Ngọn Gió Mùa Thu
Chương 159 : Hạnh phúc đong đầy
Buổi sáng tinh mơ, chim hót rít rít ngoài cửa sổ, đêm qua vì đề phòng gió lạnh nên Hoa Vân Phong đã khép cửa lại, chỉ chừa một khe hở nho nhỏ. Sáng nay, không khí lạnh xuyên qua khe nhỏ ấy len lỏi vào phòng lại làm cho Diệp Tri Thu lưu luyến cái “gối” to lớn đang ôm này quá. Cô có cảm giác như mình đang nằm trên một đám mây như bông vải mềm mại và đang lơ lửng bay bay nhè nhẹ, thoải mái thật. Nằm trên này vừa ấm lại vừa mềm, hơn nữa còn có mùi hương mà cô thích nữa. Diệp Tri Thu cựa mình, cái xoay người này làm cô chới với, thân thể lung lay, ngay sau đó cô có cảm giác từ trên đám mây rơi xuống đất, cũng may không có rơi quá nặng, không đau… ôi, giật cả mình!
Diệp Tri Thu choàng tỉnh giấc. Cô dụi mắt nhìn quanh mới nhớ lại mình ngủ trên giường của Hoa Vân Phong. Trên giường anh ấy? Cô giật mình nhìn lên thì thấy anh vẫn nằm đó, thì ra lúc nãy cô có cảm giác rơi xuống đấy chính là từ trên người anh rơi xuống đấy à. Không ngờ cô xem anh như cái gối ôm, suốt đêm “trèo” lên trên người anh mà nằm thế kia. Ôi, xấu hổ chết mất!
Diệp Tri Thu thấy anh vẫn không có động tĩnh, đoán rằng anh chưa thức giấc, cho nên cô thỏa mãn ngắm nhìn tướng ngủ của anh. Tướng ngủ anh tốt hơn cô gấp trăm lần. Mà hình như cả đêm không thay đổi tư thế hay sao ấy? Cứ nằm thẳng người, tay phải dang sang ngang để cô gối đầu, tay trái khép nhẹ bên hông xuôi theo người. Ây, nằm vậy cả đêm không nhức mỏi sao hả?
Tiếp theo cô hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn lên trên, hướng từ ngực lên cổ rồi lên trên mặt. Anh vẫn ngủ, đôi mắt kia không được giấu sau lớp kính vô tri hoàn toàn hiện ra trước mắt Diệp Tri Thu rồi. Bình thường cô nhìn thấy anh không đeo mắt kính cũng không khác người khác là bao. Vẫn có thể điều khiển mí mắt đóng mở, vẫn có thể làm lay động “nhãn cầu” bên trong, dù nó không phải là thật. Nhưng giờ đây, hốc mắt kia sâu hoắm, bên trong nhợt nhạt ẩn ẩn một tầng da màu đo đỏ, hai mí mắt cũng hoàn toàn vô lực rũ xuống. Vì không có “nhãn cầu” chống đỡ bên trong cho nên hai mí không đóng chặt được, nó cứ làm lộ ra một khe hở nhỏ cho thấy bên trong trống rỗng. Cũng may lông mi của anh thật dày, thật dài và thật đen cho nên hầu như muốn che khuất hết những khuyết điểm ấy, chỉ khi nhìn kỹ mới phát hiện ra mà thôi.
Diệp Tri Thu không biết lúc nào nước mắt của mình lại lạch tạch rơi xuống. Cô ngăn không được và cũng không rảnh để ngăn nó lại, mặt kệ nó đi. Cô ước gì những giọt nước mắt kia của mình có thể xoa dịu nỗi đau cho anh. Đúng thế, đau! Đau theo cái ý nghĩa đúng nhất của nó, chắc là khi đó anh rất đau. Thật sự quá tàn nhẫn!
Cô thút thít chẳng lên tiếng, chỉ hít hít cái mũi đã ngạt cứng vì khóc mà thôi. Cô vùi đầu mình sâu vào bên phải thân thể của anh, cố gắng che giấu không muốn anh biết cô vì anh mà thương tâm. Bỗng nhiên từ trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói trầm thấp:
- Đã nói là em nhìn thấy sẽ sợ mà không nghe lời.
Diệp Tri Thu chưa kịp thu dọn nước mắt của mình. Mắt mũi tèm nhem, cái môi khô khốc, nói cũng không nên lời. Cổ họng phát đau, cô mở miệng mà tiếng nói khàn khàn:
- Ai nói em sợ?
Hoa Vân Phong nghe giọng cô kỳ lạ, anh biết tại sao rồi, cô bé này thích khóc quá vậy chứ. Anh nghiêng người sang bên cô, đưa tay nâng mặt cô lên, hôn lên trán của cô:
- Mèo con, em đúng là con mèo, khóc gì mà nhiều vậy, nãy giờ còn chưa chịu nín nữa. Nói không sợ tại sao lại khóc?
Diệp Tri Thu đấm nhẹ vào ngực anh, oán trách:
- Người ta… người ta đau… đau lòng mà! Anh… đau không?
Diệp Tri Thu vừa hỏi vừa nâng tay khẽ xoa lên cái nguyên nhân để cô phải khóc thảm nãy giờ. Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, cô dường như muốn phù phép cho nơi đó không còn đau nữa, nếu kỳ tích xuất hiện, có thể nào làm cho nó trở nên bình thường không? Câu trả lời là: không thể!
Hoa Vân Phong biết cô nghĩ gì. Anh nói:
- Khi xảy ra chuyện anh mới 8 tuổi, hiện giờ anh đã quên cảm giác đau mất rồi. Cho nên em cũng không cần nặng lòng…. Diện mạo thật của anh là vậy đó, có xấu xí quá không?
Diệp Tri Thu ngẩng đầu lên đối diện với Hoa Vân Phong, chu môi hôn vào một bên mắt đang rũ xuống kia, khi môi cô rời đi, hàng lông mi dầy đậm ấy đang rung động, mí mắt dường như cố gắng rướn lên để được nhìn thấy, nhưng vô ích, nó giống như không có một chút sức lực nào cả, lực bất tòng tâm!
Không biết một động lực nào lại thúc đẩy Diệp Tri Thu tiếp tục nâng mặt anh lên, hôn luôn phần bên kia, sau đó… sau đó cô kéo dài nụ hôn này xuống tận mũi và cuối cùng dừng lại ở đôi môi của anh. Cô hôn anh cháy bỏng đến nổi như muốn hút vào làm của riêng mình vậy đó. Hoa Vân Phong không thể để cô gái nhỏ này làm càn được, anh bắt đầu “phản hôn” lại cô. Nụ hôn đầu vào buổi sáng thật ngọt ngào tinh khiết, người ta thường nói: Hôn vào buổi sáng có thể làm con người sống thọ hơn đấy phải không? Lợi ích của nụ hôn là đây, chẳng những làm thỏa mãn dục vọng mà còn làm cho tinh thần thoải mái, xua tan đi hết những gì vướng mắc, trắc trở, đau thương và bi kịch!
Một lúc lâu sau, hai người mới nhẹ nhàng buông ra nhau, Hoa Vân Phong sờ môi, nói:
- Em lại làm cho môi anh sưng lên nữa rồi!
Diệp Tri Thu cười ha ha:
- Đương nhiên em phải đánh dấu lên đó chứ, gắn nhãn hiệu anh là của Diệp Tri Thu!
Hoa Vân Phong cũng cười, anh xoa đầu tóc vì mới ngủ dậy mà rối bù như cái ổ quạ của cô, kéo thẳng những sợi tóc đen dài làm cho nó trở nên thẳng nếp và mượt mà. Anh nói:
- Rời giường được rồi mèo con à!
Diệp Tri Thu nhõng nhẽo:
- Hu, người ta mới nãy thức sớm hơn anh nha, bây giờ lại buồn ngủ rồi. Cho em ngủ thêm tí nữa được không?
Hoa Vân Phong ngồi dậy, cầm một góc chăn lên chuẩn bị gấp lại, anh nhíu mày nói với cô:
- Vậy sao? Em thức sớm hơn anh à? Không có chuyện đó đâu cô bé!
Diệp Tri Thu không tin, cãi lại:
- Vừa nãy người ta thức, anh còn ngủ say sưa kìa. Đừng có chơi xấu mà gạt người ta.
Hoa Vân Phong gấp chăn xong, anh để sang một góc ngăn nắp rồi nói với cô gái nhỏ:
- Mèo con, anh có thói quen thức dậy rất sớm, 4 giờ đúng là thức rồi. Nếu không có anh đem em kéo vào, chắc chắn em đã rơi xuống sàn nhà từ lâu rồi.
Diệp Tri Thu không tin:
- Rõ ràng khi thức dậy người ta nằm trên người của anh mà…
Làm sao có thể từ trên người anh rơi xuống giường rồi lại từ giường lăn xuống sàn. Cái này có cái gì đó không đúng nha…
Hoa Vân Phong tiếp lời:
- Đúng vậy, anh kéo em không cho em ngã xuống sàn, em thuận thế xoay người sang ôm lấy anh, ôm rất chặt, anh lay mấy lần mà không có tác dụng đành thôi. Rồi sau đó không biết em nằm mơ thấy gì, tự đông trèo lên trên người anh mà nằm gọn trên đó. Thực ra buổi sáng hơi lạnh, em nằm lên người cảm giác rất ấm, nên anh cứ để nguyên như vậy luôn!
Diệp Tri Thu đỏ mặt vì xấu hổ, cô đánh trống lảng:
- Anh… anh đáng ghét!
Hoa Vân Phong nói tiếp:
- Haiz! Nhưng đáng lẽ anh không nên làm vậy…
Diệp Tri Thu mở to mắt nhìn anh, cô không hiểu anh muốn nói cái gì, cô hỏi:
- Chuyện gì?
Hoa Vân Phong thở dài:
- Thì cho em trông thấy bộ dạng này của anh, em lại khóc!
Diệp Tri Thu nhăn mũi lại, chu môi, giọng nhẹ nhàng:
- Nhưng tính em anh biết mà, nếu không cho em xem, em sẽ bám theo đòi hoài luôn đó, vậy còn mệt hơn nũa à!
Hoa Vân Phong âu yếm ôm cô vào lòng:
- Thì bởi vậy, như thế nên phải tạo cơ hội cho em phát hiện, xem như “tình cờ” vậy đó. Thôi, nhanh lên rửa mặt, mèo lười quá!
Diệp Tri Thu lười biếng cười hì hì, nằm trở lại trên gối xoay lưng về phía anh làm bộ ngủ. Hoa Vân Phong đưa tay tìm kiếm vị trí của cô, chạm vào lưng của cô anh biết cô lại không nghe lời. Anh nói:
- Vậy em ngủ thêm chút nũa, anh làm đồ ăn sáng xong sẽ gọi em!
Diệp Tri Thu vốn muốn kéo anh ở lại giường trong chốc lát, làm gì phải thức sớm như vậy chứ, bình thường ngày nghỉ đến trưa 9-10 giờ cô mới chịu xuống lầu ăn sáng, đúng hơn là ăn trưa. Nhưng mà có sao đâu, được ngày nghỉ thì phải cho người ta nghỉ ngơi chứ. Anh lúc nào cũng nguyên tắc, đúng giờ, ngăn nắp… Sẽ không sợ mau già thành ông cụ non à?
Diệp Tri Thu nghe anh nói nhưng vẫn giữ tư thế nằm lì trên giường, đầu lắc ngoầy ngoậy:
- Em không dậy, không dậy. Đợi lát có đồ ăn em sẽ thức luôn…
Hoa Vân Phong lắc đầu cười cười. Anh tiếp tục dẹp dọn cái giường phía bên mình thật gọn gàng tỉ mỉ, đến tấm trải giường cũng vuốt thật phẳng mới vừa lòng rời đi.
Anh vào phòng tắm để rửa mặt, nào ngờ một lúc sau tiếng đập cửa gấp gáp vang lên kèm theo tiếng nói:
- Vân Phong, anh làm gì vậy, nhanh lên chút đi, em… em… ui da…
Hoa Vân Phong nghe cô nói, nhưng hiện tại anh chưa thể ra ngoài ngay được, trên tay anh đang cầm “con mắt” bằng thủy tinh định gắn vào hốc mắt đấy, làm sao nhanh được đây? Anh hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Diệp Tri Thu tiếng nói dồn dập như bị ai rượt đuổi:
- Đau… đau bụng. Em muốn đi vệ sinh!
Hoa Vân Phong bật cười, anh nói:
- Đợi anh một chút, ra ngay!
Anh nhanh chóng làm xong công việc của mình, mở cửa cho Diệp Tri Thu bước vào. Cô gấp đến nổi rất khó chịu, mặt mày nhăn nhó nhưng vẫn không quên liếc nhìn cái chai nho nhỏ anh đang cầm trên tay. Cô hỏi:
- Cái chai gì vậy anh?
Hoa Vân Phong trả lời:
- Thuốc sát trùng mắt. Vào trong đi, nhiều chuyện quá!
Nghe được anh nói vậy, Diệp Tri Thu vẫn còn dành một giây thời gian để nhìn lên đôi mắt anh. Ồ, thì ra là đã chỉnh chu như mọi khi, chẳng thể nhận ra cái gì khác biệt cả. Cô cười khẽ vội vọt vào bên trong làm “đại sự”….
Lúc Diệp Tri Thu bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô chạy ngay vào bếp, xoa xoa cái bụng nghĩ rằng sẽ có thức ăn ngon ngay tức khắc. Thật như cô mong đợi, món ăn sáng rất hấp dẫn nha…
Hoa Vân Phong vừa mới đặt một cái tô lớn lên bàn, bên trong là món bắp bò hầm tiêu xanh dùng chung với bánh mì, tiếp theo là đĩa bánh bao nhân đậu đỏ thơm ngào ngạt. Hơi nóng kèm theo hương vị ngọt ngào làm người ta muốn chảy nước miếng.
Diệp Tri Thu đon đả chạy đến ngồi ngay vào bàn, dùng tay xòe ra quạt hương cho bay vào mũi, hít vài hơi thỏa mãn, sau đó hỏi Hoa Vân Phong:
- Anh nấu nhanh vậy?
Hoa Vân Phong dừng lại bên cạnh cô, nhưng không ngồi xuống bàn, anh trả lời:
- Làm từ khi em chưa thức dậy.
Diệp Tri Thu không ngỡ ngàng gì nữa, anh luôn như vậy, chẳng cần phải giải thích hay báo hiệu những việc mình sắp làm, chỉ là tự hoàn thành nó một mình mà không cần người khác tiếp giúp, điều này từng là mối suy tư trong lòng của Diệp Tri Thu nhưng sau này thì không còn nữa, bây giờ thì cô thật hưởng thụ có được người yêu biết chăm sóc yêu thương mình như thế. Cô ngày càng ỷ lại vào anh rồi. Cô trộm nghĩ, nếu như sau này không có anh bên cạnh thì cô biết phải sống sao đây? Nghĩ xong cô lại tự giật mình, cô thật muốn gõ vài cái vào cái đầu thích suy nghĩ lung tung này của mình quá, làm gì đang yên đang lành lại nghĩ những chuyện không hay như vậy chứ.
Cô thấy anh vẫn đứng đó, cô hỏi:
- Sao anh không ngồi xuống ăn luôn?
Hoa Vân Phong đi về phía tủ lạnh, anh nói:
- Anh lấy nước cho em!
Diệp Tri Thu cười híp mí. Niềm hạnh phúc là có một người yêu biết cẩn thận chăm sóc mà không cần phải nhiều lời, không cần phải văn vẻ, nhưng phải chủ động và làm nhiều hơn nói.
Hai người có bữa ăn thật ngon miệng. Lúc nào được thưởng thức các món ăn cũng là chuyện rất hạnh phúc đối với cô gái nhỏ. Ai nói con mèo ăn ít, cô thì ngược lại, như Điềm Mật đã từng nói, nếu cô còn ăn kiểu “Táng gia bại sản” ấy, thì chẳng có ai nuôi nổi đâu!
Sau khi ăn xong, anh nói với cô:
- Sáng nay em nên về nhà với dì em đi. Ở ngoài suốt đêm nhất định dì cũng rất lo lắng.
Diệp Tri Thu hỏi ngược lại anh:
- Anh bận công việc gì sao đuổi em đi sớm vậy?
Hoa Vân Phong lắc đầu:
- Mèo con này, em nói gì vậy, anh đuổi em hồi nào? Thật sự là anh có việc phải làm, nhưng mà hiện tại có thể dì cần em bên cạnh, chí ít là cho dì an tâm, em biết không?
Khuyên bảo nhẹ nhàng, cô gái nhỏ này nhất định sẽ nghe theo. Đúng như thế, Diệp Tri Thu chu môi suy nghĩ một lát rồi cũng đồng ý. Cô không phải không quan tâm, mà là cô lưu luyến anh. Bởi thời gian anh ở bên cô quá ít, lúc nào cô cũng muốn được bên cạnh anh, dù nhiều thêm một giây cũng là đáng trân trọng.
Buổi sáng 7 giờ 30 phút, một chiếc xe taxi được gọi đến để đưa hai người họ rời khỏi căn nhà trọ nho nhỏ nhưng thật ấm cúng. Hoa Vân Phong bảo xe đưa Diệp Tri Thu về nhà trước, sau đó anh mới đến khách sạn tìm các huynh đẹ của mình.
Đến nơi, Phùng Kiến Quân đã đứng trước cửa khách sạn đón anh. Trước tiên là cáo trạng:
- Phong ca, nhất định anh phải phân xử cho em. Tên bác sĩ ôn thần kia uống say dám đánh em. Đau chết người ta…
Hoa Vân Phong hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Bạch Thiệu Đông hớt hải từ phía cầu thang chạy xuống, biết rõ Phùng Kiến Quân nói xấu mình, anh vội biện hộ:
- Có Thư Lê làm chứng, là cậu chọc tôi trước, nếu không cậu đâu có ăn đấm hả?
Phùng Kiến Quân tức thiếu điều muốn dựng tóc lên, anh vẫn nhờ Hoa Vân Phong nói lý giúp:
- Phong ca, rõ ràng là hắn ta tự nhiên nói em không giống đàn ông, tới tuổi này cũng chưa có một mối tình vắt vai, rồi còn nói em đồng tính luyến ái… nói em thích anh á! Tức chết mà!
Bạch Thiệu Đông hét lớn:
- Nói không đúng sao? Mới sáng sớm đã ra đây đón Vân Phong, suốt đêm ngồi uống rượu mà cứ nhắc đến “Phong ca”… nổi hết cả da gà. Còn nữa, nếu vậy thôi thì tôi đánh cậu làm gì, cậu dám nói cho Vân Phong nghe chuyện xấu cậu làm không? Dám không?
Phùng Kiến Quân bị kích thích làm cho khí huyết dâng trào, giương miệng định nói điều gì đó để giải tỏa bức xúc, không ngờ Hoa Vân Phong nhắc nhở:
- Vào phòng rồi nói!
Nói xong anh tự mình dò gậy đi về phía trước, đương nhiên là nhiệm vụ thân cận nhất dành cho Phùng Kiến Quân, theo thói quen, anh cũng nhanh chóng dẫn đường cho Hoa Vân Phong. Cả ba người vào phòng trong, Hoa Vân Phong bảo Phùng Kiến Quân đi lấy bình nước lọc, Bạch Thiêu Đông cầm hai cái ly để chứa nước uống. Suốt cả quá trình rót nước, hai người không nói với nhau lời nào. Bốn ly nước đặt lên bàn, Hoa Vân Phong bảo mỗi người phải uống hết ly nước của mình rồi tiếp tục nói. Việc làm này thật lạ, nhưng Hoa Vân Phong vẫn thực hiện, người ngồi kế bên hầu như không liên quan đến việc này là Mộc Thư Lê thì hơi nhếch lên khóe miệng, mang theo một nụ cười thần bí, anh hiểu vì sao lão đại làm như vậy nhưng mà anh lười phải nói ra nên nhắm mắt làm ngơ luôn.
Uống nước xong, hai cái ly được đặt ngay ngắn xuống bàn. Mỗi người vẫn thật im lặng, lúc nãy cãi nhau ầm ĩ, giờ chẳng ai chịu nói, kỳ lạ nhỉ?
Hoa Vân Phong hỏi:
- Ai muốn nói trước?
Bạch Thiệu Đông “ực” một tiếng vì no nước, anh nói:
- Cậu giở trò… ực… cho uống ly nước to đầy… hơi đâu mà cãi nhau nữa?
Thực ra thì Bạch Thiệu Đông đã nhận ra việc mình chấp nhất với một đứa “con nít” kia thật là ấu trĩ nên dùng cách này để xí xóa cho đỡ mất mặt.
Hoa Vân Phong bình tĩnh đáp:
- Tôi không kêu cãi nhau, tôi chỉ muốn từ từ nói rõ là được. Việc gì không bình tĩnh giải quyết được sao, cần gì phải lớn tiếng chứ?
Anh ngừng một chút, lại tiếp tục nói:
- Kiến Quân, cậu nói đi!
Phùng Kiến Quân thật sự mới nãy thì nóng giận quá nên mới nông nổi la hét om sòm, nhưng bây giờ không biết do tác dụng của nước làm hỏa khí bị dập tắt hay là vì bình tĩnh hơn nhiều mà không còn giận hờn gì nữa và tự cảm thấy rằng, hành động của mình khiêu khích Bạch Thiệu Đông là quá trẻ con.
Anh ậm ừ nói:
- Thì… thì em… Nói thì nói. Phong ca, em có nói gì nhiều đâu, mới đầu em chỉ nói em không có đồng tính luyến ái. Rồi sau đó, em nói hắn bị thất tình… tiếp theo là trêu ghẹo hắn một vài câu… cuối cùng em chỉ nói… cô gái hắn yêu em đã thấy rồi, cái gì gọi là mỹ nhân chứ, mặt lạnh như tiền, vẻ ngoài điềm đạm vừa vừa thôi thì người ta nói là dịu dàng, còn đơ ra một vẻ mặt một thì người ta gọi là tượng sáp nặn bằng thạch cao, trơ như tượng đá, chẳng có sinh khí, nếu cưới về ban đêm mà gặp nhất định sẽ sợ ma gần chết… Có vậy thôi hà!
Có vậy thôi đấy? Bạch Thiệu Đông cũng sắp bốc hỏa nữa rồi, nhưng anh cố nén, cố nhịn!
Thực ra những điều Phùng Kiến Quân nói cũng không quá nặng nề, nhưng đối với một người đang yêu thì lại khác. Khi anh ta một lòng yêu cô gái nào đó, nhắc đến cô ấy mà nói điều tốt đẹp thì không sao, nhưng hễ động đến bằng những lời không quá êm tai thì cũng như là chọc vào ổ kiến lửa. Đó phải chăng là bản năng của người đàn ông mẫu mực muốn bảo vệ tuyệt đối người mình yêu khỏi các “tác nhân gây hại”? Có nghĩa là cho dù cô ấy không hoàn hảo trong mắt người khác nhưng cô ấy tuyệt đối là số một trong mắt của chàng trai ấy, nếu bạn xúc phạm cô ấy trước mặt chàng, nhất định bạn sẽ lãnh hậu quả thật thê thảm. Bạch Thiệu Đông tuy rằng là một người trưởng thành, thành đạt, có địa vị xã hội cao, bao năm lăn lộn ngoài xã hội đã tôi luyện anh khá dày dặn với những bão táp phong ba, thế nhưng, anh dù gì cũng là một người đàn ông đang yêu, khi yêu đàn ông thường hay có dục vọng chiếm hữu và bảo vệ cô gái thuộc về mình. Điều ấy không sai, hơn nữa còn cho thấy Bạch Thiệu Đông thật đáng yêu, anh đáng được yêu! Nhưng ngược lại chẳng được người yêu, nên cơn tức của anh lại bị tăng lên gấp đôi… và chuyện ẩu đả xảy ra!
Hoa Vân Phong nghe xong đã hiểu rõ, anh quay sang Bạch Thiệu Đông, nói:
- Thiệu Đông à, anh suy nghĩ kỹ chưa? Anh chấp nhất Kiến Quân làm gì chứ!
Bạch Thiệu Đông đương nhiên hết giận, dù gì thì anh cũng hơi quá đáng, ra tay đánh Phùng Kiến Quân trước, xem trên mặt hắn còn vết bầm là hiểu… haiz! Anh nói:
- … Thì không giận hờn gì hết. Xin lỗi đó…
Vừa nói anh vừa đứng dậy đến chiếc cặp da mình, lấy ra thuốc mỡ dành trị các vết thương nhỏ, các vết ứ máu trên da đưa cho Phùng Kiến Quân. Bản thân làm một bác sĩ, mấy thứ thông dụng này lúc nào cũng tùy thân mang theo.
Phùng Kiến Quân cũng không hẹp hòi, tiếp nhận tuýp thuốc, mở nắp nặn ra thật nhiều cho vào ngón tay rồi thoa bừa bãi lên mặt. Hứ, làm thế cho bỏ ghét, anh biết tuýp thuốc này nhập khẩu, giá rất đắc… haha!
Bạch Thiệu Đông thấy vậy vội chạy đến giật lại chai thuốc, hét lên:
- Này, cậu không tốn tiền mua không biết tiếc, … trời ạ, cái này mắc tiền lắm đó. Ây, hết nửa tuýp rồi… lãng phí quá!
Phùng Kiến Quân khoái chí cười to:
- Ha ha, đáng đời đồ keo kiệt!
Thật ra Bạch Thiệu Đông không phải tiếc của, chỉ là tính tình của hai anh chàng này là thế, gặp mặt mà một phút không cãi nhau thì sẽ nhàm chán hay sao ấy, phải có chuyện cho không khí sinh động. Người qua tiếng lại là thế đấy, nhưng mỗi lần rủ nhau “đối ẩm” thì chỉ có hai người này là bạn nhậu thân thiết. Bởi vì Hoa Vân Phong ở nhà được mẹ mình quản rất kỹ chuyện uống rượu này, Hà Thúy Bình sợ anh uống nhiều ảnh hưởng sức khỏe nên bà đã ra lời “cảnh cáo” mấy đứa bạn thân của anh không được rủ anh uống rượu. Còn Mộc Thư Lê thì chán phèo, rủ anh ta uống cũng chẳng có không khí gì cả. Suy cho cùng, vẫn là Bạch Thiệu Đông và Phùng Kiến Quân, đôi oan gia khắc khẩu này lại là một đôi “tri kỷ”.
Hoa Vân Phong lắc đầu, anh chịu thua đôi oan gia này rồi, gần nhau là như con nít vậy, suốt ngày cáo trạng đủ thứ. Anh đến lâu rồi mà chưa nghe tiếng Lý Hoàng, anh hỏi:
- Lý Hoàng đâu?
Bach Thiệu Đông trả lời:
- Đi cả buổi tối không thấy về, sáng sớm mới thấy mặt nhưng mà bơ phờ lắm, chắc hậu quả của “hoạt động” suốt đêm!... chắc là đi bar!
Bốn người ở đây tuy nói rằng Bạch Thiệu Đông là ba hoa khoác lác nhất, cũng thích chọc con gái nhà người ta nhất, nhưng mà đi các “Club đêm” đó thì anh vẫn chưa thử qua. Nơi đó hỗn tạp hơn cả Tương Phùng, dù gì Tương Phùng làm ăn chân chính, có giấy phép hẳn hoi và tuyệt đối được kiểm trả nghiêm ngặt những hành động đòi hỏi khoái lạc về tình dục và chất cấm. Cho nên, Lý Hoàng đi suốt đêm không về theo lý luận của Bạch Thiệu Đông chính là đi các quán bar ăn chơi sa đọa rồi.
Tiếng nói của anh vừa dứt, Lý Hoàng lủi thủi đi ra, vò đầu bứt tóc:
- Ai nói với anh tôi đi bar. Đừng vu oan người vô tội được không? Ở đây còn có đại luật sư đấy… hới hới…
Nói đến đó, anh ngáp một hơi dài, Bạch Thiệu Đông lại bắt được điểm mấu chốt này, anh nói:
- Không đi “hoạt động” mệt mỏi làm sao đầu giờ sang mới mò về hả? Còn ngáp dài ngáp vắn thế kia?
Lý Hoàng đang ngáp bỗng khép miệng lại, anh phản bác:
- Tôi đi vì công việc… thôi, nói với tên không hiểu cái gì là kinh doanh như anh quả thật vô ích. Nói với Vân Phong đi…
Lý Hoàng quay sang đối diện với Hoa Vân Phong chuẩn bị nói, còn Bạch Thiệu Đông thì bị “bỏ mặt”, anh không cam tâm nha, cái gì mà không hiểu, chẳng lẽ từ trước khi hắn ta xuất hiện, Bạch Thiệu Đông anh không có đóng góp gì sao? Hừ… biểu hiện này của Bạch hiệu Đông làm cho Phùng Kiến Quân tức cười quá, anh không có trêu ghẹo ra tiếng nhưng lại che miệng cười khì khì, hành động có chút khoa trương của anh lại chọc tức Bạch Thiệu Đông. Thế là hai anh lại dành cho nhau những cái nhìn nẩy lửa… haiz!
Lý Hoàng thuật lại công việc mình đã “tần tảo” thực hiện tối qua:
- Đêm qua mời một số quan chức thành phố đến uống rượu, họ cũng không tán thành Lam Ký bị người ngoại quốc “ức hiếp”, cho nên… hiện tại chúng ta có được “Thiên thời, địa lợi…” còn “nhân hòa” thì… như thế nào Vân Phong?
Hoa Vân Phong đáp:
- Nhờ vào đàm phán xem sao! Lý Hoàng, anh đi suốt đêm nhất định rất mệt, ở lại phòng nghỉ ngơi. Chuyện này để tôi và Thư Lê giải quyết được rồi.
Lý Hoàng duỗi vai, lắc cổ, bẻ tay… cười hì hì:
- Khỏe quá, được ngủ rồi. Chúc cậu thành công, đây là bước quan trọng nhất đấy!
Hoa Vân Phong cười, nói:
- Tôi sẽ cố gắng!
Bạch Thiệu Đông lại chen vào nói:
- Êh, cậu lại muốn dùng khả năng thuyết phục người khác nữa à. Ây, Lam Viễn Hằng không phải người dễ thu phục đâu.
Phùng Kiến Quân lại phản bác:
- Phong ca có lần nào thất bại? Đến cái tên cứng đầu cứng cổ cha mẹ nói không nghe như Lý Hoàng mà còn bị hạ gục đó thôi.
Lúc này Phùng Kiến Quân phát biểu ý kiến mà không có xem thời điểm rồi. Anh vừa phản bác ý kiến của Bạch Thiệu Đông, anh vừa nói xấu cả Lý Hoàng. Lần này thảm!
Lý Hoàng và Bạch Thiệu Đông cùng nhau truy đuổi theo Phùng Kiến Quân. Cả cái phòng này của khách sạn thuộc dạng vip, xem như đủ to để chạy thoải mái, nhưng hiện tại khó lòng mà trốn thoát, cho nên Phùng Kiến Quân chỉ còn cách chui vào nhà vệ sinh mà ẩn náu chờ thời gian bọn họ mệt mỏi bỏ đi thì ra ngoài vậy. Chẳng lẽ họ lại “Ôm cây đợi thỏ” hoài sao?
Mộc Thư Lê nâng lên khóe miệng, đối với người khác đó là một độ cong quá nhỏ để có thể gọi là cười. Nhưng đối với anh, đó chính là cười rồi đấy!
Trên bàn đặt điện thoại của Bạch Thiệu Đông không ngừng rung lên. Âm rung làm chấn động luôn cả mặt bàn phát ra một chút âm thanh cọ sát với mặt bàn. Hoa Vân Phong lắng tai nghe và hỏi:
- Thư Lê, điện thoại của ai đang rung?
Mộc Thư Lê mở miệng nói:
- Của Thiệu Đông!
Tính tình của Mộc Thư Lê không nói lớn tiếng, không làm hành động quá mãnh liệt, không biểu hiện sắc thái trên gương mặt. Bây giờ vẫn thế, Hoa Vân Phong hỏi thì anh trả lời chứ cũng không lớn tiếng gọi giúp Bạch Thiệu Đông đến nghe điện thoại nữa. Đành vậy, Hoa Vân Phong gọi Bạch Thiệu Đông đến nghe điện thoại. Còn ở đằng kia, Lý Hoàng thấy mình đứng đây canh cửa thật là vô ích, anh cũng khoát tay bỏ vào phía trong, nhảy lên giường và nhắm mắt ngủ một giấc thật no nê. Phùng Kiến Quân như được “tha bổng”, anh lấp ló chui đầu ra khỏi cánh cửa, đi về đứng đằng sau lưng của Hoa Vân Phong vì đây là vị trí an toàn nhất trong trường hợp hiện tại nếu Bạch Thiệu Đông còn ôm thù cũ muốn rượt đuổi hay đánh nhau thì có Phong ca “che chở” rồi!
Bạch Thiệu Đông nghe điện thoại xong, quay đầu nói với Hoa Vân Phong:
- Trực ban phòng chăm sóc đặc biệt nói rằng lão già ấy muốn tự sát bằng cách cố ý làm vết thương nhiễm trùng. Hừ, đâu có dễ vậy. Đã làm bệnh nhân của Bạch Thiệu Đông này mà đòi chết, nằm mơ à! Đến Diêm Vương cũng không dám bắt bệnh nhân của tôi đi đâu nhé!
Hoa Vân Phong nói:
- Vậy anh về xem tình hình trước đi. Nhất định phải làm cho ông ta mau chóng bình phục.
Phùng Kiến Quân cũng cho ý kiến:
- Một tuần lễ rồi… đúng là cáo già! Hôm trước cài bom tự nổ trên người, nhiệm vụ thất bại liền có cách tự sát. Vào bệnh viện thì tỉnh lại mà giả vờ hôn mê. Hôm nay lại giở trò. Ha, cái lão hồ ly!
Bạch Thiệu Đông nhàn nhạt liếc nhìn Phùng Kiến Quân, lắc đầu:
- Haiz. Chửi không đã, phải cứu sống lão ta, sau đó bào từng miếng thịt ra nướng trước mặt lão, sau đó cho lão ăn vào bụng. Ha ha, cảm giác chắc chắn rất tuyệt!
Phùng Kiến Quân trừng mắt to:
- Anh là quỷ à? Ăn thịt người? Phạm pháp không há…
Hoa Vân Phong ngăn chặn mạch chuyện của đôi “oan gia” này lại. Nếu không, họ một câu lại tiếp một câu, tới khi nào mới xong. Anh nói:
- Anh mau đi đi. Ở đây xong công việc cũng sẽ nhanh chóng trở về.
Bạch Thiệu Đông gật đầu. Anh trực tiếp chộp lấy cái chìa khóa trên bàn mà mở cửa rời đi. Trước khi đi, anh nói:
- Kiến Quân, khi nào về thu dọn đồ đạc giúp tôi nhe. Về tôi mời cậu uống rượu!
Phung Kiến Quân nhăn nhó:
- Êh, cái tên ôn thần. Anh xem tôi là ‘osin’ của anh sao… tên kia đứng lại… êh…
------------------
Vào lúc 9 giờ 15 phút, Hoa Vân Phong và Mộc Thư Lê đã đến nhà hàng chính của Lam Ký. Sau khi liên hệ, hai người được mời vào phòng trong để gặp Lam Viễn Hằng.
Nhà hàng thiết kế tao nhã, theo kiểu đặc trưng truyền thống. Từ cái bàn cái ghế, cho đến bộ chén đũa, bộ kỷ trà… đều mang hương vị cổ xưa thanh khiết. Phòng làm việc của Lam Viễn Hằng cũng không quá cầu kỳ. Không gian tuy không quá to lớn xa hoa nhưng tất cả vật dụng ở đây đều được bày đặt thật tinh tế, gọn gàng mà đơn giản, cho nên không tạo ra cảm giác chật hẹp tù túng, ngược lại làm cho người ta có cảm giác ấm ấp.
Hai vị khách được tiếp đãi bằng trà ngon nổi tiếng của nhà hàng, kèm theo vinh hạnh được thưởng thức cách pha trà điệu nghệ của ông chủ Lam Ký mới biết cái gì được gọi là tinh túy, nghệ thuật! Hương trà phiêu đãng, cuộc nói chuyện cũng được bắt đầu và dẫn dắt hết sức khéo léo, không gây cho người nghe có cảm giác đây là một cuộc đàm phán thương mại, hay đại loại cái gì đó có liên quan đến hoạt động kinh tế. Mà thay vào đó lại như những tri kỷ lâu ngày gặp lại, hàn huyên vài câu thâm tình và cảm nhận sự thân thiết càng thêm đậm đà.
Lam Viễn Hằng cũng quan sát và đánh giá hai người ngồi trước mặt mình. Hầu như ông chẳng thể nắm bắt được lối nói chuyện và suy luận đặc sắc của họ. Một người nói nhiều, một người chỉ vài ba câu trả lởi ngắn gọn về các điều khoản của pháp luật hiện hành. Thế nhưng mỗi người có một cái thâm sâu riêng biệt, dần dần làm loãng đi ý nghĩ kiên quyết dù chết cũng không để Lam Ký rơi vào tay bất luận kẻ nào của Lam Viễn Hằng.
Ban đầu, ông biết rằng tình hình các nhà hàng của mình hiện tại đang chịu rất nhiều sức ép khó mà qua khỏi, bất quá đến đường cùng thì đóng cửa chứ nhất định không để Lam Ký gia truyền mấy đời nay phải chịu sự quản chế của kẻ khác. Vả lại công việc làm ăn không ai nói mình không có tham vọng, nhưng tham vọng của Lam Viễn Hằng chính là mở càng nhiều nhà hàng phục vụ những món ăn truyền thống mà thôi, mặc dù phải dùng nhiều biện pháp giúp gia nghiệp vững chãi, nhưng ông chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ khuếch trương theo kiểu vĩ mô, công nghiệp. Nay nghe được hai người trẻ tuổi nói nhiều thứ như thế, thực sự trong lòng của ông có hơi lay động.
Hoa Vân Phong đưa ra ý kiến thuyết phục chính là vấn đề Lam Ký muốn tồn tại chỉ có một con đường: Chia nhỏ cổ phần. Phân nửa bán cho Thịnh Phát, chính anh sẽ là người mua vào, khi đó anh sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của Lam Ký, cộng với danh tiếng của Thịnh Phát, nhất định có thể đảm bảo Lam Ký không bị AMFI có cơ hội thực hiện ý đồ. Một phần nhỏ bán ra thị trường. Tuy nhiên quyền tiếp quản vẫn thuộc về nhà họ Lam. Sau khi Lam Tĩnh Hiên – người kế vị Lam Ký hoàn thành khóa học quản trị ở nước ngoài về, có đủ khả năng độc lập, tới lúc đó Lam Ký sẽ được trả về nguyên chủ.
Người làm ăn trên thương trường đương nhiên tính toán rất chi li, luôn hướng phần lợi thuộc về mình. Đồng ý, khi Lam Ký rơi vào sự điều hành của Thịnh Phát, Hoa Vân Phong có lợi cũng không nhỏ, trong đầu anh luôn có những kế hoạch khai phá rất sáng tạo. Mặt khác, hiện tại dồn AMFI vào tình thế nhìn thấy miếng mồi mà không được chạm vào như thế này sẽ có điều kiện đàm phán với Sở Lăng Khiêm, khiến anh ta phải đến nhìn nhận Hà Thúy Bình. Lại một phần nữa là vì câu nói ban sáng của Diệp Tri Thu khi Hoa Vân Phong hỏi cô:
- Tri Thu, giả sử như anh Tĩnh Hiên và anh Lăng Khiêm của em sau này trên lĩnh vực làm ăn cùng tranh giành một thứ gì đó. Nếu cho em có quyền quyết định một trong số họ sẽ được sở hữu món đồ, thì em chọn ai?
Diệp Tri Thu suy nghĩ một lúc, sau đó cô kiên định nói rằng:
- Em sẽ cho anh Tĩnh Hiên. Bởi vì anh Lăng Khiêm có điều kiện và năng lực như vậy, nhất định không vì một món đồ mà suy sụp. Còn anh Tĩnh Hiên, dù lúc ấy có ra đời lăn lộn, thì cũng không sành sỏi bằng anh Lăng Khiêm đâu. Nếu thất bại, anh ấy sẽ rất thê thảm!
Hoa Vân Phong sờ đầu cô, cười khen ngợi:
- Mèo con rất giỏi, biết phân tích sâu xa như vậy quả thật đáng nể!
Diệp Tri Thu cười hì hì, ôm cánh tay anh, dựa đầu vào vai anh mà nói:
- Đương nhiên, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng!
Hoa Vân Phong nhướng mày, hỏi:
- Đang ám chỉ anh sao?
Diệp Tri Thu gật đầu:
- Đúng vậy!
Anh tiếp tục truy vấn:
- Vậy anh là đèn hay là mực?
Diệp Tri Thu cười hắc hắc, lém lĩnh nói:
- Hừ, chuyện rõ như ban ngày mà còn phải hỏi. Anh đương nhiên là mực rồi! Ha ha…
Hai người ôm nhau cười, tài xế lái xe phía trước cũng không nhịn được cười khụt khịt.
****
Lam Viễn Hằng cầm tách trà trên tay, đưa lên miệng nhưng chạm vào mà không uống, dáng vẻ suy ngẫm rất nhiều. Hai người kia cũng không hối thúc, họ dành thời gian để ông suy xét đưa ra quyết định cuối cùng. Một lát sau, Lam Viễn Hằng nói:
- “Phì thủy bất lưu ngoại nhân điền”, tôi biết rõ điều này. Những gì hai cậu nói rất có lý, nhưng để tôi suy nghĩ kỹ lại một chút, tôi sẽ có câu trả lời cho hai cậu sau!
Hoa Vân Phong vẫn ăn nói nho nhã lễ nghĩa:
- Ông chủ Lam có quyền suy nghĩ thật kỹ. Điều quan trọng là phải cho chúng tôi biết câu trả lời trước ngày thứ tư tuần sau. Nếu không… đến lúc đó tôi cũng không còn cách nào giúp Lam Ký.
Lam Viễn Hằng gật đầu, thở dài và nói:
- Tôi già rồi, có lẽ sóng sau xô sóng trước, những điều hai cậu nói có lẽ là con đường duy nhất tôi phải lựa chọn nếu không muốn mất Lam Ký mãi mãi. Nếu lựa chọn theo các cậu, ít ra sau này nhờ vào Tĩnh Hiên có thể kéo gia nghiệp trở về… haiz!!!
Buổi nói chuyện kéo dài suốt 3 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc. Lúc tiễn khách ra cửa, Lam Viễn Hằng gọi lại:
- Cậu lúc nãy giới thiệu cậu tên Hoa Vân Phong phải không?
Hoa Vân Phong xoay người lại đối diện với người hỏi và trả lời:
- Đúng vậy!
Lam Viễn Hằng có chút kích động vịn tay vào hai khuỷu tay của Hoa Vân Phong mà nói:
- Vậy… cháu có phải là con trai của Hoa Lập Nhân không?
Người đối diện gật đầu nói “Phải”. Không phải anh không có ý đề phòng, nhưng xét thấy hiện tại cũng không nên cứ giấu thân phận mãi thế. Nếu là địch, sẵn tiện biết mà đề phòng và đối phó.
Ngay lập tức, Lam Viễn Hằng cười lên ha hả:
- Bác biết mà, nhất định là cháu. Cháu giống y hệt Lập Nhân… À, bác giới thiệu một chút, ngày xưa bác có chịu ân của Lập Nhân từ đó chúng tôi trở thành bạn thân. Còn nhớ lúc ấy Lập Nhân chuyển công tác đến thành phố Đ, bác có xem hình của cháu, không ngờ thời gian qua nhanh thật… mới đây mà đã…Nhưng mà, bác có thể mạo muội hỏi một câu không?
Từ lúc hai người họ tiến vào phòng làm việc, Lam Viễn Hằng đã chú ý rất nhiều vào chàng trai này. Trong lòng ông có điều nghĩ ngợi, nhưng không chắc chắn lắm nên đành thôi. Dù sao mới gặp mặt không nên hỏi thẳng người ta mà nhìn nhận là người quen chứ. Người ta sẽ nói mình muốn dựa vào mối quan hệ, nghĩa cũ tình xưa đủ loại để cứu vớt chuỗi nhà hàng thì sao. Với lại Lam Viễn Hằng khi vào câu chuyện thì dần dần quên đi chuyện ban đầu ấy. Ông chỉ đặt mối quan tâm lên gia nghiệp, đủ thứ những chuyện phải suy nghĩ, phải toan tính, phải đo lường để tránh lộ ra khuyết điểm trước mặt người khác. Trong kinh doanh, nếu để cho người ta nắm được khuyết điểm, chẳng khác nào tự đem hết tất cả những gì mình có mà phô bày trước mặt đối thủ. Cho nên, sau khi trò chuyện, cách nói của Hoa Vân Phong làm ông buông lỏng tính đề phòng, dần dần chẳng hiểu làm sao lại nói thật lòng mình và hơn thế nữa, ông đã cảm phục chàng trai này, điều đó làm cho ông mở miệng hỏi chuyện nhận người quen!
Hoa Vân Phong đáp:
- Được!
Lam Viễn Hằng không chần chừ nữa mà hỏi thẳng:
- Cháu… ngày xưa không phải như thế này… Ý của bác là Lập Nhân cũng không đề cập đến… mắt của cháu…
Hoa Vân Phong mỉm cười trả lời:
- Đó là do trải qua một tai nạn, gần hai mươi năm rồi.
Lam Viễn Hằng lắc đầu thương tiếc. Ngay tức khắc, ông ngẩng đầu lên và nói tiếp:
- Cháu không phụ lòng ba cháu rồi. Thật sự là một nhân tài… Haiz, bác không cần phải suy nghĩ nữa, bác hứa ngay với cháu là sẽ phân chia cổ phần. Lam Ký nhờ cả vào cháu!
Hoa Vân Phong không khỏi hỏi ông:
- Bác tin tưởng cháu như vậy sao? Cháu là con trai của Hoa Lập Nhân, nhưng không có nghĩa là cháu giống hệt như ông ấy về tính cách lẫn cách làm việc đâu!
Lam Viễn Hằng nhận xét:
- Những người hay nhắc nhở người khác mình rất nguy hiểm thực ra họ không nguy hiểm!
Hoa Vân Phong bật cười:
- Bác Lam thật đúng là hài hước. Cháu cũng rất mong sự hợp tác của chúng ta có kết quả tốt nhất.
Lam Viễn Hằng đưa tay ra bắt lấy bàn tay của Hoa Vân Phong. Ông nói:
- Hợp tác vui vẻ!
---------------
Diệp Tri Thu về nhà gặp dì Trần đang đứng bên bếp gas nấu cái gì đó. Khi cô đến gần thì cái nồi nước đã sôi lên ùng ục, Diệp Tri Thu đẩy vai của dì và nhắc nhở:
- Dì ơi, nước sôi lắm rồi kìa dì!
Dì Trần giật bắn người, quay sang tắt bếp ngay. Sau đó dì nhìn sang Diệp Tri Thu và trách móc:
- Con bé này, tối hôm qua cả đêm không về, dì lo chết được. Gọi điện con cũng không nghe, dì không biết phải làm sao nữa.
Gọi điện không nghe? Ồ, là do tối qua cô đâu có đem theo dây sạc điện thoại đâu, hết pin thôi mà!
Tối qua dì đợi mãi không thấy cô về, gọi điện thoại thì cô không bắt máy. Dì không biết phải làm sao. Tình thế hiện tại không có lão Trần ở nhà, dì cũng chẳng biết phải xử trí như thế nào. Dì lo lắng nếu cô bé xảy ra chuyện thì phải ăn nói thế nào với những người quan tâm cô bé, kể cả lão Trần nhà dì, ông ấy đã tận tâm bảo vệ cô bé sống trong yên bình gần hai mươi năm qua.
Diệp Tri Thu vội nói:
- Ủa, con đã gọi cho dì để xin phép ngủ ở nhà bạn rồi mà dì.
Lúc ấy cô gọi điện xin phép, dì Trần mang tâm trạng bất ổn, dạo này dì thường thế, nghe người khác nói chuyện cũng có câu vào câu không, cho nên khi Diệp Tri Thu hỏi xin thì dì chỉ nghe là cô bé xin ở lại nhà bạn chơi, dì nghĩ rằng cô sẽ về trễ mà thôi. Cho nên dì không phản đối. Còn Diệp Tri Thu thì nói mập mờ nửa nạc nửa mỡ với ý đồ dì cho mình ở ngoài qua đêm nên nói năng có hơi lộn xộn, rồi tới khi dì đồng ý, cô mừng vui cúp máy ngay sợ dì đổi ý… vì thế hai người đều có cái sai của mình!
Dì Trần ngẩn ra một lúc, rồi lại lắc lắc cái đầu, thở dài và nói:
- Có lẽ già rồi…
Dì lẩm bẩm như thế làm Diệp Tri Thu có phần lo lắng. Cô đỡ đầu vai của dì, nói lời quan tâm:
- Dì ơi đừng làm con sợ. Có chuyện gì khó khăn dì chia sẻ với con đi dì.
Dì Trần đột nhiên nước mắt lưng tròng, nói:
- Con gái, con hiếu thảo dì hiểu, dì nhận, nhưng mà chuyện của người lớn có nói con cũng không hiểu đâu. Con chỉ cần học tập tốt là được rồi.
Diệp Tri Thu nôn nóng lo lắng thiếu điều như ngồi trong lò lửa. Cô hỏi lần nữa:
- Dì ơi, có phải ba con và chú đã xảy ra chuyện gì không?
Dì Trần lập tức lau khô nước mắt, ngẩng đầu cố nặn ra một nụ cười:
- Con bé này, nói cái gì vậy hả? Chỉ là lão Trần đi lâu… dì nhớ quá nên mới mất hồn mất vía vậy thôi. Con đừng nghĩ lung tung.
Diệp Tri Thu không tin hỏi lại:
- Thật sao dì? Không cần phải gạt con nha, con lớn rồi, tuy không giỏi giang có thể tiếp giúp được cái gì, nhưng ít ra có người chia sẻ tâm sự cũng đỡ luẩn quẩn trong lòng dì nhé!
Dì Trần lắc đầu và cười:
- Con bé này biết nói chuyện lắm đấy. Thôi được rồi, dì nói lại lần nữa, dì không sao hết, chỉ là nhớ lão Trần thôi. Nếu lão về nhất định dì sẽ mắng chết lão cái tội đi xa mà không gọi điện thoại về hỏi thăm dì câu nào hết trơn hà…
Diệp Tri Thu lắc lắc cánh tay của dì, vòi vĩnh:
- Dì ơi, dì không có chuyện gì là tốt rồi, con yên tâm. Dì~~~, chiều nay con xin phép đi nhà bạn… ờ… học thêm được không dì? Với lại con còn có kế hoạch đi thăm anh trai của bạn con, anh ấy vốn tập văn nghệ chung với con, nhưng mới bị tai nạn nằm viện. Nha dì, cho con đi nha!
Dì Trần hỏi lại:
- Con đi cả buổi chiều à? Rồi mấy giờ về đây? Dì không cho đi qua đêm nữa, nếu có chuyện gì, ba con và lão Trần sẽ trách dì đó.
Diệp Tri Thu chu môi, suy nghĩ hồi lâu mới nặn ra vài câu:
- Vốn là con muốn ở chơi với bạn con nhiều chút, bởi vì bạn con ở thành phố C lên đây chơi. Lâu lâu mới gặp một lần mà dì…
Sự nũng nịu của cô làm cho dì Trần yêu thương không nỡ từ chối, chỉ đành dặn dò:
- Được, đi chơi đi, nhớ giữ mình biết không? Không được quá lo chơi mà kết nhầm bạn xấu. Rồi còn nữa…
Diệp Tri Thu thè lưỡi, dì lại đọc “bài kinh kệ” này rồi. Cô giơ hai tay lên ngang đầu, dáng vẻ khẩn thiết van xin:
- Dì ơi, con nghe hoài muốn thuộc lòng luôn rồi, dì không cần phải nhắc lại đâu. Con hiểu mà, con đảm bảo với dì con kết giao với bạn tốt, hơn nữa rất tốt. Dì yên tâm đi nha.
Diệp Tri Thu chỉ xin phép đi chơi cả buổi chiều và đầu giờ tối, cô không dám xin ở lại qua đêm nữa. Bởi vì chẳng những dì Trần không đồng ý mà kể cả “cái nấm” khó tính kia cũng không chịu cho cô làm chuyện đó. Haiz…
Cuộc đàm phán thuyết phục dì Trần thuận lợi qua cửa. Diệp Tri Thu hớn hở trở về phòng, kéo rèm cửa ra, ngắm bên ngoài trời đã nắng lên, không khí dường như cũng dịu nhẹ hơn nhiều, chẳng mang bao nhiêu hơi lạnh mùa đông nữa. Thật thích quá! Cô hít thở một hơi thật dài, tận hưởng quãng thời gian hạnh phúc vui vẻ đang hiện hữu, mong rằng hiện tại sẽ kéo dài mãi mãi…
-----------
Buổi trưa, Diệp Tri Thu đến nhà trọ của Hoa Vân Phong, nhưng không vào trong mà đứng ngoài cửa đợi. Đến 12 giờ trưa anh mới về đến đây. Mới vừa bước chân xuống xen vẫn chưa xác định được phương hướng thì có một luồng gió ào đến ập vào người anh, chẳng ai khác chính là con mèo nhỏ. Cô ôm ngang hông anh thật chặt. Cô còn hỏi anh:
- Đố anh em là ai?
Hoa Vân Phong quay sang ôm ngược lại cô, anh nhéo mũi của cô và trả lời:
- Em là con mèo nhỏ nghịch ngợm.
Nói xong anh lấy tiền trả tiền taxi, sau đó quay lại hỏi:
- Em đứng ngoài này bao lâu rồi? Sao không vào nhà, đừng nói là em quên mang chìa khóa theo đó?
Diệp Tri Thu cười hì hì, níu lấy vạt áo của anh, tay chỉ vào nhà trọ mà nói:
- Người ta không có quên mang theo, mà là quên mang ra... hắc hắc, nó nằm trong nhà của anh đó!
Hoa Vân Phong lắc đầu:
- Mèo con, em mới bao lớn tuổi đã hay quên như vậy. Sau này có khi nào quên anh luôn không?
Vừa nói anh vừa mở cửa rào, hai người cùng vào nhà, Diệp Tri Thu khiễng mũi chân lên hôn vào mặt của anh, hùng hồn tuyên bố:
- Không đời nào có chuyện đó, người ta thương anh nhất… à… theo kiểu “Yêu anh hơn cả tử thần” ấy, làm sao có thể quên được!
Hoa Vân Phong đem giày để lên tủ, sau đó đứng thẳng người lên hỏi cô:
- Anh nghe câu này quen quen, hình như là tựa đề một cuốn tiểu thuyết?
Diệp Tri Thu gật gù:
- Ùm, kiến thức rộng đó. Những cuốn tiểu thuyết có những câu nói làm cho trái tim người ta dễ dàng tan chảy, em thích lắm.
Hoa Vân Phong quay mặt đi chỗ khác chuẩn bị vào nhà, liền bị cô kéo lại:
- Êh, anh không nói những lời tình cảm ướt át cho người ta nghe để hợp hoàn cảnh một chút sao? Người gì mà không lãng mạn.
Hoa Vân Phong nhéo mặt cô, âu yếm nói:
- Tiểu thư, em để anh đi nấu cơm đã, anh đi công việc về vẫn chưa có ăn cơm. Đói bụng anh sẽ… ăn em đó!
Diệp Tri Thu cười vui chạy chậm theo phía sau anh, cô làm bộ không hài lòng:
- Ít ra cũng phải lãng mạn thêm chút nữa, chẳng hạn như nói rằng: “Nếu biết trước sẽ yêu em nhiều như thế, anh sẽ yêu em ngay cái nhìn đầu tiên!”… hạnh phúc chết mất khi được nghe câu nói đó.
Hoa Vân Phong đứng lại, Diệp Tri Thu không kịp dừng nên đã đụng vào tấm lưng rắn chắc của anh, cô xoa cái mũi định oán than thì bỗng nhiên anh nói:
- Em mới xem bộ phim nào nữa vậy? Mỗi lần trên phim chiếu có câu gì sởn gai ốc là em kêu anh phải nói theo. Không có sáng tạo tí nào!
Diệp Tri Thu hiếu kỳ hỏi:
- Vậy thế nào mới là sáng tạo?
Hoa Vân Phong gỡ mắt kính đang đeo ra, nghiêng đầu đặt môi mình vào môi của cô, chuẩn xác không lệch tí nào, anh hôn cô!
Nụ hôn như bao lần, nụ hôn nồng cháy đến thiêu đốt cả không gian, làm chậm lại thời gian. Trời vào đông lạnh lẽo, nhưng khi được hôn như thế này thì bao nhiêu lạnh, thậm chí băng tuyết cũng phải lui bước nhường chỗ cho ánh nắng chan hòa, mặt trời ló dạng, hạnh phúc đong đầy!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
130 chương
14 chương
11 chương
22 chương
118 chương
16 chương