Ngôi Nhà Ma Ám
Chương 16 : Kỳ sinh là ai
“Ca, anh đừng gạt người nha, người chết làm sao sống lại!” Chu Kỳ Niên đem mình quấn vào trong chăn, giả vờ thả lỏng nói, nhưng nụ cười của cậu lại cứng ngắt xấu xí.
Chu Kỳ Sinh thở dài vỗ vỗ vai cậu một chút: “Anh đến nay vẫn nghĩ là khi đó mình nằm mơ. Buồn cười thật, ngày đó anh trực tiếp té xỉu trên linh đường, cuối cùng là cùng ông nội bị xe cứu thương chở đi.”
” … ” Chu Kỳ Niên nghiên đầu hỏi: “Gia gia cuối cùng là bị gì vậy?”
Chu Kỳ Sinh ẩn đi một nửa mặt trong bóng tối, khoé môi khẽ giật, lộ ra vài ý giễu cợt lẫn tươi cười: “Ông ở trong bệnh viện kiểm tra, thân thể… ít nhất… so với anh thì khoẻ mạnh hơn nhiều. Kết quả kiểm tra của anh chính là thiếu máu trầm trọng cùng mệt mỏi quá độ.”
“A, khi đó…”
“Tất cả mọi người đều nói lão thái gia phúc lớn mạng lớn, đại khái là trong chốc lát chết giả, nhưng cuối cùng vẫn sống dậy.” Chu Kỳ Sinh tự tiếu phi tiếu nói, giữa chân mày hoàn toàn là ý mỉa mai.
Chu Kỳ Niên nhìn anh trai một chút, đột nhiên hỏi: “Ca, anh không thích gia gia?”
Chu Kỳ Sinh mệt mỏi khép hờ mắt lại: “Hắn chắc chắn không phải gia gia, hắn là yêu quái…”
Hai người nói đến nửa đêm, Chu Kỳ Niên cũng mệt mỏi, nhưng quyết chống đỡ không dám ngủ, chỉ bọc kín chăn ngồi trên giường. Chu Kỳ Sinh thấy hai mắt cậu đều không chống lên được, cười nói: “Cậu sợ cái gì, ca coi chừng được rồi, mau đi ngủ đi.”
Chu Kỳ Niên hít một hơi, lầu bầu nói: “Thật sao?”
Chu Kỳ Sinh nhéo nhéo mặt Chu Kỳ Niên: “Thế nhưng ngày mai cậu muốn thay ca ca đi lên trấn đón gia gia, bộ dạng như vậy, sợ sao?”
“Tôi mới không sợ a, nói không chừng là anh chỉ hù doạ tôi!” Chu Kỳ Niên ngã xuống đầu gối Chu Kỳ Sinh, một mực nằm trên chân của Chu Kỳ Sinh, bất mãn nói: “Hơn nữa, tại sao phải đi lên trấn trên đón gia gia a?”
Chu Kỳ Sinh có nề nếp nói: “Đây là phép tắc, tộc trưởng tới thì chúng ta đương nhiên là phải đi đón. Hơn nữa cậu không phải là muốn lên trấn trên đem đồ dùng đi sạc pin sao?”
Người nào đó nghe xong liền hồi phục tinh thần: “Anh không nói tôi thiếu chút nữa quên mất, mấy ngày nay đúng là rất khổ sở!”
Chu Kỳ Sinh ôn nhu xoa đầu em trai ngốc, đem cậu đặt lại trên đùi: “Nhanh ngủ đi, qua vài giờ nữa là trời sáng rồi.”
Chu Kỳ Niên dường như làm nũng, lắc lắc đầu, sau đó gối đầu lên đùi anh trai ngủ, một hai phút sau liền ngáy khò khò. Chu Kỳ Sinh cười không ra nước mắt nhìn cái tên tiểu hỗn đãn không có tim phổi, ánh mắt phức tạp thở dài.
Chu Kỳ Sinh cũng không có chợp mắt, chỉ là kinh ngạc ngồi, chẳng biết trong ngực đang suy nghĩ cái gì. Trong phòng ánh nến đều cháy hết, ngoài phòng ánh đèn ***g giấy chập chờn cũng mất đi. Khí lạnh cùng âm khí tựa hồ là giống nhau, trong lúc ngủ mơ, Chu Kỳ Niên khẽ bất an giật giật. Có chút động tĩnh làm cho Chu Kỳ Sinh bị giật mình một chút, đem tinh thần quay trở lại, Chu Kỳ Sinh ôm lấy Chu Kỳ Niên, mi hơi nhíu lại.
Không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đã từ từ tiến vào phòng. Làng Chu gia lại một lần nữa tĩnh mịch yên ắng đón một ngày mới.
Lúc Chu Kỳ Niên tỉnh lại thì trời đã sáng choang, vặn vặn cái cổ, lúc này mới phát hiện mình còn gối đầu lên đùi Chu Kỳ Sinh. Em trai nhỏ náo loạn một hồi mặt bỗng đỏ bừng, cậu giãy dụa ngồi dậy, đối với không khí lạnh lẽo buổi sáng rùng mình một cái, ngượng ngùng nói: “Anh sao lại không đem tôi nằm lên gối a?”
Chu Kỳ Sinh xoa xoa chân, nheo mắt nói: “Chăn đều do cậu bọc hết, tôi chỉ còn cách mượn cậu làm cái noãn lô mà sưỡi thôi.”
Chu Kỳ Niên lúc này mới phát hiện ngón tay Chu Kỳ Sinh đều lạnh đông cứng lại, cậu nhào đến cầm tay ca ca, đặt vào trong tay của mình, ha ha nói: “Tay lạnh cóng đến như vậy, anh có thể bỏ tay vào trong chăn mà.”
“Cái này không thể được,” Chu Kỳ Sinh nháy mắt mấy cái. “Lỡ như cậu chảy nước miếng lên tay tôi thì phải làm sao?”
Chu Kỳ Niên đỏ mặt quăng bàn tay Chu Kỳ Sinh đi, không để ý tới ông anh đang bỡn cợt cười mình, vừa giận vừa lúng túng mặc áo khoác đi.
Dùng nước ấm rửa mặt một chút, Chu Kỳ Niên quan sát khí trời hôm nay. Tuy vẫn là một màn mây dày đặc, nhưng so với mấy ngày hôm qua quả thật là tốt hơn rất nhiều, cậu cầu khẩn ngày hôm nay nghìn vạn lần là đừng có mưa nữa a.
Trong sân nhà vẫn còn đọng mấy vũng nước, sáng sớm mùa đông đương nhiên có xuất hiện sương mù ướt át. Mưa ngừng cả đêm, cái buổi sáng này làm cho người ta có một cảm giác khoan khoái. Chu Kỳ Niên đứng trong hành lang, đột nhiên cảm thấy ngày hôm nay tâm tình không tệ, thế là vươn vai một cái hít sâu, làm một bài thể dục buổi sáng. Phía sau truyền đến tiếng cười thấp, Chu Kỳ Niên quay đầu nhìn lại, thấy Chu Kỳ Sinh đang bưng lò sưỡi tay, dựa vào trước hiên nhìn mình cười. Một đêm chưa ngủ, sắc mặt Chu Kỳ Sinh có chút tái nhợt, dưới mắt hiện lên quầng thâm, đuôi lông mày nhỏ lộ ra một chút yêu dị. Chu Kỳ Niên lắc đầu, đem cái suy nghĩ ‘yêu dị’ của mình mang ra khỏi đầu, ban ngày lại tự mình doạ mình.
Chu Kỳ Sinh cười rộ lên: “Vừa sáng sớm đã làm trò gì vậy? đã ngốc lại càng thêm ngu.”
“Người ta tập thể dục buổi sáng đó.” Chu Kỳ Niên gãi gãi đầu, “Trước tiên làm nóng người một chút, chẳng phải lát nữa còn phải đi làm chính sự sao?”
Chu Kỳ Sinh nhớ tới Chu Kỳ Niên một hồi muốn đi lên trấn trên, lại cười cười nói: “Cậu lát nữa ở bên cạnh ‘trường nguyên trà xá’ chờ gia gia, nhớ kỹ là phải mặc quần áo màu trắng.”
“Ha, làm như là đi làm điệp viên ấy.” Chu Kỳ Niên cười khúc khích.
Chu Kỳ Sinh không để ý đến Chu Kỳ Niên trêu chọc, chỉ nói: “Nghìn vạn lần nhớ kỹ, một hồi nữa không được bước vào ‘trường nguyên trà xá’.”
Ăn xong điểm tâm, Chu Kỳ Niên quay về phòng thay một bộ đồ trắng áo khoác lông, trong balô nhét máy vi tính xách tay và điện thoại vào, mừng rỡ như một con chim nhỏ.
“Có triển vọng, giống như tù nhân vừa được thả ra.” Chu Kỳ Sinh tấm tắc than thở.
Chu Kỳ Niên cười cười cùng Chu Kỳ sinh cãi nhau: “Muốn tôi giúp anh đem cái gì về không?”
Chu Kỳ Sinh bĩu môi: “Đem lão yêu quái của chúng ta về thì tốt rồi.”
Chu Kỳ Niên lại nhớ tới lời Chu Kỳ Sinh nói đêm qua, ngực có chút sợ, quay đầu nhìn Phương thúc lại càng thêm hoảng hốt. Chu Kỳ Sinh cũng không nghĩ nhiều, chỉ là không biết có cần phải xác minh những chuyện Chu Kỳ Sinh đã kể không, thế là lung tung nói lời từ biệt một chút rồi tông cửa chạy đi.
Chu Kỳ Niên chạy một mạch ra khỏi làng Chu gia, đi ở ngoài phố hơn mười phút cũng chỉ toàn thấy đồng ruộng, ít gặp người qua lại. Cậu có chút nóng nảy, sao lúc tới đây không nhớ rõ một chút cái đường này, còn nhớ phải gọi điện cho cha báo bình an, lần này cần như vậy mới đi lên trấn trên. Đi hơn nửa ngày, Chu Kỳ Niên mới nhìn thấy một cái làng nhỏ, chỉ có vài căn nhà, hẳn là cũng đều là họ Chu. Chu Kỳ Niên vội vàng hỏi đường, cơ hồ đi đến chợ ngoại ô trấn mới gọi được một chiếc xe ôm. Cái này thật là không dễ dàng a, Chu Kỳ Niên trong ngực thầm than, may là lão yêu quái buổi chiều mới đến, nếu không chắc chắn là không đón được người.
Lăn qua lăn lại trên trấn đến trưa, Chu Kỳ Niên tìm một quán nhỏ ngay bên đường giải quyết buổi trưa, sau đó lại chạy đến quán sửa chữa, mượn danh nghĩa sửa máy tính để sạc pin. Len lén đem điện thoại di động sạc pin luôn một thể, Chu Kỳ Niên giữa trưa ngồi chồm hổm giữa tiệm gọi điện thoại cho cha mình.
“Tiểu tử, tại sao nhiều ngày như vậy cũng không gọi điện về, mẹ con lo lắng đến mức suýt chạy đi tìm con.” Chu lão cha oán giận.
“Lão gia minh xét, ở nơi này thâm sơn cùng cốc không có một chút tín hiệu a.”
Chu lão cha kỳ quái nói: “Nghe khẩu khí của con còn dễ chịu quá nhỉ?”
“Cũng tàm tạm thôi, không phải còn có anh họ chiếu cố a.” Chu Kỳ Niên cười nói.
“Cái gì anh họ?”
“Cái người mà năm nay cùng với con chủ trì tế tổ ấy.”
“Đừng nói giỡn, năm nay chỉ có mình còn chủ trì a, đâu nhảy ra một anh họ?”
“A?” Chu Kỳ Niên trợn tròn mắt, “Cha có nhầm không, cái này là một mình con làm sao?”
“Vốn chính là một mình con a, anh họ chỗ con là thân thích từ phòng nào đến?”
“Ách, là Chu Kỳ Sinh a, cùng vai vế với con. Anh ấy nói anh ấy là người của phúc phòng.”
“Ha ha ha ha,” Chu lão cha cười ha hả, “Biết làm cha con vui vẻ, còn biết phúc phòng nữa sao? Là Phương thúc nói cho con nghe sao? Nói bừa cái gì đó, phúc phòng cũng chỉ còn lại chúng ta là nhất mạch, ở đâu lại có anh họ tới?”
“Cha, cha nhớ không lầm chứ? Anh ấy nói anh ấy là cháu của người được hỉ phòng đưa tới làm con thừa tự – Ngọc Thư công a.”
“Hắc hắc, kiến thức tiểu tử ngươi cũng chỉ mới nửa vời mà đã nói mò. Nếu như người đó là cháu của Ngọc Thư công thì không phải thành anh trai ruột của con sao? Đứa ngốc, chúng ta mới là huyết mạch của Ngọc Thư công a.”
Tay cầm điện thoại của Chu Kỳ Niên hơi run lên. Giả? Đều là giả? Chu Kỳ Sinh là ai? Vậy hôm nay đến trấn trên đón tộc trưởng là ai? “Cha, người gạt con phải không?”
“Con nói dối ta ta còn chưa tính sổ, còn nói là ta nói dối con? Tiểu tử thối, không nói với con nữa, mẹ con đang gọi ăn cơm, muốn cùng mẹ nói chuyện không?”
Chu Kỳ Niên lúc này tâm tình đâu còn sức mà nghe mẹ lãi nhãi, nhân tiện nói: “Đừng, con lần tới gọi điện về nói chuyện với mẹ. Được rồi, cha, vậy tộc trưởng là ai?”
“Cái gì tộc trưởng?”
“Chính là tộc trưởng của gia tộc chúng ta.”
“Ai, tới đây tới đây… Mẹ con tực giận rồi, cha cúp điện thoại đây. Gia tộc chúng ta dài như vậy, hình như là gia gia của con thì phải? Chứ như vậy đi, bai bai.” Chu lão gia vội vã cúp điện thoại.
Chu Kỳ Niên cầm điện thoại nghĩ lại cả người rét run, thật lâu cũng không thể hồi phục được tinh thần. Nếu cha cũng biết Phương thúc, Phương thúc hẳn thật sự là người. Thế nhưng nếu không tồn tại một người anh họ tên Chu Kỳ Sinh, Phương thúc tại sao cũng im lặng? Chu Kỳ Sinh, một người anh họ đột nhiên thoải mái xuất hiện có địa vị gì? Nhớ lại đêm qua hai người cùng nhau tâm sự, Chu Kỳ Niên nhịn không được trong lòng sợ hãi.
Đây hết thảy là nói dối hay là thực? Có lẽ, tất cả chỉ là một cái bẫy lớn đang rình rập? Chu Kỳ Sinh, người này rốt cuộc là ai? Là sống hay chết? Là người hay là…
“Anh trai, máy vi tính không có vấn đề gì lớn, sửa xong rồi.” Thanh âm của nhân viên cửa hàng cắt đứt suy nghĩ của Chu Kỳ Niên, đem cậu lôi vào hiện thực.
“A, cảm tạ, bao nhiêu tiền?” Chu Kỳ Niên lập tức thay đổi biểu tình, cười khúc khích quay đầu lại.
Nếu đã như vậy, Chu Kỳ Sinh, ta xem xem người tộc trưởng chiều hôm nay đến là ai. Là tổ phụ của ngươi, hay là tổ phụ của ta!
END 16
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
1112 chương
62 chương
22 chương
83 chương