Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 138 : Con đường kỉ niệm

Phương Nhu thật sự không có cảm giác là trái tim mình còn nhịp đập nữa. Anh đau đớn vô cùng. Trong cuộc đời, kể từ khi cha mẹ mất đi, công ty, gia sản đứng ở bờ vực tiêu tán anh cũng chưa có cảm nhận như lúc này. Quả thật yêu là khổ, mà yêu không được đáp lại thì còn khổ hơn trăm lần. Phương Nhu cũng bị sốc do xe dừng lại quá nhanh, lúc này anh mới nhớ đến tình trạng của Hoa Vân Phong, có thể nào bị thương tổn không. Cho nên anh vội vã xuống xe, vòng qua phía sau đến chỗ Hoa Vân Phong ngồi và mở cửa xe hỏi han: - Phong, anh có sao không? Có bị thương chỗ nào không? Hoa vân Phong lắc đầu ý bảo mình không sao, nhưng Phùng Kiến Quân thì giận tái mặt rồi. Anh cáu gắt mắng: - Tên ngu si đần độn, anh có biết lái xe không vậy? Anh muốn tự tử thì đi chết một mình đi! Phương Nhu tâm trạng không tốt, chứa đầy cả đầu óc của anh lúc này chỉ quẩn quanh có hai tiếng “chị dâu” đã nghe được mà thôi. Anh không dư hơi mà quan tâm tên kia. Anh nhìn chằm chằm Hoa Vân Phong một lúc rồi đưa tay nắm chặt lấy cánh tay Hoa Vân Phong kéo đứng lên, anh nói: - Phong, you can give me a little time to speak with me? (Phong, anh có thể dành cho em một ít thời gian để được nói chuyện riêng với anh được không?) Hoa Vân Phong gật đầu đồng ý, anh không phải bị đẩy rơi vào thế bị động mà anh hiểu động cơ của Phương Nhu. Anh không ngốc đến nổi người ta có tình cảm với mình mà không biết. Còn tình huống của Diệp Tri Thu là ngoại lệ. Người ta nói con người khi yêu hay mù quáng, đúng vậy, anh đã yêu cô nên mới chậm chạp trong phản ứng, chần chừ trong quyết định nên mới kéo dài nỗi niềm của đôi bên. Phương Nhu cẩn thận nâng tay Hoa Vân Phong nhưng anh lạnh lùng rút tay lại và nói: - Cậu đi trước đi, tôi tự đi được! Phương Nhu cắn răng quay đầu tiến về phía trước, anh đi vào một quán ven đường có bày trí vô cùng trang nhã. Vừa đi cũng vừa quay đầu lại nhìn người theo sau, anh lo lắng người kia khi tiếp xúc với địa hình lạ lẫm có thể sẽ lúng túng hay không… Hoa Vân Phong đi theo tiếng bước chân của Phương Nhu, anh đi rất chậm và cũng rất cẩn thận. Cũng may ở Mỹ có ban hành đạo luật ADA, do đó người tàn tật được quan tâm rất nhiều. Trên đường, các phương tiện giao thông công cộng đều có trang bị nhưng hệ thống hỗ trợ hữu hiệu cho người khuyết tật. Hoa Vân Phong thuận lợi hơn khi dùng gậy dò đường đi trên hành lang, bởi vì phía dưới chân có đặt hệ thống cảm ứng, có thể báo tín hiệu lên đầu gậy cho người sử dụng có thể biết phía trước có chướng ngại vật hay không. Anh tiến dần đến chỗ ngồi thì dừng lại, phục vụ hiểu ý tận tình tiến lên giúp đỡ, anh cũng không có phản ứng khác thường, chỉ là sống lưng vẫn rất thẳng, cả người dường như không được tự nhiên khi bị người khác chạm vào. Anh vẫn suy trì vẻ mặt và thái độ hòa nhã, lịch sự nói: - Thank you very much. Sau khi gọi đồ uống một cách có lệ, Phương Nhu đã không nhịn được nữa đi thẳng vào vấn đề: - Phong, anh cho em một lời giải thích? Phương Nhu chọn tiếng Việt để trò chuyện, đây là chuyện riêng của anh, anh không muốn người bản xứ có thể nghe được. Hoa Vân Phong bình tĩnh nói: - Anh nghĩ mình không có gì để giải thích! Không có gì giải thích, anh tuyệt tình nói ra như vậy. Phương Nhu không tin, anh quen Hoa Vân Phong bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ không sánh bằng người mới hay sao? Người mới? Phương Nhu chợt nghĩ đến điều này. Có lẽ trong thời gian qua, anh trai đã cấm đoán không cho anh tiếp tục vun bồi mối tình này, làm cho anh không có nhiều cơ hội quan tâm, cũng như gần gũi anh ấy, cho nên mới bị xao lãng tình cảm? Phương Nhu nói tiếp, giọng nói pha lẫn vị đau thương: - Phong, trước kia anh đã từng nói sẽ chẳng có ai làm anh bận tâm… Anh nói chỉ có những mục tiêu anh đã đặt ra để thực hiện thì không có gì quan trọng hơn. Anh còn nói… còn nói anh không thích con gái chạm vào mình… chẳng lẽ không phải… Tiếng nói tắt liệm nơi đó, Phương Nhu không nói tiếp được nữa. anh không phải thuộc dạng ẻo lả, quá mỏng manh, nhưng tâm lí yếu ớt khi yêu là không tránh khỏi chuyện tổn thương vì nghe đến tin dữ đó. Nghẹn ngào cũng là đương nhiên. Hoa Vân Phong tiếp nhận lượt lời của mình và đáp lại: - Vậy cũng không có nghĩa là anh không thể yêu. Phương Nhu, anh biết nói thẳng những lời này sẽ làm cậu không vui, nhưng anh vẫn phải nói. Anh đã có người yêu, rất yêu rất yêu, anh không bao giờ có thể dung nạp người nào khác. Có lẽ trước kia anh vô cảm với mối quan hệ nam nữ nhạy cảm này, nhưng bây giờ không còn nữa. Cô gái đó xuất hiện mang đến cho anh rất nhiều điều mới mẻ, bản thân anh đang nhận thức rất rõ mình đã thay đổi.--- Cậu nên nhìn lại tình cảm của mình, có thể anh như bây giờ chưa chắc thích hợp với tiêu chuẩn của cậu. Không thể nào, Phương Nhu à! Hoa Vân Phong nói rất nhiều. Anh dẫn dắt Phương Nhu từ việc anh đã yêu, đến sự thật anh đã thay đổi, rồi cuối cùng kết luận rằng anh đã không còn là Hoa Vân Phong mà Phương Nhu thích. Cách nói này phần nào là nghĩ đến sỉ diện của người đối diện. Gián tiếp nói rằng trước kia anh chưa nghĩ nhiều đến chuyện sẽ có đôi có bạn, ngày nay thì không còn thích hợp nữa, nên cơ hội của Phương Nhu là không bao giờ tồn tại. Phương Nhu nghe rất rõ ràng nhưng không chịu hiểu. Anh kết hợp lời nói của Hoa Vân Phong và anh trai mình, anh nghĩ, có thể người ta không thích anh là bởi vì anh có phần giới tính không được bình thường, có một hi vọng cuối cùng nhen nhóm trong lòng anh, anh nói hấp tấp như vớt lấy một tấm phao khi đang chơi vơi giữa dòng: - Phong, vậy anh nói xem, khi em biến thành con gái, anh có thể dành chút tình cảm nào cho em không? Nghe vậy, Hoa Vân Phong lập tức đứng lên khỏi ghế, nghiêm túc nói; - Đủ rồi Phương Nhu, tôi và cậu không thể nào có kết quả… Tôi mong sau này gặp lại cậu đừng nhắc đến chuyên này nữa. Chào cậu! Một câu kết luận xong thì Hoa Vân Phong cũng mặc kệ người còn ngồi ở kia có phản úng thế nào. Anh đứng dậy và mở ra cây gậy cầm chắc trên tay rồi xoay người đi khỏi. Phương Nhu như bị điểm huyệt, anh không có bất kì hành động nào, mắt vẫn trừng trân trân một chỗ, vỡ mộng là cảm giác này sao? Không đau, vì không cảm nhận được đau nữa rồi. Dường như tê liệt tất cả, từng mạch máu giống như cứng lại, máu cũng đông lạnh cả rồi. Hoa Vân Phong mới đứng dậy thì Phùng Kiến Quân cũng lập tức đến đỡ lấy anh. Phùng Kiến Quân liếc mắt Phương Nhu một cái rồi lắc đầu thở dài. Anh không phải người thích bận tâm chuyện người ta, nhưng mà xét cho cùng thì cũng có nhân tính đi, nên không kiềm lòng được thấy tội nghiệp người ta, mà vốn dĩ như thế một lần hai lần thì vẫn còn tội đấy, nhưng đã chứng kiến nhiều rồi nên giờ sinh ra chai lì mất luôn! Bây giờ anh lại rút ra một khái niệm mới: Phong ca của anh không những sát gái, mà còn sát luôn cả… à phải gọi là gì, không phải gái không phải trai! Ha ha…. -------------------------- Hoa Vân Phong không giữ chức vụ gì rõ ràng ở tập đoàn King World cả. Nhưng vai trò của anh thì cực kì quan trọng. Tất cả mọi quyết sách của các hạng mục công trình, hay mọi thay đổi ý kiến gì trong ban hội đồng cấp cao đều phải thông qua anh. Lí do phải nói đến gần 3 năm trước, khi ấy Phương gia lâm vào thời kỳ khó khăn khủng hoảng, nợ tồn cao ngất ngưỡng, nếu không có sự quyết đoán tài tình của Hoa Vân Phong thì đã không có King Word như hôm nay. Tính tình Hoa Vân Phong thì rất cứng đầu. Anh không chịu tiếp quản tập đoàn mà chí hướng thì luôn đặt ở Thịnh Á - một công ty xây dựng cũng có tiếng tăm ở Việt Nam. Nghe đâu công ty ấy vốn được thành lập từ chính tay của ông nội anh, nhưng sau đó thì bị người khác cướp lấy, thế nên sứ mệnh của anh là phải mang nó đoạt trở về. Hoa Vân Phong chẳng khi nào chịu ngồi yên trên chiếc ghế chủ tịch mà biết bao người mơ ước một lần chạm đến này. Sự có mặt của anh ở đây cũng là một điều bí mật khi chỉ có những thành viên cấp cao mới được biết đến. Và đương nhiên phần lợi tức thu được hàng năm từ số cổ phần trong tập đoàn được chuyển đến thẻ cá nhân của anh với con số không tưởng được đều bị anh “đóng gói” để đó, chẳng bao giờ sử dụng đến. Mà nếu có công việc gì cần đến tiền mà lại vượt quá khả năng tiết kiệm bằng tiền mặt của mình thì anh sẽ sử dụng đến phần lợi nhuận thu được từ một đầu tư khác ở Việt Nam chứ chẳng “nghèo khó” như Diệp Tri Thu đã nghĩ về anh. Mặc dù trong cách sinh hoạt và sử dụng đồ đạc thường ngày của anh có phần bình dị, hơn thế nữa nhiều lúc còn rất tiết kiệm bởi vì tuổi thơ đã từng trải qua quá nhiều thiếu thốn, vả lại thấm thía được xung quanh mình có quá nhiều mảnh đời cơ cực, những việc có thể làm anh đều tận lực làm tốt để giúp đỡ phần nào cho họ, tuy nhiên chẳng ai biết gì về số tài sản khổng lồ anh đang sở hữu cả. Mặc dù công việc không ít, mặc dù múi giờ có chênh lệch khá lớn nhưng cứ đúng 7 giờ tối theo giờ Việt Nam là Diệp Tri Thu lại nhận được cuộc gọi từ người yêu. Đợi được điện thoại của anh là ước mong cả ngày của cô, tuy nhiên buổi sang sau khi Điềm Mật nói lý do khá nhạy cảm đó cho cô biết, cô không thể nào vô tư nhận cuộc gọi từ anh mà không vướng bận gì được. Hơn nữa, khó khăn ở chỗ đây là vấn đề khó mà nói ra miệng, bởi lẽ Diệp Tri Thu cũng có đọc qua tiểu thuyết, cô biết được người đàn ông trọng sỉ diện đến mức nào. Mà hơn thế, người cô yêu là con người có lòng tự trọng cao đến mức nào chẳng lẽ cô không biết. Trời ạ, làm sao cho vẹn cả đôi đường đây? Hoa Vân Phong gọi điện đến đúng vào lúc Diệp Tri Thu đang trăn trở điều đó. Nội tâm đấu tranh mạnh mẽ làm cho cô không bình tĩnh khi ứng phó tình huống. Lúc đấy có tiếng chuông điện thoại, cô đã bất tri bất giác cầm lấy và nhấn nút trả lời: - A lô... Rồi đột nhiên nhớ ra là không nên để anh tốn tiền vì những lời lẽ dài lê thê nói hoài không hết của mình, nên hành động của cô còn nhanh hơn suy nghĩ, cô vừa nói xong “A lô…” rồi lập tức nhấn phím kết thúc cuộc gọi ngay và bắt đầu nhanh chóng gọi lại, sợ người bên kia phải chờ đợi sốt ruột. Hoa Vân Phong bên này quả thật không biết cô gái này giở trò gì nữa. Anh đang lấy làm lạ vì sao cô trả lời một tiếng rồi lại tắt máy, sau đó thì ngay tức thì điện thoại trong tay rung động. Anh có một chút thoáng nhíu lại đôi mày, nhưng cũng chọn cách nhận cuộc gọi. Bên kia truyền đến giọng nói dễ thương của cô nàng: - Vân Phong… nhớ anh quá hà! Hoa Vân Phong không hỏi thẳng là vì sao cô ngắt điện thoại của anh mà lại hỏi: - Lúc nãy em có nhận điện thoại của anh đẹp trai, nhà giàu kia không? Nói giống như đang ghen tuông vậy! Diệp Tri Thu đơn thuần lắm, cô chẳng đề phòng mà lại cười hì hì trêu ghẹo ngược lại: - Ha ha, nói đi, có phải anh đang ghen không? Hoa Vân Phong trả lời: - Không có... Em chưa trả lời câu hỏi của anh! Diệp Tri Thu vẫn cười tươi, nói: - Hì… em chỉ nhận cuộc gọi của mình anh thôi đó. Tối nay anh ấy không gọi đến! Thành thật một cách ngoan ngoãn. Tiếp theo Hoa Vân Phong lại nhẹ nhàng hỏi: - Vậy hôm nay em đã nói chuyện với ai nhiều nhất? Mèo con của anh cũng không lấy làm lạ, cô xem như đây là những câu hỏi quan tâm tán gẫu mà thôi, nên trả lời: - Là Điềm Mật đó! Hồi sáng bạn ấy tới lớp học của em, em tâm sự với bạn ấy thiệt nhiều. Sau đó lại nghe hỏi: - Em nói những chuyện gì? Sắp dụ dỗ được rồi! Lúc này Diệp Tri Thu trả lời: - Thì… thì chuyện của em với anh hôm qua đó! Thấy em không vui, bạn ấy hỏi han, rồi em nói do anh không nói chuyện nhiều với em nên em buồn. Sau đó bạn ấy phân tích cho em hiểu… em hiểu… cái kia… Ủa? Mà sao anh quan tâm chuyện này chi vậy? Ai hỏi nhiều đâu, là do cô tự nói nhiều đó chứ. Giờ mới phát hiện cơ đấy, muộn rồi cô bé. Hoa Vân Phong nói tiếp: - Để biết lí do em không nhận điện thoại anh gọi đến mà lại tắt để gọi lại. Đúng là những cô bé, hiểu lệch lạc mất rồi. Haiz! Đoán một phát là đúng ngay, cũng quá ngưỡng mộ anh rồi. Qua câu hỏi đầu, anh có thể biết “tình địch” của mình có châm ngòi ly gián không. Câu hỏi thứ hai để xác định đối tượng có thể liên quan, và cuối cùng là để xác định rõ hơn vấn đề là gì. Anh đương nhiên biết Điềm Mật không có ý xấu gì, tuy nhiên tuổi cô còn nhỏ không tránh khỏi đoán già hóa non. Diệp Tri Thu thè lưỡi không dám nói gì. Ngay lập tức bị người kia “hỏi tội”: - Mèo con, em không nên làm vậy nữa biết không? Anh nói bằng giọng yêu thương nhưng cũng không cho Diệp Tri Thu có lí do thoái thác, vì ẩn giấu trong đó là vô số uy lực cùng sự nghiêm túc. Diệp Tri Thu chu môi, nói: - Ờ… thì… thì em biết rồi. Hoa Vân Phong xác nhận lại lần nữa: - Biết cái gì? Mèo con của anh nói với giọng nhỏ nhẹ như tiếng mèo kêu: - Ờ… đó là sau này không được tắt máy của anh nữa. Người yêu của cô vẫn chưa vừa lòng, anh bổ sung: - Còn nữa, anh muốn nhắc nhở em, chuyện tình yêu của chúng ta là không có giới hạn để có thể mang ra cân đong đo đếm được, vì thế đem nó so sánh với chi phí tiền bạc là không nên. Chuyện anh hay em gọi điện cũng đều như nhau mà thôi, tương tự như vậy trong những trường hợp khác! Trong tình yêu xa như chúng ta dùng cách này để vun đắp tình cảm, đừng để chuyện gì nhỏ nhặt vướng bận được không em? Diệp Tri Thu yên lắng nghe, anh nói thật nhẹ nhàng, kết thúc câu là một câu hỏi đầy tình cảm. Anh hướng cô đến cái đích là hiểu rõ vấn đề, chứ không bá đạo áp đặt cô phải y theo ý của mình. Đây là cách thức yêu một người của anh, bởi vì khi yêu, đối phương cũng là một phần rất quan trọng, cảm nhận của bản thân có bao nhiêu nhạy cảm thì đối phương cũng thế. Đừng nên bắt buộc đối phương phải tuyệt đối nghe theo ý kiến phiến diện của mình, qua đó cho thấy sự tôn trọng lẫn nhau, như thế mới có thể hướng đến sự hạnh phúc được xây dựng trên cái nền tảng bền vững được chứ. Cuộc nói chuyện sau đó của hai người cũng rất vui vẻ. Diệp Tri Thu nhanh chóng bỏ qua sau đầu những điều làm cô nặng lòng trước đó, hòa theo nhịp điệu vui tươi của từng lời anh nói ra, cô đều cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Hôm nay cũng như hôm trước, anh cũng nói với cô một cách có giới hạn, trước khi cúp máy vẫn không quên nhắc nhở cô phải học bài nghiêm túc rồi ngủ thật ngon. Khác một điều là con mèo nhỏ không hờn dỗi nữa, cô hiểu anh thêm rồi, nguyên nhân gì gì đó đều không vượt qua được tình yêu của hai người. Cô có chút tự trách mình, sao lại ngây thơ như vậy chứ. Còn Hoa Vân Phong lo lắng cho cô một cách chân thành, rất dễ nhầm lẫn với tình cảm một người anh dành cho em gái. Tuy nhiên không đúng như thế, anh đối với cô là tình yêu chân thật, nhưng mà tuổi cô còn nhỏ, cũng như những gì anh đã nói, anh không muốn cô vì trói buộc gì mà bỏ rơi những phút giây tươi đẹp của tuổi thanh xuân. Cách yêu của anh đúng là chẳng giống ai! --------------- Sau bao ngày chấn chỉnh lại hệ thống cấp cao của tập đoàn quy mô đồ sộ này, ai nấy trong ban quản trị cũng mệt đến nổi phờ phạc hẳn đi. Nhưng một người cuồng công tác như Hoa Vân Phong thì việc đẩy nhanh tiến trình không làm anh có áp lực, ngược lại với tính cách cầu toàn của anh, khi nào mục tiêu công việc đặt ra mà chưa hoàn thành thì không có khái niệm nghỉ ngơi. Hôm cuối cùng sau khi hội nghị kết thúc, mọi người mệt mỏi chỉ muốn thoát khỏi phòng họp để được hít một hơi không khí trong lành mà thôi. Nhưng chẳng ai dám nhút nhít, cũng không dám có một chút động thái nào bất thường, bởi vì người ngồi ở ghế chủ trì tuy không nhìn thấy nhưng có thể nhận ra được đấy. Làm việc với Hoa Vân Phong thì tinh thần tập trung cao độ phải được đặt lên đầu tiên. Cũng thật may mắn, sau khi phân tích vấn đề cuối cùng của hội nghị, Hoa Vân Phong cũng biết mọi người cần gì lúc này. Anh nói: - Okay, we dissolved the meeting. Thank you to everyone who have labored for corporation! (Được rồi, chúng ta tan họp. Cảm ơn mọi người đã ra sức vì tập đoàn!) Mọi người khác hẳn với tình trạng yên lặng khi nãy, chỉ cần Hoa Vân Phong nói kết thúc thì đồng thời một tràn âm thanh thở phào nhẹ nhõm cùng với nhiều tiếng hô lên: - Yes!... - Party… - Please! Please… Như thế đấy, con người Hoa Vân Phong là như vậy. Khi làm việc thì chỉ có hai chữ “khó khăn” đến để hình dung, còn khi đối mặt với quan hệ bình thường thì đặc biệt hiểu lòng người. Cho nên không có gì thắc mắc khi một người trẻ tuổi, không có bằng cấp như anh lại được cả ban quản trị tin tưởng và tôn trọng như vậy. Tài năng là không còn gì bàn cãi, mà quan trọng nhất là thủ thuật hiểu lòng người của anh không phải ai cũng có thể bắt chước được đâu! Hoa Vân Phong trịnh trọng rời khỏi ghế, đứng dậy, giơ hay tay lên bình ổn hỗn loạn và nói: - Of course! According to everyone. But I apologize, I have about Vietnam right now. Alfred will replace this party! (Đương nhiên rồi! Tùy theo ý của các vị. Tuy nhiên tôi xin cáo lỗi, tôi phải về Việt Nam ngay bây giờ. Bữa tiệc này Alfred (Phương Cương) sẽ thay tôi chủ trì!) Tiếng nói vừa xong thì phía dưới cũng vang lên không ít tiếng than thở tiếc nuối. Nói thật, có nhiều vị lão làng trong hội đồng quản trị muốn kết thân với Hoa Vân Phong. Ở một nước hiện đại thế này thì nét văn minh của họ không cho phép sự kì thị người tàn tật, mà ngược lại còn tôn vinh nghị lực phi thường của Hoa Vân Phong, họ vừa mến tài vừa mến đức của anh. Nhưng vì thái độ của anh từ trước đến giờ đối với những chuyện tình cảm này hoàn toàn khép kín, tính cách công tư phân minh ấy nên chưa có ai dám đề cập đến. Hơn thế nữa, anh chưa bao giờ nhận lời tham gia bất kỳ buổi tiệc rượu hay đến tư gia của ai cả, nên đưa đến những lời muốn ngỏ của các vị lão làng cũng bế tắc chưa có cơ hội tỏ bày. --------------- Sau khi bước ra từ phòng hội nghị, Phương Cương đỡ lấy Hoa Vân Phong đi ở sau cùng. Anh nói: - Thật xin lỗi, Phong! Nhu quá nông nổi, nó vẫn còn nhỏ tuổi, chưa phân biệt phải trái. Mong cậu đừng trách nó! Hoa Vân Phong cười, anh thản nhiên nói như chẳng liên quan đến mình: - Không sao cả, tôi hiểu mà. Nhưng vấn đề là chỗ của anh, Phương Nhu không có lỗi gì cả, tôi không muốn tình cảm anh em của hai người phải bị ảnh hưởng vì chuyện này. Anh biết Phương Cương kịch liệt phản đối tình cảm điên rồ này của Phương Nhu. Anh ta đã nổi cơn thịnh nộ khi biết em mình mất lí trí mà bày tỏ ái tình và mất mặt hơn nữa là đã bị cự tuyệt thẳng thừng. Anh và Hoa Vân Phong được xưng là anh em mấy năm nay, làm vậy thì anh còn mặt mũi nào đối mặt với bạn tốt đây. Phương Nhu quả thật rất cố chấp và điên cuồng. Phương Cương không nói mà chỉ gật đầu nhè nhẹ, Hoa Vân Phong vỗ vai của anh vài cái, ý bảo tiếp tục đi: - Đi thôi. Đừng để mọi người đợi lâu. Không đến 1 tiếng đồng hồ sau, Hoa Vân Phong đã ngồi trên máy bay rời đi nước Mỹ, trái tim nôn nao muốn ngay lập tức được gặp người yêu thương, nhớ lắm, nhớ lắm mèo con của anh! ------------------------- Buổi sáng hôm sau, Diệp Tri Thu vẫn như thường lệ đến trường. Hôm nay là chủ nhật, nhưng cô vẫn phải đến trường bởi vì sắp đến Tết nguyên đán, trường đại học D có tổ chức đêm văn nghệ một mặt để chào mừng mùa xuân xinh tươi mộng ước, mặt khác để gây quỹ giúp đỡ sinh viên có điều kiện thiếu thốn. Cô là một thành viên trong đội văn nghệ, hơn thế nữa cô thuộc nhóm nồng cốt được chọn lọc rất kỹ lưỡng trong câu lạc bộ văn nghệ của trường. Diệp Tri Thu ảo não hết sức, nếu không do Điềm Mật yêu quý của cô thì cô cũng đâu cần phải tham gia vào đội văn nghệ này đâu. Cô phải đến luyện tập để khi biểu diễn có thể ăn khớp với các bạn trong đội, thiệt là mệt hết biết, phải chi được ở nhà ngủ nướng thì tốt biết bao… Nhưng Diệp Tri Thu cũng thông cảm cho cô bạn của mình, vì yêu mà tình nguyện đứng từ xa trông ngóng anh Tĩnh Hiên, tình nguyện kí tên tham gia vào đội văn nghệ trong khi bản thân chẳng có năng khiếu ca hát, nhảy múa gì cả, chỉ làm những công việc sai vặt chạy tới chạy lui, vậy mà cô vẫn thấy nét cười luôn hiện lên trong đôi mắt trong trẻo của cô bạn mỗi khi được nhìn anh Tĩnh Hiên biểu diễn đàn dương cầm. Ôi, tình yêu thật vĩ đại! Đến trưa cùng ngày hôm nay, chuyến bay chở Hoa Vân Phong cũng đến nơi. Anh chưa gọi điện thoại cho Diệp Tri Thu biết là mình sẽ đến đây. Mặc dù trong nội tâm lúc nào cũng dâng lên từng đợt sóng mong muốn được nói cho cô biết anh sẽ đến, nhưng anh cũng muốn cho cô một bất ngờ, cho nên trước đó khi cô hỏi khi nào anh đến thăm cô như đã hứa hẹn thì anh lại nói “không biết nữa!”. Anh biết mỗi khi anh nói như vậy con mèo nhỏ sẽ buồn bã, nhưng mà khi nào chưa đứng trước mặt của cô thì điều gì cũng chưa chắc chắn, bởi vì lời hứa rất quan trọng, nếu có trục trặc gì trên đường không đến kịp hoặc giả một nguyên nhân nào khác, cô sẽ mỏi mòn đợi trông, đến lúc đó, anh sẽ càng đau lòng thêm thôi. Xuống máy bay, Hoa Vân Phong nói với Phùng Kiến Quân đón xe đi về nhà trọ của mình. Còn anh thì nắm rõ lịch trình của Diệp Tri Thu do cuộc nói chuyện vào tối qua (theo giờ Việt Nam), cô đã nói sẽ tham gia luyện tập văn nghệ đến giữa trưa mới về và linh cảm nào đó cho anh biết, cô nhất định sẽ chạy xe ngang qua và sẽ bất ngờ khi trông thấy anh ở đây. Cho nên anh bảo Phùng Kiến Quân về trước, còn mình sẽ đứng ngay tại chỗ hai người gặp nhau lần đầu để đợi cô trên con đường kỉ niệm. Diệp Tri Thu tập múa cả ngày sắp mệt rã người ra rồi. Lúc về, Lam Tĩnh Hiên cứ đi theo cô hoài, anh muốn cô lên xe để anh chở về nhưng cô khéo léo từ chối: - Không cần đâu anh. Em có chạy xe riêng mà. Vả lại, chút nữa em còn đi mua một số đồ dùng… đồ dùng của con gái nữa. Anh không tiện đi theo đâu! Hi sinh cao cả quá, nói ra mấy chuyện nhạy cảm đó xong thì mặt cô cũng đỏ hồng, ngay cả Lam Tĩnh Hiên nghe xong cũng cảm thấy hơi ngại ngùng. Mặc kệ đi, dùng “thủ đoạn” gì cũng được chỉ cần anh không đi theo cô là đủ rồi. Cô không muốn anh đi theo, không muốn anh bỏ Điềm Mật bơ vơ đi về một mình mà lại đi trái đường để đưa cô thì cô áy náy lắm. Lam Tĩnh Hiên gãi đầu ngập ngừng nói: - Vậy… được rồi. Chạy xe cẩn thận nhe! Diệp Tri Thu cười hì hì: - Dạ, em nghe lời anh Tĩnh Hiên. Sau đó mọi người chia ra thành hai ngả đường, Lam Tĩnh Hiên và Điềm Mật có nhà cùng hướng, Diệp Tri Thu lẻ loi một mình đi hướng ngược lại…