Thời gian trôi thật nhanh, đã là cuối tháng Sáu, Kiều Ngôn Hi nhìn theo những học sinh lớp 9 lên xe buýt đến trường thi mà cảm thán: Sang năm là đến lượt chúng mình. Thầy chủ nhiệm cũng không ngừng nhắc bên tai họ, cứ như không ép những đứa lớp 9 không chuẩn họ xuất hiện cảm xúc căng thẳng ra thì không bỏ qua. Kiều Ngôn Hi biết, khảo nghiệm của mình sắp tới, cô càng cố gắng học tập hơn, ngay cả Khương Thành Ngọc và Tiết Đồng Hải cũng liều mạng. Có thể không liều mạng sao? Đàn ông có tôn nghiêm, cô gái mình thích cố gắng như thế, tại sao mình có thể kém cô ấy được! Kết thúc kỳ thi cuối kỳ, thầy thông báo học kỳ sau sẽ chia lớp, phân ra một ban mũi nhọn, bồi dưỡng đặc biệt cho những học sinh có hi vọng thi đậu vào trường cấp 3 trọng điểm, chỉ chờ có điểm thi cuối kỳ là có thể bắt đầu áp dụng. Những học sinh khá giỏi như nhóm Kiều Ngôn Hi không vội, nhưng những học sinh nửa vời thì vội, họ muốn vào được ban mũi nhọn, lại sợ thực lực không đủ, cho nên không khí trong lớp mấy ngày qua rất là nôn nóng. Sau khi có điểm thi, quả nhiên chia ra ban mũi nhọn. Trước kỳ nghỉ hè, lớp Kiều Ngôn Hi có giáo viên mới, và cả những bạn học quen thuộc. Ví dụ như, Vương Tử và Lý Thanh. Mọi người chào hỏi nhau, tìm chỗ ngồi của mình, tìm xong mới thấy thật có duyên, họ ngồi ở hai bàn đầu, Kiều Ngôn Hi, Khương Thành Ngọc và Tiết Đồng Hải vẫn ngồi cùng bàn, Vương Tử và Lý Thanh thì ngồi phía sau họ. Còn Doãn Manh Manh vì điểm hơi kém một chút nên không được ngồi gần họ. Mọi người nhìn nhau, lập tức hiểu ra chỗ ngồi dựa theo thành tích đạt được. Mọi người đều quen thuộc, bây giờ ngồi cùng nhau rất vui vẻ. Chỉ có Doãn Manh Manh rất không vui, bĩu môi phàn nàn không được ngồi gần Kiều Ngôn Hi. Kiều Ngôn Hi phải dỗ dành một lúc, thậm chí lôi cả Lý Minh Xuyên ra mới làm cô nhóc này vui vẻ trở lại. Lý Thanh ngồi hàng ghế sau nhìn bóng lưng Khương Thành Ngọc, trái tim hưng phấn nhảy lên rầm rầm, cuối cùng cô đã có thể đến gần cậu thế này! Từ kỳ nghỉ đông lớp 6 năm đó, cậu nam hài lạnh lùng ấy đã khắc sâu trong lòng cô. Hơn một năm qua, cô luôn lén lút chú ý đến cậu, cô không dám có gan to như những nữ sinh khác, một là cô là học sinh giỏi, cô không thể để thầy cô nhìn ra, hai là, sự rụt rè của nữ sinh cũng làm cô không dám quang minh chính đại hỏi thăm về cậu. Chỉ vào thời điểm công bố kết quả thi cô mới lén xem thứ tự tên nhìn thành tích của cậu. Gần như lần nào cũng đứng nhất, đúng vậy, gần như. Bởi vì có sự hiện diện của Kiều Ngôn Hi. Nhưng mà Kiều Ngôn Hi bị môn vật lý kéo chân cho nên rất ít khi vượt qua được Khương Thành Ngọc. Cô nhìn xếp hạng tên cậu mà tự hào, đây là nam sinh cô thích! Nhưng càng buồn hơn là cô vĩnh viễn không thể vượt qua cậu, cậu ưu tú như thế, nhất định là người đứng trong mây, còn bản thân cô sẽ bị ánh sáng của cậu bao chùm. Cô rất hâm mộ Kiều Ngôn Hi, thậm chí có cả đố kị, bởi vì nếu nói có ai có thể sánh bước với cậu, trừ Kiều Ngôn Hi ra không còn có thể là ai khác. Mà cô, không làm được, thật sự không làm được. "Kiều A Miêu, sắp được nghỉ hè rồi." Khương Thành Ngọc nhìn cô gái vì được nghỉ hè đang rất vui vẻ kia, rầu rĩ không vui. Sao cô có thể vui như thế? Cậu thật sự không muốn nghỉ hè, như thế sẽ không được nhìn thấy cô, ôi. "Đúng vậy, tớ đã có thể thỏa thích đọc những cuốn sách mình thích rồi, cậu không vui à?" Kiều Ngôn Hi hỏi. Sao có thể vui được, không được nhìn thấy cậu tớ rất không vui! Khương Thành Ngọc nghĩ trong lòng. "Ừ, chỉ có một mình tớ." Kiều Ngôn Hi lập tức phản ứng, đúng thế, cậu ấy sao có thể vui được! Đối diện với ngôi nhà trống rỗng chỉ có một mình, ai mà vui cho nổi? Nhìn khuôn mặt rầu rĩ không vui kia, cô cũng không còn vui như trước, tại sao mình có thể vô ý chạm đến nỗi đau của cậu ấy? Nhất định bây giờ cậu ấy đang phải kiềm chế. "Vậy làm sao bây giờ? Hay là chờ tớ có thời gian sẽ đến nhà cậu tìm cậu?" Vì để cậu vui lên, Kiều Ngôn Hi cắn răng hứa hẹn, không phải chỉ một tiếng đạp xe thôi sao, có là gì đâu? Khương Thành Ngọc lắc đầu, cậu biết nhà cô cách trường khá xa, sao có thể để cô khổ cực như vậy vì cậu?  "Thôi, cậu cứ ở nhà đi, nghe không?" "Ừ, dù sao tớ cũng không có chỗ nào để đi cả." Kiều Ngôn Hi vỗ ngực cam đoan. "Không cho đến nhà Tiết Đồng Hải!" Khương Thành Ngọc đặc biệt nhấn mạnh. "Sao vậy, cậu ấy là bạn thân tớ mà!" Kiều Ngôn Hi trừng mắt, tên này đúng là hẹp hòi, không phải chỉ bất hòa chút xíu với Tiết Đồng Hải thôi sao, còn không để mình đến nhà cậu ấy nữa? "Cậu muốn đến nhà cậu ta như vậy?" Khương Thành Ngọc hơi tức giận, Kiều A Miêu này có biết tên kia ôm tâm tư gì vói cô ấy không hả, sao ngu ngốc thế cơ chứ! "Tớ đến nhà cậu ấy có sao, tớ còn đến nhà cậu nữa, cậu sao vậy, tớ biết cậu và cậu ấy quan hệ không tốt, nhưng cậu ấy là bạn tớ!" Kiều Ngôn Hi cũng tức giận, cậu ấy dựa vào cái gì mà hạn chế sự tự do của mình! "Được, được, cậu thích làm gì thì làm, đâu có chuyện gì liên quan tới tớ!" Khương Thành Ngọc cầm cặp đứng dậy, những lời thốt ra như rít qua kẽ răng, lạnh lùng thấu xương. Khuôn mặt vốn lạnh lẽo nay càng cau có hơn, nháy mắt Kiều Ngôn Hi cảm nhận được khí thế lạnh lùng đó. Khương Thành Ngọc nói xong, tay nắm chặt, đi thẳng. Từ trước đến nay Kiều Ngôn Hi chưa từng thấy cậu giận lớn như thế, cô rất uất ức, dựa vào cái gì không cho mình đến nhà Tiết Đồng Hải, Tiết Đồng Hải quen biết với mình nhiều năm, có thể nói là lớn lên cùng nhau. Chỉ bằng một câu nói của cậu mà cô phải cắt đứt không qua lại với bạn tốt của mình? Hơn nữa cậu ấy còn làm dữ với mình, Kiều Ngôn Hi nghĩ đi nghĩ lại nước mắt liền rơi xuống, trước kia cậu ấy chưa từng đối xử với cô như thế, tuy cậu ấy luôn tỏ ra lạnh lùng trước mặt người khác, nhưng cậu ấy đối xử với mình bất đồng, từ trước đến giờ luôn dịu dàng, quan tâm, an ủi những khi mình đau lòng. Mà bây giờ sao cậu ấy có thể vì một chuyện nhỏ không quan trọng đối xử với mình như thế, cậu ấy chỉ thương hại một lúc với mình thôi sao? Thật sự chỉ như vậy thôi sao? Cô từng tìm được cảm giác thân thiết trong lòng cậu, coi cậu như một người anh trai, nhưng cậu ấy không quan tâm đến mình, chỉ do cô tự đa tình mà thôi, thân thiết? Trò cười, tỉnh lại đi, Kiều Ngôn Hi, người ta không quan tâm đến mày đâu! Nước mắt trào ra mãnh liệt, Khương Thành Ngọc, sao cậu có thể như vậy? Sau khi Khương Thành Ngọc ra khỏi phòng học đã hối hận, tại sao mình lại nói thế với Kiều A Miêu. Trước giờ cậu luôn đặt cô trong lòng bàn tay che chở, sao nhất thời bị quỷ mê tâm trí nổi giận với cô! Cậu không thể không cho mình mấy cái tát, làm sao bây giờ? Nhất định cô rất đau lòng. Đều là lỗi của mình, mình có tư cách gì mà ép cô? Cô chỉ coi mình là một người bạn cùng cảnh ngộ thôi mà. Hơn nữa, tuy Tiết Đồng Hải không hòa hợp với mình, nhưng lại đối xử rất tốt với cô. Sao mình lại làm chuyện vô liêm sỉ đó chứ! Không được, nhất định phải xin lỗi cô trước khi cô rời trường, bằng không sẽ phải chờ đến kỳ học tới, đến lúc ấy thì nói gì cũng không còn kịp nữa. Nghĩ vậy, Khương Thành Ngọc liều mạng chạy về, vừa chạy vừa cầu nguyện Kiều Ngôn Hi nhất định chưa đi. Mà khéo làm sao, Khương Thành Ngọc vừa tới trường thì nhóm Kiều Ngôn Hi đã xuất phát, cho nên cậu không gặp được Kiều Ngôn Hi, cũng không kịp nói câu xin lỗi. Trong lòng Khương Thành Ngọc lập tức lạnh buốt, cậu vất vả cố gắng để biến quan hệ của cậu và cô trở nên thân thiets, sao có thể bị hủy vì chuyện nhỏ này! Nhưng phải làm sao? Không gặp được cô, mình không gặp được cô. Sẽ bị vứt bỏ ư? Không được, không còn cô, mình không sống nổi, thật sự không sống nổi, sau khi bố mẹ đi, toàn bộ sức sống của mình đều ký thác cả vào cô cả rồi. Kiều A Miêu, tớ sai rồi, tớ thật sự sai rồi, đừng, đừng ghét bỏ tớ. Khương Thành Ngọc một mình bên chiếc xe đạp, nước mắt chảy xuống từng giọt, không còn gì nữa, không có cô nữa rồi. Cậu vãn hồi thế nào, có còn kịp nữa không? Tại sao ông trời bao giờ cũng không công bằng với cậu thế, cho dù cậu chỉ sai một lỗi nhỏ nhoi, cũng không cho cậu cơ hội bù đắp. Khương Thành Ngọc, mày nên làm gì bây giờ? Từ nay về sau, thật sự sẽ không có ai quan tâm cho mày, lo lắng cho việc ăn uống của mày, chú ý đến sinh nhật mày, tính cách mày. Khương Thành Ngọc, không còn, không còn gì nữa. Khương Thành Ngọc lấy cặp che mặt, dựa vào cột buộc xe đạp, cả người như mất đi sức, từ trong ra ngoài đều tràn ngập nỗi buồn thương. Buổi tối hôm đó, tâm trạng Kiều Ngôn Hi không tốt, về nhà vội vàng ăn vài miếng cơm rồi về phòng làm bài tập. Bà nội Kiều lo lắng. Hôm nay cháu gái bị làm sao vậy? Hỏi nó nó cũng không nói. Có phải điểm thi cuối kỳ không tốt, hay là mâu thuẫn với bạn học? Bà nội Kiều tự ý đoán mò. Bà thở dài, cháu gái lớn rồi, cũng học được cách không tâm sự với bà nội. Thôi, kệ nó, con cháu đều có phúc của con cháu! Kiều Ngôn Hi ngồi ở bàn học, nhưng làm thế nào đọc cũng không vào. Mỗi lần nghĩ tới cảnh Khương Thành Ngọc bước đi thẳng, trong lòng lại nhói đau. Họ mới nói chuyện bí mật cho nhau nghe, cô mới phát hiện ra trên thế giới này cuối cùng đã có người có thể hiểu được cảm giác của mình, sao lại trở thành như bây giờ? Khương Thành Ngọc, Khương Thành Ngọc, ôi, coi như hết! Không sao, chỉ là bạn bè cãi nhau, có lẽ thật sự tính cách không hợp, chỉ có những việc trải qua giống nhau cũng chưa chắc đã làm bạn tốt được, sau này, cô sẽ không quen người bạn này. Dù sao, chỉ còn một năm nữa là lên cấp ba, đến lúc đó mọi người có thể không còn gặp được nhau nữa. Nghĩ tới đây, nước mắt Kiều Ngôn Hi lại không kìm được rơi xuống, không còn gặp nữa sao? Sẽ không còn được gặp lại ư? Cả đêm Khương Thành Ngọc đều không ngủ, cậu chỉ mở to mắt nhìn trần nhà. Cậu nhớ đến từng hình ảnh về Kiều Ngôn Hi từ sau khi quen biết cô, nghĩ tới cô bé vui vẻ thích cười đó. Cậu không thể mất cô như thế, không có cô, mình thật sự trở thành một cái xác không hồn. Rạng sáng hôm sau, cậu đưa ra một quyết định to gan: Đến nhà Kiều Ngôn Hi tìm cô! Bây giờ cậu vô cùng vui mừng khi mình từng tiễn cô về. Cậu biết chuyến xe đến nhà Kiều Ngôn Hi xuất phát lúc một giờ chiều, vì vậy cậu chẳng quan tâm con mắt sưng đỏ, nhanh chóng ngồi dậy thu dọn. Cậu biết Kiều Ngôn Hi thích mèo, chạy đến một cửa hàng buôn bán nhỏ ở dưới cầu vượt mua một con mèo đen nhỏ. Chuẩn bị xong, Khương Thành Ngọc lên xe đến nhà Kiều Ngôn Hi. Sau khi xuống xe, cậu như một con ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi. Chính giữa trưa nên trời rất nóng, ngoài đường chỉ có một số người đi dạo. Cậu đi dọc theo con đường lớn rất lâu mới gặp được một người, vội hỏi thăm nhà Kiều Ngôn Hi ở đâu. May sao, mọi người trong thôn Kiều Ngôn Hi rất nhiệt tình, thậm chí còn dẫn Khương Thành Ngọc đến tận cửa nhà cô. Khương Thành Ngọc cám ơn người kia, trù trừ đứng trước cửa nhà Kiều Ngôn Hi. Nếu Kiều A Miêu phớt lờ mình thì phải làm sao? Nếu Kiều A Miêu không có nhà thì làm sao giờ? Cậu do dự nửa buổi trước cửa nhà Kiều Ngôn Hi mà vẫn chưa quyết định được có vào không. "Này, cháu tìm ai thế?" Khương Thành Ngọc đang do dự thì bỗng nghe được giọng nói, cậu quay lại nhìn, là một bà cụ tóc trắng xóa. Đầu óc cậu nhanh chóng vận chuyển, Kiều A Miêu từng nói với cậu cô sống cùng bà nội, chẳng lẽ đây là bà nội cô? Khương Thành Ngọc đột nhiên cảm thấy khẩn trương, cậu điều chỉnh biểu cảm, cố gắng mỉm cười nói: "Cháu là bạn của Kiều Ngôn Hi, cháu tới tìm Kiều Ngôn Hi ạ." Bà cụ kia chính là bà nội Kiều, bà thấy một cậu nhóc choai choai đi lại trước cửa nhà, tưởng không phải người tốt. Vừa hỏi mới biết, người ta là bạn học của Hi Hi. Bà nội Kiều lập tức giữ tay Khương Thành Ngọc cười nói: "Thằng bé này, đứng ở cửa làm gì, vào trong đi!" Khương Thành Ngọc dạ một tiếng, đi theo bà nội Kiều. Bà nội Kiều vừa đi vừa hỏi: "Chàng trai, cháu tên gì?" Khương Thành Ngọc thành thật trả lời: "Bà nội, cháu tên là Khương Thành Ngọc." Bà nội Kiều ngạc nhiên ai ô một tiếng: "Cháu chính là Khương Thành Ngọc, cậu học sinh lần nào cũng đứng đầu trong các kỳ thi đúng không, Hi Hi nhà bà thường xuyên nhắc tới cháu đấy, xem nào, đẹp trai, học giỏi, rất ưu tú!" Khương Thành Ngọc được bà nội Kiều khen đến ngượng ngùng, không biết nên nói gì, đồng thời mừng thầm trong lòng, không ngờ Kiều A Miêu lại kể về mình với người trong nhà! "Hi Hi, ra đi này, có bạn đến tìm cháu!" Bà nội Kiều còn chưa vào nhà đã gọi Kiều Ngôn Hi. "Ai thế ạ? Có phải Manh Manh không bà?" Kiều Ngôn Hi đáp một tiếng, đi từ phòng mình ra. Kiều Ngôn Hi vừa ra liền sợ ngây người, Khương Thành Ngọc! Lại là Khương Thành Ngọc! Sao cậu tới đây? "Hi Hi, chiêu đãi bạn cháu đi nhé, bà đến nhà thím Hai cháu xem nhà nó còn túi không." Bà nội Kiều dặn dò Kiều Ngôn Hi một tiếng liền đi.