Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 147 : Chiến hữu và đối thủ

Phùng Kiến Quân ngồi dưới gốc cây thật sự còn thoải mái hơn ở trong xe. Anh hưởng thụ gió mát, anh đưa mắt ngắm trời mây. Cảm giác cứ như thả hồn vào thiên nhiên, thíchlắm! Điềm Mật thì vẫn ngồi xiêu vẹo ở trên xe. Một quãng thời gian khá dài đủ cho cô tiêu hóa hết lượng men cồn trong người rồi. Lúc này cô đã tỉnh táo hơn chút, mặc dù đầu óc còn nặng nề không phân biệt được hiện tại mình đang ở đâu, chân tay thì không có sức lực, đến cái cổ, cái lưng cũng kháng cự luôn rồi, ê ẩm, cựa quậy một cái là như sắp đứt lìa ra vậy. Điềm Mật cựa mình, cố gắng hoạt động cái cổ như bị dán keo cứng ngắt của mình. Ôi ôi, tê cứng hết. Cô duỗi chân, rồi đến vung tay lên cao, ánh mắt lơ đễnh liếc qua một bên cái cây to có một người ngồi đó, hai mắt nhắm chặt, hai tai đeo phone chắc là đang nghe nhạc gì đây. Người này đương nhiên cô biết, nhưng mà cô không nhớ vì sao mình lại ngủ ở trên xe của anh ta. Có thể nào là anh ta phát hiện cô ở quán rượu rồi chở cô đến đây? Mà sao lại chọn nơi hoang vắng này chứ, ý đồ gì sao? Thế nhưng Điềm Mật phủ nhận ngay suy nghĩ đó, nếu anh ta muốn làm gì cô thì đã không đợi tới lúc cô tỉnh rượu rồi mới làm đâu. Điềm Mật cảm thấy tăng thêm một phần hảo cảm cho Phùng Kiến Quân. Cô mỉm cười tự giễu bản thân mình bê bối quá, vì buồn chuyện tình cảm mà đi uống rượu giải sầu rồi lại vô ý thức ngủ li bì trên xe của một người con trai khác. Haiz…! Cô mở cửa xuống xe, một đường đi đến bên cạnh Phùng Kiến Quân nhưng anh ta ngủ say quá không hay ho gì hết. Đến bên, Điềm Mật nhổ xuống một sợi tóc, ngoáy vào mũi của anh ta. Phùng Kiến Quân đang nằm mơ, có thể là không gian hữu tình, hay bởi vì âm nhạc lôi cuốn quá, thế mà anh lại nằm mơ. Trong mộng, anh thấy mình đang lạc vào một khu vườn hoa cỏ thơm ngát, tiếng chim líu ríu hót vang, chuyền cành thoăn thoắt như muốn gọi mời nhau cùng vui vẻ hát mừng ngày mới. Đấy là vào một buổi sáng tinh sương, anh bước đi bước đi không biết nơi đây là chốn nào, nhưng mà một lát sau lại nghe được tiếng nỉ non của một ai đó. Anh cố nâng cao cổ mình ra để nhìn qua một bờ rào xanh um được tạo nên từ những bụi dây leo xanh rì, bên trên có điểm mấy đóa hoa màu đỏ trông xinh xắn làm sao. Anh chỉ nhìn thấy trong làn khói trắng bóng lưng mơ hồ của một cô gái nào đó, đang ngồi đưa lưng về phía này và khóc sướt mướt. Bình thường anh rất ghét con gái khóc, nhưng nghe tiếng khóc này quen thuộc lắm, giống như anh đã từng nghe qua mấy lần rồi thì phải. Anh nhíu mày suy nghĩ, lát sau lên tiếng: - Cô gì đó ơi, đừng khóc nữa, có gì từ từ nói… Cô gái dường như nghe được tiếng anh, nhưng chẳng những không ngừng lại mà con khóc dữ dội hơn. Phùng Kiến Quân há to miệng đến nỗi muốn rớt cái hàm xuống đất. Anh bắt đầu đau đầu quá đây nè! Anh cố nói: - Nín đi. Ai chọc ghẹo cô, để đó tôi xử nó cho! Người con gái nghe nói vậy thì chầm chậm qua đầu lại, thật chậm thật chậm, và rồi vừa quay sang cô vừa nói: - Có thật không? Anh sẽ cho hắn một trận trả thù cho tôi sao?... Tiếng nói này… nghe sao mà quen quá… Phùng Kiến Quân chưa kịp nhớ ra thì cô gái đó đã nói tiếp: - Người đó… chính là anh! Lời nói vừa dứt, khuôn mặt ủy khuất đến đáng thương được hiển lộ hoàn toàn trước mắt Phùng Kiến Quân. Cô có gương mặt đẹp, nhưng vì khóc nhiều nên sắc mặt hơi tái đi, gò má ửng hồng, đôi mắt ầng ậc chứa đầy nước và đỏ hoe, đôi môi hơi khô vì bị mất nước, kèm theo cánh môi khẽ vễnh lên như hờn như trách… không ai khác chính là Cao Phi Phi. Quái lạ, thế nào lại mơ thấy cô ta – một cô gái đanh đá đến đáng hờn! Phùng Kiến Quân hét lên “A….~~~” rồi lui về sau hai bước. Và sau đó là bị một trận nhột nhạo trong lỗ mũi làm tỉnh lại. Anh hắt hơi “Hắt xì…xì~~~”! Mở mắt ra, anh nhìn thấy cảnh tượng đầu tiên là gương mặt quá sức phóng đại của Điềm Mật. Cô ta nhìn anh mỉm cười: - Anh Kiến Quân, mơ thấy cái gì mà nước miếng chảy hết trơn ra ngoài vậy anh? Phùng Kiến Quân nheo mắt, ngoáy ngoáy lỗ tai, dường như không tin tưởng đây là Điềm Mật. Sao mà đổi tánh rồi… ối trời ạ, không phải yêu anh thật đó chứ? Nhìn vẻ mặt chút trắng chút xanh của Phùng Kiến Quân. Điềm Mật liếc xéo một cái, rồi đẩy mạnh vào vai anh ta. Cô lớn giọng nói: - Ê, đừng tưởng tôi đổi cách xưng hô với anh thì anh nghĩ là địa vị của mình được nâng cao trong lòng tôi đó nha? Nằm mơ đi. Đừng tự kỉ nữa! Tôi chỉ cảm ơn anh đã cho tôi ngủ nhờ trên xe mà thôi. Đúng thiệt là… mà thật sự dịu dàng quá không được rồi. Mới nói có một câu mà da gà tôi nổi lên cục cục đây nè! Phùng Kiến Quân cười khà khà, vỗ vỗ vai cô: - Như vầy mới là Điềm Mật tôi quen chứ! Um… cho ôm một cái… Thói quen thân thiện này thường được anh biểu lộ với những người mình tín nhiệm hoặc yêu thương. Có mấy ai được cái ôm của Phùng Kiến Quân chứ. Trước thì đối với Hoa Vân Phong mới có ưu đãi này. Còn giờ đến Điềm Mật, nhưng không ngờ hậu quả anh nhận được cũng không khá hơn lần cuối cùng ôm Phong ca là bao… Điềm Mật đề phòng nhìn anh trừng trừng, không ngờ anh thật sự lao tới chuẩn bị ôm cô. Cô phải tự vệ chứ. Do đó một cái tát giáng lên khuôn mặt anh tuấn không tỳ vết của Phùng Kiến Quân. Anh ngỡ ngàng chớp mắt vài cái, sau đó định thần lại sau cái tát như trời giáng đó là một nụ cười. Đó mới là Điềm Mật anh ngưỡng mộ. Giọng cười của anh thật sảng khoái, ha hả, ha hả… vang lên không ngừng. Còn Điềm Mật thì cũng bị vẻ ngây ngốc này của anh làm bậc cười. Hai người hòa hợp cùng nhau ngồi trong không gian tươi tắn, mát rượi này chỉ để làm một việc xem ra rất ngốc, đó chính là: cười vu vơ… ----------------------- Ở thành phố C… Trong phòng họp cấp cao ban quản trị của Thịnh Á, Diệp Hoài Sơn tay cầm điếu thuốc, miệng không ngừng hút và hút, từng làn khói trắng được nhỏ ra từ miệng ô đặc biệt u ám, càng làm tăng thêm sức ép cho buổi họp này. Bởi vì thời gian họp đã qua khá lâu nhưng tất cả phải đợi chờ một người có “máu mặt”: Trương lão – Trương Duy! Ông ta từ thời còn trẻ đã cùng Lý lão gia vào sanh ra tử, sóng gió bão bùng hay mưa bom bão đạn ông cũng đã từng vượt qua và chẳng hề có mảy may run sợ. Ngày nay, với danh nghĩa “phò tá” con rễ của Lý lão gia chính là Diệp Hoài Sơn lên vị trí cao nhất trong công ty, ông đã chễm chệ được vinh danh là “khai quốc công thần” của Thịnh Á. Nhưng đó là bề ngoài, bên ngoài mà mọi người thường nhìn thấy chưa hẳn đã là thật. Còn bên trong thì sao? Chẳng phải thế. Chỉ là vị trí của Diệp Hoài Sơn và danh tiếng của ông thuận lợi làm tấm bình phong cho Trương lão tự tung tự tác làm chuyện trái với đạo lý mà thôi. Thế nên cứ như vậy, mặc dù biết ông ta là có lòng dạ đen tối, bao nhiêu năm qua lão đã xây dựng được một thế lực quá hùng hậu, mặt khác cũng nắm được những bí mật trọng yếu của công ty nên không thể dễ dàng bị khai trừ. Diệp Hoài Sơn đành phải nhịn nhục. Đồng thời một mắt nhắm một mắt mở cho Trương lão thuận lý thành chương làm những chuyện phi pháp dưới ánh sáng luật pháp. Đã trễ hơn nửa tiếng đồng hồ, Diệp Hoài Sơn sắc mặt càng lúc càng trầm lại, bầu không khí áp lực đến khó thở. Khói thuốc cứ lượn lờ, lượn lờ… mọi người thì không dám thở mạnh… cho đến khi “lạch cạch…” tiếng mở cửa vang lên. Trương lão dẫn theo thư ký của mình tham gia cuộc họp. Ông ta lần nào cũng đến trễ, mà hễ đến thì gây chú ý cực lớn. Tuy tuổi đã xế chiều, nhưng phong thái thì không xuống dốc chút nào, vẫn còn oai phong như một con hổ dữ, giơ tay nhấc chân đều thật mạnh mẽ dứt khoát. Ông ta bước vào mang theo mùi vị nồng nặc của tinh dầu – một loại ông ta thích nhất đó chính là dầu gió xanh hiệu lá sen con sư tử của Singapore. Trương lão khẽ cười, gật đầu không phải để chào hỏi bất kỳ ai mà là đang thể hiện sự tán thưởng cho sự chờ đợi của mọi người ở đây: - Mọi người vất vả, chờ lâu rồi đúng không? Bắt đầu đi thôi! Câu nói cuối cùng là ra lệnh chứ không phải xin ý kiến. Rồi ông ngồi xuống với tư thế dựa ngửa lưng ra sau ghế, chân này vắt vẻo lên chân kia, trên tay cầm chai dầu gió cứ thỉnh thoảng đưa lên mũi hít hà một hơi, vẻ mặt mê ly… Diệp Hoài Sơn thở ra một vòng khói thuốc cuối cùng, ông chỉnh lại tư thế ngồi và dụi tàn thuốc vào chiếc gạt tàn trước mặt. Dường như xem cái gạt tàn là khuôn mặt hống hách của Trương lão, nên cái tàn thuốc được vùi vào, nhấn mạnh vào đến nỗi tay cả ông trở nên trắng bệch vì dùng sức. Ông mở miệng, giọng khàn khàn: - Bắt đầu? Ai tinh ý thì biết ngay đây là câu hỏi ngược lại Trương lão chứ không phải câu ra lệnh bắt đầu cuộc họp. Diệp Hoài Sơn trực tiếp lên tiếng: - Hôm nay là ngày họp theo thường lệ của chúng ta. Vẫn như cũ tôi muốn nhắc nhở một số thành nên chú ý tác phong của mình… muốn được người khác tôn trọng thì trước tiên phải tôn trọng người khác! Ở đây mọi người ai dám lên tiếng nói điều đó chứ, chỉ có một mình Diệp Hoài Sơn, mà đối tượng bị chỉ trích là ai thì hoàn toàn không xa lạ… Trương lão bỏ tay qua gác lên mặt bàn, chai dầu bằng thủy tinh gõ vào mặt bàn phát ra âm thanh chói tai, nhức óc. Cả căn phòng như chẳng hề có mảy may tiếng động, ngay cả tiếng hít thở cũng thấy thật xa xỉ lúc này, dè dặt cẩn trọng là những gì thể hiện khung cảnh của những người thấp cổ bé họng nơi đây, hay nói đúng hơn là không muốn phật lòng bất kỳ ai trong hai vị có quyền lực nhất này cả. Một lát sau, khi tất cả tưởng chừng không còn sự sống nữa, chỉ có Trương lão và Diệp Hoài Sơn hai ánh mắt chạm vào nhau như muốn bắn vỡ tung đầu đối phương ra. Thật kinh khủng! Ai cũng muốn tránh thật xa nơi đây, nhưng đố ai dám nhút nhít rời đi thử xem, người đó nhất định không muốn sống hoặc là nhẹ nhất là về nhà làm ruộng đi. Tương ứng nhìn nhau như thế trong chốc lát, không khí ngưng trọng được phá vỡ bởi tiếng cười quá mức nham nhở của Trương lão: - Hé hé~~~. Con rễ à, không hổ danh con là con rễ quý của lão Lý. Vẫn khí phách như năm xưa. Nhưng có một điều ta không hiểu, vì sao con luôn chống đối ta vậy? Khi chúng ta ngồi chung trên một con thuyền mà! Trương lão vẫn gọi Diệp Hoài Sơn là con rễ. Bởi vì trước kia, Lý lão gia và ông là chí cốt, cho nên khi Lý Thu Nguyệt được sinh ra thì Trương lão cũng được cô gọi một tiếng cha nuôi. Bao nhiêu năm qua vẫn thế, dù bằng mặt không bằng lòng, nhưng mỗi khi đối chọi gây gắt, Trương lão đều kêu Diệp Hoài Sơn là con rễ, để gợi nhớ về con gái nuôi của ông, nhằm nhắc nhở Diệp Hoài Sơn không nên quên đi xuất thân, không nên quên đi mục đích đã theo đuổi trước đó. Diệp Hoài Sơn hít sâu một hơi, ông nói: - Trương lão, bình thường tôi đối với ông không tệ, ông cũng đã được quá nhiều lợi nhuận từ công ty. Vì sao ông lại làm chuyện tổn hại đến công ty như thế? Ý nghĩa câu nói này không phải đơn giản là chỉ trích sự tham ô và dụ lợi bao nhiêu năm qua của Trương lão. Mà hơn thế nữa, những thông tin mà Diệp Hoài Sơn nắm bắt được mới nhất đều chứng tỏ Trương lão cấu kết mờ ám với đối thủ, có ý định bán đi số cổ phần trong tay cho đối phương. Việc làm này vô cùng tổn hại đến uy tín cũng như đe dọa quá lớn đối với Thịnh Á; nó quyết định sự hưng thịnh hay suy vong của công ty, dù chỉ là chênh lệch 1% cổ phần cũng có thể quyết định người nào sẽ nắm cả quyền sanh sát sự nghiệp to lớn này. Trương lão nhăn lại cái mặt đã quá nhiều khe rãnh của mình, gương mặt vốn đã khó coi, xệ xuống và nhăn nhúm như tờ giấy nhàu nát, giờ còn tệ hơn rất nhiều. Đó không phải vì lời uy hiếp mà sợ hãi, ngược lại, vẻ mặt lúc này nói đúng hơn là khinh khỉnh đến đáng ghét. Giọng ông nhừa nhựa: - Ồ… tưởng rằng lăn lộn thương trường bao năm nay thì có thể khôn ra chút ít, không ngờ ngày càng đần độn. Cậu đừng tưởng đem chuyện này công khai trước hội đồng là có thể tống cổ lão già này đi. Nằm mơ! Cậu còn non nớt lắm! Phớt lờ vẻ mặt đen sì của Diệp Hoài Sơn, Trương lão lại nói: - Nếu đem so ra thì cậu vẫn thua kém đối thủ rất nhiều. Tôi đã từng tiếp xúc với người đó, mặc dù không thấy mặt mũi đối phương, nhưng cách ăn nói lại khéo léo hơn cậu nhiều. Xem ra, cậu phải đi bổ túc lại cách quản lý đi! Diệp Hoài Sơn nhếch mép cười: - Vậy sao? Ông quá hống hách rồi. Chưa đến tàn cục, chưa biết ai phải khóc không ra nước mắt đây! Trương lão phất tay, cười ha hả: - Lão già này còn ở đây là nể mặt tình cảm mấy chục năm với lão Lý. Còn hạng của cậu và cái công ty rách nát này… hừ, trong mắt lão không là gì hết. Diệp Hoài Sơn híp mí tiếp lời: - Ý ông là muốn đi ăn máng khác sao? Trương lão lại mở chai dầu nước xanh của mình ra đưa vào mũi ngửi ngửi, vẻ mặt mê ly rồi sau đó mới mở mắt ra, nói: - Đừng nói khó nghe như vậy. Lão không có công lao cũng có khổ lao. Lão nói rồi, lão không đi, thử xem cậu có thể làm gì! Ha ha… Nói cho cậu biết, còn lão ở đây, công ty mới có thể bám trụ, cậu tưởng mình ba đầu sáu tay sao? Có thể thao túng được tất cả các tác nhân đang nhắm đến nơi này? Diệp Hoài Sơn cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên người của Trương lão, ông nói mà đè nặng từng tiếng: - Mỏi lắt mong chờ, thử xem ai hạ ai! Trương lão bật ngồi dậy khỏi ghế, động tác tuy không lớn nhưng với dáng vẻ thô thiển và hách dịch của lão làm cho người ta sinh ra cảm giác ghét bỏ. Ôang ta nói: - Sẵn sàng thôi. Nhưng mà cũng phải nói trước cho mọi người ở đây được biết, bằng con mắt nhìn đời hơn tám mươi năm qua của lão, chủ tịch của các người không phải người giỏi kinh doanh, vẫn có một lời khuyên, bảo trọng thân mình là tốt nhất! Nói xong liền đứng dậy rời khỏi ghế, còn không quên quay lại và đưa tay lên trán làm động tác chào đối với mọi người ở đây. Sau đó trợ lý của ông mở sẵn cửa và hộ tống ông ra ngoài ngay trước mặt mọi cổ đông ở đây mà không hề có chút nào nể mặt ai cả. Diệp Hoài Sơn cũng không ngăn cản, ông chỉ bóp chặt cây bút trong tay đến nỗi khớp xương trắng ra, nhưng sau đó không lâu, ông lại bình thản buông ra và ra lệnh: - Tiếp tục đi! Thế là cuộc họp được khởi hành bình thường mà không có sự góp mặt của Trương lão. Trương lão sau khi rời khỏi phòng họp cấp cao của Thịnh Á, xuống chỗ để xe ngồi vào trong xe. Xe chạy được một quãng đường liền dừng lại theo sự ra lệnh của lão. Sau đó lão liền lấy điện thoại từ tay của trợ lý và nhấn nút kéo lên tấm màn che phía trước và phía sau buồng lái. Nơi đây hoàn toàn là không gian riêng tư, vì người phía trước không nghe bất kì lời nói nào từ phía sau cả. Trương lão bắt đầu cuộc gọi. Sau một hồi tiếng “tút tút…” vang dài, đã có người bắt máy. Trương lão cười cười mà nói: - Tốt rồi. Những gì cậu bảo lão làm, lão làm xong hết rồi. Sao đây, đợt hàng của lão lần này cậu tính như thế nào? Người bên kia không chút chần chừ, liền trả lời: - Đương nhiên chúng ta họp tác đều có mục đích, tôi làm sao có thể múa rìu qua mắt thợ. Trong giới, ai mà không nghe tiếng tăm của Trương lão, tôi sao lại không nể nang được chứ… nhưng mà, phải đảm bảo công việc của tôi cũng thuận lợi mới được! Trương lão cười ha ha: - Cậu đúng là người hiểu lão. Đúng vậy, tính tình của lão là như thế, mà cái bọn ở đây chẳng thể nào thông minh cả, làm việc với chúng đúng là phí sức của lão mà. Lão thích cậu rồi đó! Nói thật, Trương lão sau vài lần tiếp xúc với người này qua điện thoại, nghe giọng nói thì đoán tuổi cũng không lớn, độ tầm dưới 30 tuổi thôi, mà lão đã thán phục vô cùng. Một con người có lễ nghĩa, nói chuyện với người lớn như lão luôn tỏ ra kính trọng, đương nhiên không phả nịnh nọt suông, mà vẫn không làm giảm uy phong của bản thân, lợi ích song phương luôn được bảo toàn một cách có quy tắc. Trương lão cảm thấy, người như vậy mới xứng đáng cho lão nói tiếng hợp tác. Trương lão cười khà khà, híp cả mí mắt: - Cậu yên tâm. Khi nào chưa hoàn thành lời đã hứa, lão tuyệt đối không rời khỏi Thịnh Á. Trương lão là một con cáo già. Từ khi đi theo Lý lão gia đến nay, lão đều có tâm thâu tóm quyền lợi riêng. Lão chưa bao giờ làm chuyện gì không công. Mặc khác, khi “phò tá dưới trướng” của Diệp Hoài Sơn cũng không phải chứng tỏ lão yếu thế, mà là lão muốn có một lá chắn vững chắc để mình đứng sau màn hưởng lợi, nếu có sơ sẩy gì đó thì người lãnh tội không hề liên quan đến lão nha! Lão vô tội hết! Cho nên, lần này, đối với người hợp tác mới này, lão lại chắc mẩm rằng mình sẽ được hưởng nhiều lợi ích hơn hiện tại, cho nên lão ra sức giúp hắn một tay, để người này lên đứng đầu, lại tiếp tục làm bình phong cho lão. Lão cú điện thoại, cười dài một tiếng rồi đưa chai dầu lên mũi ngửi vài cái, sau đó ngửa đầu ra sau lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt thỏa mãn hưởng thụ.