Huấn luyện quân sự của Đại học F rất nghiêm khắc, ba năm cấp 3 mặc dù ít tập luyện nhưng có thể thừa nhận cường độ học tập cấp 3 thì cũng chứng minh tố chất thân thể của họ cũng không kém. Kiều Ngôn Hi và Khương Thành Ngọc yên ổn vượt qua kỳ huấn luyện quân sự, thuận lợi bắt đầu cuộc sống học tập tiếp theo. "Môn này khó lắm à?" Trong phòng đọc, thấy Kiều Ngôn Hi vùi đầu vào sách vở, Khương Thành Ngọc khẽ hỏi, sau khi lên đại học dường như Kiều A Miêu càng nỗ lực hơn, ngày nào cũng ngâm mình trong thư viện, thời gian dành cho anh rất ít, anh lại có cảm giác bị xem nhẹ. "Cũng ổn, chẳng qua gần đây tham gia một cuộc thi nên phải chuẩn bị cho tốt, dù sao đây cũng là lần thi đấu đầu tiên khi lên đại học." Kiều Ngôn Hi cũng biết gần đây lơ là Khương Thành Ngọc, trong lòng rất áy náy. "Cuộc thi gì vậy?" Sao anh không biết, Kiều A Miêu thế mà không nói với anh một tiếng. "Ừm... Chính là cuộc thi thách đấu thực tế của tân sinh viên, các anh cũng có thể gọi như vậy." Sao dưới cái nhìn soi mói của anh lại cảm thấy chột dạ nhỉ, rõ ràng mình không có làm gì sai mà. "Thế sao không nói với anh một tiếng?" Khương Thành Ngọc hơi giận, vì một cuộc thi gì đó mà lơ là anh, còn không nói với anh nữa, Kiều A Miêu càng ngày càng không coi trọng anh. "Em, em nghĩ không sao nên không nói." Cuối cùng mình vẫn ở thế yếu, kỳ lạ. Khương Thành Ngọc bất đắc dĩ, có phải Kiều A Miêu chỉ có một dây thần kinh không, cấp 3 còn tốt, ít nhất còn biết ghen, lên đại học thì đã đến mức độ buông xuôi luôn rồi. Khương Thành Ngọc vò đầu bứt tai nghĩ ra một đống cách để khơi gợi sự chú ý của cô, tiếc rằng chẳng cách nào dùng được. "Kiều A Miêu..." Khương Thành Ngọc cúi gằm mặt, hàng mi khẽ run, giống như cánh bướm nghiêng ngả trên bầu trời xanh, khuôn mặt nhu hòa, mày nhăn lại, khuôn mặt tuấn tú lộ ra nét u buồn. Chiêu cuối cùng: Mỹ nam kế! Cái cuộc thi gì ấy, mày đã dám cướp đi sự chú ý của Kiều A Miêu, vậy thì thật xin lỗi. Anh nhất định phải chuyển dời sự chú ý của Kiều A Miêu sang mình! "Có phải em... không thích anh nữa rồi." Hai tròng mắt Kiều Ngôn Hi nhìn thẳng tắp vào Khương Thành Ngọc, thậm chí ngay cả hít thở cũng cẩn thận. Cô biết Khương Thành Ngọc xinh đẹp, lại không ngờ đẹp đến mức này. Nhìn khuôn mặt phụng phịu mất hứng ấy, Kiều Ngôn Hi thậm chí cảm thấy để Khương Thành Ngọc có thể giãn hàng lông mày ra thì bảo cô làm gì cũng được. Bộ dạng cau mày của anh thật khiến người ta yêu thương, trái tim Kiều Ngôn Hi lập tức mềm nhũn, ngay cả xưng hô bình thường không gọi cũng buột khỏi miệng, "Sao có thể chứ A Ngọc, xin lỗi, em... em không cố ý... nếu anh không vui, em sẽ không tham gia nữa!" Trúng kế rồi! Trúng kế rồi! Khương Thành Ngọc hưng phấn tung hô trong lòng, khuôn mặt vẫn duy trì nét sầu muộn, "Không cần đâu, Kiều A Miêu, em cứ tham gia cuộc thi... Anh, em không đến gặp anh thì anh sẽ đi tìm em." Câu này thật đáng thương, còn mang theo chút thấp thỏm, cảm giác áy náy của Kiều Ngôn Hi ngày càng lớn. "Không cần, em không tham gia thi đấu nữa." Kiều Ngôn Hi chém đinh chặt sắt, "Dù sao chỉ là cấp trường, bỏ qua cũng không tiếc." "Nhưng đó cũng là cơ hội đầu tiên của em, em..." Khương Thành Ngọc còn chưa nói xong, Kiều Ngôn Hi đã cắt ngang lời anh, "Không sao mà, lần sau nếu có cuộc thi khác em sẽ tham gia, lần này thì không." "Thật chứ?" Khương Thành Ngọc cẩn thận từng li từng tí hỏi, anh nhìn Kiều Ngôn Hi, đôi mắt không ngăn được ý cười nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ tủi thân đáng thương, đáng tiếc Kiều Ngôn Hi không phát hiện ra. "Thật." Giọng điệu của Kiều Ngôn Hi kiên định, vừa nói vừa dọn dẹp đống sách, "Đi thôi, ra ngoài dạo một chút." Đã lâu rồi bọn họ không đi dạo. "Được." Cảm xúc u buồn của Khương Thành Ngọc biến mất trong nháy mắt, thậm chí trên mặt còn nhiều ý cười hơn. Mục đích đã đạt được, cất sách cùng đi tới thế giới của hai người nào! Xem ra thỉnh thoảng bày ra vẻ yếu đuối trước mặt Kiều A Miêu còn có thể thu được hiệu quả không tưởng, sau này nhất định phải dùng thường xuyên! Nhìn thấy Khương Thành Ngọc vui cười, Kiều Ngôn Hi đột nhiên thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lạ ở đâu thì không nghĩ ra! Đẳng cấp thấp tịt này của Kiều Ngôn Hi tuyệt đối không thể so sánh với cao thủ ngoài lạnh lùng trong bụng đen tối Khương Thành Ngọc này, kết quả mỗi lần tranh đấu tất nhiên Kiều Ngôn Hi thua rất bi thảm, bản thân còn hoàn toàn không biết. Còn Khương Thành Ngọc, mặc dù Kiều Ngôn Hi mơ mơ màng màng, thần kinh thô, anh lại hãm sâu với cái lưới tình mà cô đan ra, trong mắt chỉ có một mình cô, không thể chứa nổi bất cứ ai khác. Cho nên nói Thượng Đế dù có tạo ra một người hoàn mỹ cỡ nào thì sẽ luôn có một người có thể khiến anh ta tháo bỏ bộ mặt hoàn mỹ ấy, lộ ra dáng vẻ chân thật bên trong, anh ta sẽ vì người đó mà buồn bã, khổ não, đau lòng, cũng vì người đó mà thấy hạnh phúc, ấm áp, vui vẻ. Tất cả tâm tư tình cảm chỉ sinh ra vì người đó, nhưng dù có thế nào cũng không nỡ buông tay. Bên cạnh Đại học F là trường quân sự Đại học X trứ danh, gần như không phân cao thấp với Đại học F. Bởi vì nữ sinh Đại học X quá ít, còn Đại học F là một trường đại học tổng hợp, cho nên hai trường thường xuyên tổ chức các buổi giao lưu hữu nghị, có điều những hoạt động giao lưu hữu nghị này trước giờ đều dành cho Khoa Xã hội đại học F. Một học kỳ có thể tổ chức tới bảy tám lần, mà lần này, viện của mấy người Kiều Ngôn Hi nhận được thông báo sẽ giao lưu hữu nghị với Đại học F. Sáng thứ bảy họ không được ra ngoài mà phải đến giảng đường khu dạy học. "Giáo viên hướng dẫn có nói, thứ Bảy tuyệt đối không được ra ngoài, các người đẹp à, cùng đi ngắm các anh lính nào!" Lớp trưởng trêu đùa. "Có người nhà thì làm sao?" Vương Vũ ngồi bên cạnh Kiều Ngôn Hi vừa nói vừa cười xấu xa nhìn Kiều Ngôn Hi, anh ta biết Kiều Ngôn Hi có bạn trai, hơn nữa còn tận mắt trông thấy, quá đẹp trai, bản thân hoàn toàn không có cơ hội. Học viện Thông tin và Truyền thông mỹ nữ như mây, Kiều Ngôn Hi lại là nhân tài kiệt xuất trong số đó, ngày khai giảng, không ít nam sinh trong lớp thảo luận về Kiều Ngôn Hi, nhưng không được bao lâu, ai cũng bắt gặp một anh đẹp trai lạnh lùng dắt tay Kiều Ngôn Hi đi vơ vẩn trên sân trường, thế mới biết, thì ra danh hoa đã có chủ. Không khỏi cảm thán mỹ nữ quả nhiên đều đã có bạn trai. Kiều Ngôn Hi đỏ mặt dưới cái nhìn của anh ta,  gã này lúc nào cũng muốn trêu chọc mình! Thật đáng hận, cô lườm anh ta một cái. "Đúng vậy, đúng vậy, có người nhà liệu không đi được không?" Một sinh viên khác cũng đặt câu hỏi. "Giáo viên hướng dẫn yêu cầu không thiếu một người, các cậu nói xem?" Lớp trưởng cười cười, anh ta biết có rất nhiều sinh viên trong lớp đã có nửa kia, nhưng anh ta cũng không còn cách nào cả. "Sao thế chứ, không phải bức ép người ta hồng hạnh xuất tường ư?" Một nữ sinh quệt mồm nói khẽ. Không khéo là lúc này mọi người đều ngừng thảo luận, vì thế mà câu nói này đã vang khắp giảng đường. "Phụt... ha ha." Ngay lập tức, trong lớp vang đầy tiếng cười. Rất nhiều nam sinh kêu rên, lại ít đi một mỹ nữ. Khi tiếng cười của các sinh viên kết thúc, kế hoạch đi xem phim thứ Bảy này của Kiều Ngôn Hi và Khương Thành Ngọc cũng ngâm nước. Ra khỏi giảng đường, Khương Thành Ngọc đang đứng ven đường đợi cô. Trên cổ anh quàng chiếc khăn màu cà phê mà cô tặng lúc sinh nhật, áo khoác đen càng làm nổi bật dáng người cao ráo của anh, thấy cô ra, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười, chậm rãi đi về phía cô. Nhất thời, trong mắt Kiều Ngôn Hi, đất trời bao la lại chỉ có duy nhất người ấy. Trong mắt mấy nữ sinh trong lớp hiện lên trái tim hồng, "A Hi, A Hi, bạn trai cậu đẹp trai quá đi mất!" "Đúng thế đúng thế, quả thực là ngắm hoài không chán mà!" "Là người bên Học viện Kiến trúc đấy, chính là học viện tốt nhất trong Khoa Tự nhiên trường chúng ta, thật hâm mộ!" Vô số tiếng ca ngợi không dứt bên tai, Kiều Ngôn Hi lại bình tĩnh nhìn cái người ngày càng tiến gần, tại sao bản thân lại may mắn như thế, có thể có anh cùng làm bạn trên con đường đời. "Không đeo găng tay?" Thấy bàn tay nhỏ bé bị lạnh đỏ hồng cả lên, anh nhíu mày, ánh mắt yêu thương, cầm tay cô thật chặt, dùng nhiệt độ của mình làm ấm tay cô, "Còn lạnh không?" Ngẩng lên hỏi lại thấy nụ cười của cô, vừa xán lạn vừa rực rỡ, giống như ánh mặt trời ngày hè. Tay đưa lên xoa mái tóc đen mềm mại như tơ, đặt tay cô vào trong túi áo khoác, "Sau này không được phép quên mang găng." "Biết rồi." Cô ngoan ngoãn đáp lại, nhận được ánh mắt vừa thỏa mãn vừa bất đắc dĩ của anh. Anh biết, mặc dù cô trả lời rất dứt khoát nhưng lần sau cũng sẽ quên rất dứt khoát. Hai người thân mật dựa vào nhau, đi càng lúc càng xa. "Đói không, trưa nay muốn ăn gì?" "Nấm chiên, đến nhà ăn số hai?" Cô nghiêng đầu, ánh mắt tràn đầy mong đợi. "Được." "Đúng rồi, quên không nói với anh, thứ Bảy này không thể ra ngoài, em phải đi tham dự giao lưu hữu nghị với Đại học X." Bầu không khí tốt đẹp nháy mắt tan biến. Sắc mặt anh xanh mết, ánh mắt bốc lửa như sắp cháy, "Giao lưu hữu nghị? Em lại đi giao lưu hữu nghị?!" Anh nghiến răng nghiến lợi, đã không còn dáng vẻ dịu dàng ban nãy. "Không còn cách nào cả, giáo viên hướng dẫn quy định ai cũng phải đi!" Cô nhỏ giọng giải thích, dè dặt liếc anh. Nghe cô bị ép buộc phải đi, sắc mặt Khương Thành Ngọc dễ coi hơn nhiều, "Nói em bị ốm, không thể đi!" Em xin anh, cái cớ của trẻ con này liệu có người tin được sao, "Không sao, em chỉ đi ngồi một chút thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." "Vậy cũng không được, giáo viên hướng dẫn của các em làm cái gì thế không biết." Anh hổn hển trách móc, anh đã phải thường xuyên đề phòng nam sinh của Đại học F, bây giờ chẳng lẽ lại thêm cả Đại học X? Không được, không được. "Kiều A Miêu, đừng đi có được không? Được không hả?" Giọng điệu nũng nịu đó, xem ra bị ép phải dùng rồi. "Không được mà, không thể làm mích lòng giáo viên hướng dẫn đâu!" Kiều Ngôn Hi thở dài, "A Ngọc, anh còn chưa tin em sao, thật đấy, em chỉ đi ngồi thôi, cam đoan không nói một câu!" Kiều Ngôn Hi đưa ra lời thề son sắt. Không phải anh không tin em, mà là anh không tin đám ác lang của Đại học X đó biết không! "Vậy cách nửa tiếng anh gọi cho em một lần, không, 20 phút!" Khương Thành Ngọc nhìn Kiều Ngôn Hi, trong mắt là 100% cương quyết. Kiều Ngôn Hi bất đắc dĩ đành phải đáp ứng anh, "Được, em cam đoan khi điện thoại reo thì nhận ngay!" "Thấy có người bắt chuyện nhất định phải nói mình có bạn trai, biết chưa?" Khương Thành Ngọc lo lắng căn dặn, lại bỏ thêm một câu, "Nếu có người làm phiền thì lập tức gọi điện cho anh!" "Biết rồi, A Ngọc." Thật dong dài, nhưng cô không dám nói ra, đành phải oán thầm trong bụng. Thấy anh vẫn còn lo lắng, Kiều Ngôn Hi nhón chân hôn lên má anh một cái, "Được rồi, ngồi được nửa thời gian em sẽ quay về được chưa?" "Ừ." Dường như được cái hôn chủ động của cô lấy lòng, sắc mặt Khương Thành Ngọc cuối cùng trở lại như thường, cũng không càu nhàu nữa. "Đi ăn nhé? Đừng mất hứng mà." "Ừ." Lại bỏ tay cô vào túi áo khoác của mình, hai người cùng đi tới nhà ăn, bóng lưng tựa sít sao, giống như cỏ cây và nước, quấn quýt hỗ trợ nhau.