Kiều Ngôn Hi và Khương Thành Ngọc ngây ngô cho rằng mọi vấn đề đều đã được giải quyết, giữa họ đã không còn chướng ngại, nhưng mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, sau này họ sẽ còn phải đối mặt với nhiều thứ hơn nữa. Rất nhanh, rất nhiều học sinh trong trường thảo luận về chuyện ba của Trạng Nguyên Khoa Xã hội mới ra tù. Ngôi trường vốn trầm lắng này vì tin tức có tính bùng nổ ấy mà sôi trào, từ học sinh mới vào trường cho tới học sinh lớp 12, tất cả đều thảo luận. Giống như trong hồ nước bình lặng đột nhiên bị thả vào một quả bom, tin tức này lan truyền đến mọi ngóc ngách trong trường với khí thế sét đánh không kịp bưng tai. Kiều Ngôn Hi vốn là nhân vật điểm nóng của trường 24, qua chuyện này, tất cả học sinh trong trường đều biết Trạng Nguyên Khoa Xã hội lớn lên trong hoàn cảnh nào. "Kiều A Miêu, không phải sợ, có anh ở đây." Khương Thành Ngọc vụng về vỗ lưng an ủi Kiều Ngôn Hi. Cậu không biết làm thế nào bí mật của Kiều Ngôn Hi bị tiết lộ ra ngoài, nếu để cậu biết người kia là ai, nhất định sẽ khiến hắn không được sống tốt! "Không sao, Khương Thành Ngọc, em không quan tâm chuyện đó từ lâu rồi." Kiều Ngôn Hi cười nhẹ, quá khứ là quá khứ, có che giấu cũng không xóa được dấu vết của nó, không có tường nào gió không lọt qua được, một ngày nào đó nó sẽ lan ra. Cô đã sớm nhìn thấu, hơn nữa, bây giờ cô không có gì phải sợ cả. Công việc của ba đã tốt hơn, bây giờ ông không còn làm công việc nặng nhọc nữa mà bắt đầu tự nhận thầu xây dựng, tiền kiếm được ngày càng nhiều, sinh hoạt gia đình cũng có được cải thiện rất lớn. Với lại, cô chẳng những có Khương Thành Ngọc ủng hộ sau lưng mà còn có cả những người bạn tốt, cứ để mặc mấy lời đồn nhảm kia đi. Dù nghĩ vậy, cô cũng rất muốn biết chuyện này sao lại bị lan truyền, những người biết đều không có khả năng nói, vậy thì rốt cuộc là ai? Cô nói vậy là muốn Khương Thành Ngọc được thoải mái, nhưng không biết rằng nó lại càng làm cho Khương Thành Ngọc khó chịu. Lời đồn thổi như vậy cũng không để bụng, vậy rốt cuộc khi còn bé Kiều A Miêu của cậu đã phải chịu khổ đến mức nào? Cậu bỗng căm ghét bản thân, vì sao không sớm gặp được Kiều Ngôn Hi cơ chứ. "Đừng sợ, anh sẽ giải quyết!" Khương Thành Ngọc nhìn vào mắt Kiều Ngôn Hi, đưa ra lời hứa hẹn. "Thật sự không sao đâu, Khương Thành Ngọc, đừng phí tâm vì chuyện này, cứ để tự nó dần biến mất thôi!" Cô thật vui khi cậu để tâm đến chuyện này, nhưng không muốn vì nó mà làm cậu phân tâm, chỉ là mấy lời đồn, cô thật sự không sợ. "Cứ giao cho anh!" Khương Thành Ngọc dường như không nghe được Kiều Ngôn Hi nói gì nên vẫn nói vậy với cô. Kiều Ngôn Hi bất đắc dĩ, cô biết, anh chàng này lại cố chấp rồi. Thôi cứ kệ anh ấy, không thì anh ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua. Nhưng Kiều Ngôn Hi tuyệt đối không nghĩ tới, Khương Thành Ngọc dùng cách ngốc ngếch nhất nhưng cũng là cách nhanh nhất, đó là tìm một tin tức khác càng rung động hơn thay thế cho tin tức này. Mà tin tức khác ấy chính là bí mật của cậu! Mãi đến khi trường 24 thảo luận càng sôi nổi hơn về chuyện của Khương Thành Ngọc, Kiều Ngôn Hi mới giật mình khi Khương Thành Ngọc nói giao cho cậu là thế nào. "Khương Thành Ngọc, anh là tên ngốc sao? Em đã nói em không quan tâm rồi mà!" Kiều Ngôn Hi hét thật to về phía Khương Thành Ngọc, nước mắt tranh nhau rơi xuống. Những câu nói "vứt bỏ", "không ai cần" đó như những cây kim đâm vào tim cô. A Ngọc của cô là người kiêu ngạo thế nào, sao có thể bị nhiều người châm chọc như thế chứ. "Giải quyết được là tốt rồi." Khương Thành Ngọc vẫn mang khuôn mặt không chút thay đổi, dường như những gì trường học đang bàn tán không phải chuyện của cậu. Cậu nhìn cô gái mắt ngấn nước đang hung dữ với mình, trong mắt đong đầy dịu dàng và yêu thương, "Anh muốn dùng sức mình làm chút gì đó cho em." Cậu lau nước mắt cho cô rồi nói. "Còn em? Em cũng lo cho anh mà!" Kiều Ngôn Hi níu lấy áo cậu, lay cậu thật mạnh, cái tên này sao cứ làm người ta vừa cảm động vừa đau lòng thế cơ chứ? Cậu vì cô mà không tiếc vạch ra vết sẹo của mình, rõ ràng đau đến nỗi máu chảy đầm đìa mà cứ muốn giả vờ không sao trước mặt cô. "Có câu nói này của em là đủ rồi." Khương Thành Ngọc nhếch môi, nở nụ cười mỉm, xoa mái tóc dài mềm mại của cô, "Kiều A Miêu, em hãy nhớ, trên thế giới này, trừ em ra, anh không bận tâm bất cứ cái gì cả." Đây không phải lời ngon tiếng ngọt, đây chỉ là những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cậu. Cậu đã nói từ lâu, cô là mọi thứ của cậu, cậu không thể không có cô. Vì cô mà trả giá, cậu cam tâm tình nguyện, cũng bởi cậu cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Cậu thấy nên làm thì sẽ làm, đơn giản vậy thôi, chỉ cần là chuyện tốt với cô, còn lại đều không nằm trong phạm vi lo nghĩ của cậu. Còn nói gì được nữa đây, có một người lo lắng cho bạn mọi chuyện, luôn lấy bạn làm chủ, để cả thế giới của người ấy đều tràn đầy hình bóng bạn, còn có điều gì có thể khiến bạn cảm động hơn. Kiều Ngôn Hi tựa vào ngực Khương Thành Ngọc, tay vòng lấy eo cậu, cảm nhận nhiệt độ từ cậu. Cứ vậy đi, A Ngọc, cứ theo em cả một đời, yêu em cả một đời, em đã không thể xa anh rồi, không, phải là đã sớm không thể xa anh. Ngọn gió lớn trên sân thượng thổi bay tối ai, trêu chọc trái tim ai. "Là cậu làm đúng không!" Tiết Đồng Hải nhìn về phía Lý Thanh, giọng điệu rất chắc chắn. Ánh mắt Lý Thanh trốn tránh, xen lẫn trong đó là hoảng loạn. Nhưng cô ta vẫn trấn định đáp lại, "Tôi không biết cậu đang nói cái gì." Tiết Đồng Hải cười châm chọc, "Đừng có giả ngu với tôi, cậu tưởng tôi không có bằng chứng nào mà có thể tra ra cậu?" Huyết sắc trên mặt Lý Thanh nháy mắt mất sạch, "Vậy thì sao, mắc mớ gì tới cậu?" Cho dù có người khác biết cô ta cũng không sợ, chỉ cần người đó không phải Khương Thành Ngọc. Cho dù cậu đã làm cô ta tổn thương, cô ta vẫn không nỡ với cậu. Lần đó đi tố cáo với thầy Hướng xong cô ta đã hối hận, như vậy mặc dù khiến Kiều Ngôn Hi bị trừng phạt, nhưng Khương Thành Ngọc cũng phải chịu tội chung. Sau nhiều ngày không có tin tức, cô ta cũng biết giáo viên đã đè chuyện này xuống, vừa không cam tâm vừa thở phào, may là không có dính đến Khương Thành Ngọc. Hồi còn học cấp 2, có một lần cô ta không cẩn thận nghe được cuộc đối thoại của Kiều Ngôn Hi và Tiết Đồng Hải, biết được ba của Kiều Ngôn Hi đang phải ngồi tù. Vừa hay, cách kia không phá được cô thì thả tin tức này ra. Cô ta biết sự đáng sợ của lời đồn, nó có thể phá hủy một con người. "Cậu rất thông minh." Tiết Đồng Hải nhìn chằm chằm Lý Thanh, đôi mắt vừa sắc bén vừa lạnh lẽo, "Cho nên đừng chọc vào tôi." Lý Thanh bị cậu nhìn đến nỗi da đầu ngứa ra, nhưng không thể không giả vờ bình tĩnh, "Cái gì?" Cô ta không hiểu được hai câu này của Tiết Đồng Hải. Tiết Đồng Hải nở nụ cười, lộ ra hai núm đồng tiền trên má, nhưng lời lẽ lại lạnh đến cùng cực, "Cậu nói xem, sau chuyện ba của Trạng Nguyên Khoa Xã hội từng ngồi tù và Trạng Nguyên Khoa Tự Nhiên bị ba mẹ vứt bỏ lại có thêm chuyện mẹ của học sinh tốp ba Khoa Tự Nhiên là *** thì sẽ thế nào?" Lý Thanh lùi về sau từng bước, khuôn mặt méo mó vì đau khổ, cả người cô ta run rẩy, ngay đến môi cũng run run không nói nên lời. Một lúc sau, cô ta nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt trượt xuống, "Làm sao cậu biết?" Đây là bí mật lớn nhất của cô ta, cô ta không có bố, mẹ kiếm sống nhờ vào việc ***, cô ta luôn cẩn thận giữ bí mật, tại sao lại bị người trước mặt này biết? "Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm." Tiết Đồng Hải tiến lên từng bước, áp sát Lý Thanh, "Sau này đừng có làm chuyện mờ ám gì nhằm vào Kiều Ngôn Hi." "Vì sao?" Lý Thanh hỏi, "Chẳng lẽ cậu..." Một nam sinh chịu trả giá vì một cô gái thì chỉ có hai nguyên nhân. Quả nhiên, "Tôi thích cô ấy." Nhắc đến Kiều Ngôn Hi, ánh mắt cậu dịu lại, bên trong sâu không thấy đáy, dường như đang chìm trong hồi ức tốt đẹp, giọng nói trong trẻo, "Vì cô ấy, chuyện gì tôi cũng có thể làm." "Cậu ta đã là bạn gái của Khương Thành Ngọc, chẳng lẽ cậu không ghen? Cậu làm vậy còn có ý nghĩa gì?" Lý Thanh hét lên, là cậu ta, là cậu ta phá hỏng chuyện của mình, còn là vì bạn gái của người khác. "Không sao, chỉ cần cô ấy tốt, tôi bằng lòng đem hết hạnh phúc của mình cho cô ấy." Cậu cười nhẹ, tình cảm tràn ra khỏi đáy mắt. Hi Hi của cậu, cậu chỉ có thể nói ra tình cảm dành cho cô như vậy. Nhưng cậu không hối hận, chỉ cần cô hạnh phúc, chuyện gì cũng đều sẽ tốt cả. Lý Thanh lập tức im lặng, người con trai này vì người trong lòng mà làm nhiều chuyện như thế, không cần hồi báo, chỉ cần lặng lẽ yêu thích, không để cô gái mình thương bối rối. Cho dù như thế nào, người con trai này cũng làm cô ta bội phục từ tận đáy lòng. "Sau này cậu định làm thế nào?" Cô ta không nhịn được hỏi dự định của cậu, mọi cảm xúc đối nghịch biến mất, họ như những con người đồng bệnh tương liên. Cậu cũng là người khiến cô ta bội phục. Nhắc đến việc này, ánh mắt cậu nhìn ra xa, đau khổ và thương tâm xoắn lại trong mắt, "Tôi sẽ ra nước ngoài." "Cậu không định gặp lại cậu ta nữa?" "Ừ, không gặp, thay vì khiến cô ấy đau khổ, không bằng tôi nhận lấy toàn bộ." Giọng cậu trầm xuống, giống như rời khỏi cô ấy là tra tấn lớn nhất của cậu. Hi Hi, chúc cậu hạnh phúc, đay là lời chúc cuối cùng của tớ, tớ phải đi rồi, vĩnh viễn rời khỏi đây, đến một quốc gia không có cậu, như vậy ít nhất tớ còn có thể tự do nhớ cậu, Khương Thành Ngọc sẽ đối xử tốt với cậu, tớ có thể nhìn ra, cậu ta thật sự yêu cậu, yêu đến mức quên cả bản thân. Hi Hi, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa. "Thật là một tình yêu vĩ đại." Lý Thanh cười nhạo, cô ta hoàn toàn không làm được như thế, cô ta sẽ ghen, sẽ tức giận. Tiết Đồng Hải lắc đầu, "Vĩ đại chỗ nào chứ, muốn người mình thích sống tốt cũng chỉ là chuyện thường tình của con người." Cậu chưa bao giờ có cảm giác mình vĩ đại. Lý Thanh sửng sốt, ngay sau đó liền thoải mái, người này thật sự luôn lo nghĩ cho Kiều Ngôn Hi. "Cậu có không cam lòng không?" Vẫn không nhịn được mà hỏi. "Tất nhiên là có!" Cậu mím môi, cười đắng chát, "Nhưng còn có cách nào nữa, ai bảo tôi thích cô ấy." Đúng thế, ai bảo tôi thích cô ấy! Một câu nói bất đắc dĩ cỡ nào. Liệu mình cũng có thể như cậu ta, im lặng nhìn cậu ấy tìm được hạnh phúc của bản thân? "Cậu yên tâm." Cô ta độ nhiên lên tiếng, cậu nghe xong liền hiểu, đúng là cô gái đáng yêu. "Cám ơn." Cậu nói, còn tặng thêm một câu, "Tôi rất thưởng thức cậu." Cậu bỗng trở nên xấu hổ, gãi đầu, "Tôi nghiêm túc." Hoàn toàn không còn dáng vẻ hùng hổ như vừa rồi. Cô ta cười thoải mái, "Tôi cũng vậy." Một nụ cười hóa giải hận thù, hi vọng cả hai người đều tìm được hạnh phúc cho riêng mình.