nguyệt thoải mái dang ta, một mình chiếm hết cái ghế sofa, vắt chéo chân mỉm cười: “Tụi anh còn tưởng chú sẽ nằm thoi thóp trên giường nên mới hỏi Tinh Thần vị trí hiện tại của chú, tính tới coi bệnh tình nặng thế nào. Thật không ngờ chú khỏe như voi còn quấn quýt với vợ trong phòng khách.” Kiều Huyền Thạc ngồi thẳng lưng trên sofa đơn đối diện với Bộ Dực Thành. So sánh với hai người kia hoàn toàn không cùng một trường phái. Sau khi Bộ Dực Thành quan sát hết một vòng mới lẩm bẩm nói: “Không tôi, nhà của cậu rất ấm áp. Đàn ông có vợ có khác.’ “Huyền Thạc, kết hôn cũng không báo cho anh biết, chú không có nghĩa khí gì cả.” Hách Nguyệt nhướn mày nói. Kiều Huyền Thạc hắng giọng, liếc nhìn vào bếp. Anh thấy Bạch Nhạc Hy vẫn chưa ra ngoài mới nói: “Chỉ là đăng ký thôi, vẫn chưa tổ chức đám cưới. “Khi nào thì tổ chức vậy? Anh muốn làm phù rể.” “Thêm anh nữa.’ Bộ Dực Thành giơ tay, mỉm cười muốn tham gia. Kiều Huyền Thạc rất nghiêm túc đồng ý: “Sắp rồi. Đến lúc đó nhất định sẽ thông báo cho hai người.” “Thật không ngờ, trong ba người chúng ta cậu lại kết hôn trước.” Bộ Dực Thành bất đắc dĩ cảm khái. Hách Nguyệt rung chân, cười nói: “Anh cũng không ngờ đó. Đại tướng Kiều ba mươi tuổi vẫn còn là trai tân. Vậy mà không phải gay. Anh thật sự khâm phục phẩm chất giữ thân như ngọc của chú.” Bạch Nhạc Hy vừa bưng trà ra, đúng lúc nghe thấy lời này của Hách Nguyệt như sét đánh ngang tai. Cô lập tức dừng lại, ngơ ngẩn cả người. Cô đột nhiên xuất hiện khiến ba người trong phòng khách đều nhìn về phía cô. Nếu như vừa rồi cô không nghe nhầm, hình như Hách Nguyệt nói ba mươi tuổi vẫn còn là trai tân? Là nói Kiều Huyền Thạc sao? Bạch Nhược Hy ngại ngùng nhìn về phía Kiều Huyên Thạc. Đúng lúc bắt gặp ánh mắt sâu hút của anh. Khoảnh khắc đó, tim cô đột nhiên đập thình thịch, tự nhiên cảm thấy ngại ngùng. Có lẽ trước đây, cô vẫn luôn nghĩ rằng Kiều Huyền Thạc là loại đàn ông thẳng thừng và suồng sã, còn nói anh rất háo sắc trước mặt người này. Cô thật không ngờ anh cũng là người đàn ông chưa từng trải qua mấy chuyện đó. Loại công kích này quá lớn khiến cô trở nên sững sờ. Kiều Huyền Thạc không biết tại sao Bạch Nhược Hy đột nhiên dừng lại, mà lại còn có biểu cảm ngại ngùng xấu hổ. Anh đứng dậy, đi đến trước mặt cô rồi cầm lấy cái khay trên tay cô, nhỏ giọng thì thâm: “Em vào bếp ăn sáng đi. Ở đây có tôi tiếp đãi là được rồi.” *hIrnd “Như vậy không được thích hợp lắm đâu.” Bạch Nhược Hy cảm thấy rất căng thẳng khi đứng trước mặt hai người này. Có thể làm bạn với Kiều Huyền Thạc, quả nhiên đều có lai lịch không nhỏ. Chỉ mỗi Chủ tịch nước thôi là đã ghê gớm lắm rồi, nay còn thêm người đàn ông tên Hách Nguyệt cao thâm khó dò, xem ra lai lịch cũng không nhỏ nên khiến cô không dám lơ là chếnh mảng. “Không sao.” Kiều Huyền Thạc dịu dàng nói. Hách Nguyệt vội vàng mở miệng: “Em dâu cứ tự nhiên. Tụi anh và chồng em là chiến hữu tốt, còn từng mặc chung một cái quần sịp nữa là. Em không cần phải khách sáo với tụi anh đâu.”