– Ừ, nhà ta sắp có cháu dâu rồi. Chợt mặt nó gục xuống Bà Nội thấy vậy liền hỏi – Con sao vậy? – Dạ…….. – Anh đẹp trai của con lấy vợ sao con không mừng mà lại gục mặt vậy chứ? Sắp được ăn cù lao rồi mà. Hihihi – Con không muốn ăn – Ơ…nói gì ngộ vậy cháu của bà. À, hay là muốn nhỏng nhẽo – Không phải đâu Nội! con….con… – Sao con………? – Ờ……… Bà Nội thấy nó càng ngày càng lạ, bà đã ngầm theo dõi từng cử chỉ của nó từ lâu – Hay là con………??? – Dạ…? – Ờ không – bà Nội không nói nữa với đôi mắt thắc mắc – Thôi mình làm tiếp đi Nội! 6 giờ chiều hôm đó. Nó đang loay hoay trước sân nhà thì anh đẹp trai của nó bước ra với một bộ đồ tươm tất, áo bỏ vào quần rất trịnh trọng, trông anh điển trai hơn bao giờ hết – anh đẹp trai đi đâu mà mặc đồ lịch sự quá vậy? – Nó mắt lim dim hỏi anh – Ờ, anh đi nhậu với các chú bên nhà Phương – Nhậu hả? – Ừ, tại sắp tới ngày lành rồi hihihi nên phải đi lấy lòng các chú đây hihihi – Anh cười với nó – Dạ…- Nó đáp cục ngũn Anh dắt xe ra, xoa xoa đầu nó vài cái nói: – Anh đi nhe! – Dạ. Anh vừa ra khỏi cổng nó đã nói: – Anh uống ít thôi nhen, anh còn chạy xe nữa đó. – Anh biết rồi ….– giọng anh vừa đi Bà Nội trên lan can nhìn xuống mĩm cười, thấy hai anh em quan tâm với nhau thật khắng khít mà vui thầm. Bà nghĩ: “ Ít ra thằng Tú lấy vợ thì tình anh em của hai đứa cháu tui vẫn êm đẹp như vậy” 7h tối Ba mẹ Tú và bà Nội đang ngồi xem Tivi, thấy nó từ trên lầu đi xuống nên gọi – Nho con! Lại đây xem tivi với cô – Dạ – Nó đáp Nó không dán mắt lên Tivi mà xoay qua nhìn mẹ Tú, mẹ Tú nói – Con hay tin gì chưa? Mắt nó mơ hồ, hỏi ngược lại mẹ Tú – Dạ? – Cô hỏi con hay tin gì chưa? Nhà mình sắp có sự kiện lớn đó – cô nhẹ nhàng ấm áp vuốt lên ngọn tóc nó – Dạ, dạ chắc là việc đám cưới anh đẹp trai phải không cô? – Ừ. Hừm… Mẹ Tú nói tiếp: – Con có thấy vui không? Nhà mình sắp có thêm một thành viên mới – Dạ…con vui lắm – Nó tỏ vẻ vui mừng cho tất cả mọi người đều vui. Chợt ba Tú lên tiếng và cười: – Sau này sẽ không còn ai ăn hiếp Nho nhà ta nữa rồi, vì có thêm chị Phương chở che nữa. hì hì hì Bà Nội tiếp lời – Ừ! Chắc vậy rồi Nho hé? Hì hì hì Nó mặt ngẫn ngơ đừ cả ra, giọng hì hực: – dạ…. – Nó đang nghẹn từng lời Một hồi lâu, mẹ Tú chợt xoay quay nó, nắm lấy tay nó và nói một chuyện, nhìn nét mặt bà, có vẻ như một chuyện quan trọng: – Nho nè! – Dạ – Ờ, Cô cũng muốn nói với con điều này. Cô chú, bà Nội, anh đẹp trai của con đều coi con như là ngưqời trong nhà cả. Vậy sao này con khỏi phải làm công việc nhà nữa. Nghe con? – Thôi cô! Cô cứ để con làm……con……….. Mẹ Tú ngắt lời nó: – Con nghe cô nói. Cô sẽ mướn người giúp việc khác giỏi hơn chút xíu để có thể gánh nỗi việc nhà, nhất là còn chỉ mấy ngày nữa đám cưới của anh đẹp trai con diễn ra. Sẽ bận bịu, mệt lắm. Cô dự tính sẽ mướn khoảng hơn chục người để lo việc chạy bàn tươm tất. – Dạ… – Nó gục đầu Bỗng nó gục đầu, lấy hai tay che kín cả mắt. Màn hình tivi lớn trước mắt không được ai chú ý xem nữa, mà tất cả 3 người đều hướng mắt về phía nó, mọi người đã nghe tiếng híc híc trong tận cổ họng nó. – Nho con? – mẹ Tú định hỏi Nó ngắt lời: – Dạ, con không sao, con vui quá đó cô…….. – Nó vụt chạy lên phòng thật nhanh. Mọi người đều ngơ ngác với thái độ của nó, nó cũng không biết tại sao nước mắt của nó cứ rơi rớt từng đợt như vậy?,tại sao phải là ngay lúc này?, có phải chăng nó đã chịu đựng không nổi cái cảm xúc khó chịu, từ khi nghe tin anh sẽ lấy vợ?? Nó tự nói rằng có lẽ nó sẽ không bao giờ chịu đựng nổi nữa, và sẽ không giấu giếm cảm xúc của mình được nữa. Nó không vào phòng, mà chạy ra ngoài lan can, ngồi bệt xuống. Khóc nức nỡ……………… Hai tay của nó cứ thay phiên dụi dụi cho nhau, dòng lệ của nó dường như đang đợi có ai lau tiếp!. Nó chợt nghĩ đến anh: “ ước gì anh ở đây lúc này!!!” Nhưng không phải anh, mà là mèo Lyli Khi nó phóng lên lầu, mèo Lyli tự dưng phóng lên theo nó, nhưng khi Lyli thấy nó khóc, dường như cũng hiểu được tâm trạng của nó nên không dám lại gần. Nó chợt quay ra phía sau thì thấy mèo Lyli nhìn nó với đôi mày ủ rủ. Nó ẵm mèo lên và thủ thỉ: – Lyli ơi! Rồi sắp tới đây, mày sẽ có người khác cho ăn, không phải là tao nữa. Người đó sẽ cho mày ăn nhiều hơn, chăm sóc cho mày nhiều hơn. – Chị Phương sẽ thay tao cho mày ăn…..híc híc – Rồi mai này….anh đẹp trai sẽ không còn bên tao nữa, anh đẹp trai sẽ mãi bên chị Phương. Mặc dù anh ấy hứa với tao là sẽ mãi là tình anh em tốt nhưng tao biết dù gì đi nữa, tình cảm của anh dành cho chị Phương vẫn nhiều hơn. Bỗng mèo Lyli lấy hai móng chân cào nhè nhẹ lên đôi dòng lệ của nó đang tuôn trào với gương mặt buồn hơn lúc nào hết. Rồi Lyli chợt nằm trọn vào bụng của nó nằm, để nghe nó nói như một người bạn thân thiết. Bà Nội đang đi lên, và đang dần tiến tới lan can – nơi nó ngồi Thấy nó ngồi buồn rười rượi,đôi mắt có nước đang chảy, bà định kêu nó nhưng……. – N…..h…..o!!! – Giọng bà Nội bỗng trầm lại khi nghe nó nói với Lyli – Mèo ơi! Làm sao đây, mai này tao sẽ không bao giờ quên được hình bóng của anh. Tao sẽ chết mất mèo ơi! Bà Nội bỗng chao mày, không hiểu đầu đuôi gì cả: “ Anh nào chứ? “,bà cố đứng nghe tiếp giọng nói nhỏ xíu của nó. – Tao biết mai này, tao sẽ không thể nào ngồi bên anh để nghe anh nói chuyện nữa rồi. Tao biết tao đợi chờ tình thương của anh đẹp trai là điều không thể nào xãy ra. Anh ấy sắp lấy vợ, anh ấy sắp lấy vợ đó – Giọng nó tự dưng to lên chút. Bà Nội bỗng xoe tròn đôi mắt, mặt bơ phờ khi nghe nó nói: “ Trời! “ Nó nói tiếp: – Tao…tao….tao….!!! – Nó nghẹn ngào – Tao…tao thương…thương….anh đẹp trai nhiều lắm…nhiều nhiều lắm mèo ơi! Bà Nội như chết đứng khi phát hiện một bí mật động trời của nó, nó đã nói ra…cuối cùng nó cũng đã nói ra là nó đã thương anh nhiều và nhiều lắm. Bà Nội chợt bóp chặt con tim vì quá sốc. Nó thốt lên một câu nữa…. – híc híc…ước gì…ước gì…đám cưới sẽ không….diễn ra….. Bà từng bước lê thê nhỏ nhẹ đi về phòng trong trạng thái vô cùng sốc…thẫn thờ Nó ở ngoài đây cứ nhìn theo làn mây và tay cứ vuốt ve đầu của Lyli. Tối hôm đó: Nó đã thôi khóc. Nó đang ngồi đợi anh về, nó vẫn còn nhớ anh đi nhậu với mấy ông cậu của Phương. Đồng hồ đã điểm tới 23h15’ rồi mà anh vẫn chưa về! – Sao anh lâu vậy chứ! – Nó chống tay lên cằm thì thầm Nó ngồi không yên nên đứng dậy đi tới đi lui thì đồng hồ đã điểm 23h45’. Nó chợt thấy lo lắng cho anh, không biết anh có nhậu xĩn quá không? Nhưng……… – tin tin tin… – Tiếng xe ngoài cổng thốt lên. Mắt nó sáng rỡ lên và nở một nụ cười sáng chói khi biết anh đã về. Nó nhìn kỹ hơn, thấy anh đang trong tình trạng say rượu, nó thấy anh lắc qua lắc lại trên xe nên vội chạy ra. -anh đẹp trai, anh có sao không? Anh cười với nó một nụ cười thật nống ấm, chan chứa mùi đàn ông hoà vào hơi rượu – Anh không sao đâu em, Nho! Nó chợt xích lại gần anh và thấy anh toả khắp mùi rượu: – Như vậy mà không sao hả anh? Anh say quá trời nè, hồi chiều em nói anh đừng nhậu say quá mà – Nó đang dìu anh xuống xe. Anh lại cười sát vào mặt nó, khiến nó đỏ mặt và lân lân hạnh phúc: – Anh xin lỗi, anh uống hơi quá! – Thôi để em dìu anh vô! Chợt nó nhìn lên gương mặt anh, ký ức về anh lại hiện lên nó. Nó muốn nhìn thật kỹ anh vào lúc này để mai này khỏi phải hối tiếc khi anh lấy vợ. Nó càng nhìn anh càng thấy thương anh nhiều hơn, cảm xúc trong nó lúc này không giấu đi được được, nó muốn ôm lấy anh ngay lúc này, nó muốn…rất muốn. Và nó…nó đã ôm lấy anh. Nước mắt nó lại từ từ nhè nhẹ rơi. Anh thấy nó ôm anh, nên cười, xoa xoa ngọn tóc tơ của nó và nói: – Anh không sao đâu mà Nho, hì hì, hay là…anh mới đi có chút xíu mà nhớ anh hả? hì hì Nó không kiềm chế cảm xúc và nói lại với anh: – Dạ…dạ…đúng..Em nhớ anh! híc híc Anh cũng ôm lấy nó và nói: – Thì giờ anh về rồi nè, anh biết tối để em ở nhà một mình sẽ buồn lắm. Anh xin lỗi, mai này anh sẽ ở nhà thường xuyên với em hơn. Nó thôi buông anh ra và nói khi anh đang lau dòng lệ cho nó: – Anh hứa nhe! – Ừm, hì hì – Giọng anh say xĩn Nhưng nó lại thấy buồn: “ Chắc mà không đâu, bây giờ anh đẹp trai đang xĩn chắc không biết gì đâu, chắc anh ấy chỉ nói suông thôi,rượu vào lời ra mà.. mai này anh có chị Phương quấn quýt rồi, mình cũng sẽ là đồ thừa mà thôi” – Thôi để em dìu anh lên. Nó kè kè anh từng nấc thang một, từng nấc là một lần mùi hương trong vạc áo anh toả ra làm nó phải ngất ngây, nó muốn kè anh lên thật chầm chậm để kịp ngửi mùi hương của anh để sau này không còn dịp để ngửi, linh cảm nó cho biết như vậy! Khó khăn lắm nó mới kè anh lên được tới phòng anh. Chưa kịp đặt anh xuống giường thì anh đã nằm ì xuống. Nó nhìn anh và thấu hiểu được vẽ mệt mõi trong anh. Nó không nghĩ mệt mà tiếp tục cởi giầy ra cho anh, cởi vớ anh ra..và nhè nhẹ tháo một nút áo trên người anh để anh dễ ngủ. Nó chợt ngồi anh thêm xíu nữa. Anh đang ngủ… Nét ngủ của anh vẫn như ngày nào…vẫn đẹp trai..vẫn tươi như một giọt sương tinh khiết, nhưng cũng vẫn ấm áp như lửa đông hiện trên đôi môi ngọt ngào của anh. Anh – một hình tượng chàng hoàng tử thật sự thật sự rất đáng yêu và vô cùng đẹp trai trong lòng nó. Nó cứ mãi mê nhìn anh ngủ, nó nói thầm: “ anh đẹp trai ơi! Anh ngủ đi. Qua đêm nay…thì anh sẽ còn 15 ngày nữa thôi thì sẽ có chị Phương ngủ cùng anh “. Nó nhìn chung quanh căn phòng rồi nói thêm: “ Căn phòng này sẽ không còn lạnh lẽo như mấy năm qua chỉ có một mình anh nữa, sẽ có chị Phương, sẽ có chị Phương mà. Chị Phương là tất cả của căn phòng này! “ Nó gục đầu như một hành động tự an ủi mình. Nó đứng lên định quay về phòng mình. Nhưng nó vẫn luyến tiếc anh mãi, nó cứ muốn nhìn anh cho hết đêm nay cũng được. Nhưng….nhưng trong đầu nó lại hiện ra một ý định táo bạo… Nó..Nó..nó muốn hôn anh…….. Nó táo bạo đi lại gần anh, hồi hộp hơn bao giờ hết, nó khẽ nhè nhẹ ịn tay lên nệm khom lưng xuống, cẩn thận chòm người về phía gương mặt anh, nó mím môi một cái. Nó định hôn lên má anh nhưng nó nghe được hơi thở mệt nhoài và mùi hương từ người anh nên làm hành động của nó thêm chậm lại. Nhưng cuối cùng, nó lấy hết lòng can đảm ra để…hôn anh. Và cuối cùng..nụ hôn đầu đời của nó cũng đã được trao lên má anh. Một nụ hôn tươi rói như những bụi hoa hồng sớm mai, như những giọt sương mà nó vẫn thường mơ tới. Nụ hôn trên má anh……… Ôi! một cảm giác lân lân trong nó lại hiện lên, một cảm giác đầu đời khó tả. Nó tự nhủ sẽ không bao giờ quên giây phút này. Nó mĩm cười vì quá sung sướng và hạnh phúc, nó thôi chòm người về phía anh, nó rút hẳn về vị trí ban đầu. Nó đắp chăn cho anh… Nó quay ra đi về phòng ngủ thì…. Bà Nội đang đứng trước cửa, nhìn nó…. Nó hoảng hồn, trợn mắt kinh hãi: – Nội! Cũng đêm đó tại phòng bà Nội, sau khi nó bị phát hiện: Nó ngồi như cục thịt bị đông cứng trên chiếc ghế sa-lông trong phòng bà, nó không nói gì cả, tay chân cứ run run cắm cặp, ánh mắt nó như đang thăm dò từng câu nói của bà, nhưng bà không nói gì cả. Bà nhìn dáo dác xuống khu vườn trong đêm hkuya mặc dù thấy toàn bóng tối. Dăm ba phút bà quay lại nhìn thẳng vào mặt nó. Nó đang gục đầu, bỗng ngóc đầu dậy thấy mình đang bị bà Nội chiếu tướng nên nó càng run hơn. Bà với ánh mắt đôn hậu, hơi chút xót xa, bắt đầu nói với nó. – Con….Con! – Bà nói không nên lời. – Dạ…dạ… – Giọng nó run run gục đầu xuống chẳng dám nhìn bà. – Con…Tại sao con lại như vậy hả Nho? – Bà đánh tay cái bộp vào thành giường. Nó thấy bà có phần hơi tức giận và giọng ứ ứa… – Nội ơi! Con xin lỗi, con đã nói dối Nội! Con đã không cho Nội biết chuyện này, con có lỗi với Nội nhiều lắm. – Nó đã bắt đầu khóc qué lên. Bà cũng bắt đầu dấy lên hàng lệ trên khuôn mặt lão của bà – Tại sao chuyện động trời như vậy mà con không nói cho ta biết, con có biết ta đau lòng cỡ nào không? – Dạ… – nó cứ gục đầu – Ta theo dõi con hổm nay, không ngờ việc ta đóan đã chính xác đến như vậy, không ngờ..không ngờ…con lại đem lòng yêu anh đẹp trai của con.. Nó liền lắc đầu, biện minh: – Không Nội ơi! Con…con chỉ thương anh đẹp trai thôi mà, con đâu có yêu! Bà Nội liền nói: – Sao con khờ vậy, như vậy là yêu rồi. Con định nói dối ta đến chừng nào nữa đây. Yêu và thương có khác nhau gì chứ? – Con…. – Những biểu hiện của con cho thấy rõ..con đã yêu rồi đó, con có biết không hả Nho? – Con…con..- Nó vừa run, vừa khóc và hồi hộp – Tại sao chứ? Tại sao mọi chuyện lại khắc nghiệt vậy chứ? – bà Nội chan chứa dòng lệ nhỏ Nó liền hỏi trong nước mắt: – Nội ơi! Có phải Nội giận con vì chuyện con không phải là con trai không Nội híc híc híc… – Không, ta không giận con vì chuyện đó, ta chỉ giận vì con đã giấu ta! – Con xin lỗi Nội,híc híc Một hồi lâu, nó chạy đến ôm lấy bà Nội, khóc như mưa đổ: – Nội ơi! con xin Nội. Nội đừng giận con, đừng bỏ con Nội ơi!. Con không muốn như vậy đâu Nội ơi! híc híc…Con không có muốn như vậy đâu mà Nội ơi!..huhuhuhu Bà Nội nhìn xuống dưới lòng mình có một cậu bé đang nài nĩ, khóc la inh ỏi mà trông thấy đáng thương hơn là đáng trách. Đúng, không ai muốn, không ai muốn Nó là người như vậy. Bà thấy nó thật xót xa, nước mắt bà đổ theo cũng như nó. – Nho…con! – Bà ôm chầm lấy nó Nó nước mắt giàn giụa nói tiếp: – Nội ơi! xin Nội đừng bỏ con. Nội ơi! bây giờ chỉ có Nội là thương con nhất, ba mẹ con cũng bỏ con. Thằng Nu cũng bỏ con, ai cũng bỏ con hết. híc híc… Nó nói tiếp: – Mai này anh đẹp trai cũng bỏ con luôn rồi Nội ơi! Không còn ai hết Nội ơi! – Nước mắt nó rớt từng đợt. – Con…. – bà Nội xoa xoa đầu nó mà khóc theo từng hồi Nó bám chặt tay vào hai bên áo bà. Kêu rào thảm thiết: – Nội ơi! xin Nội đừng ghét con mà Nội ơi! – Không! Nội không ghét con, con luôn là cháu cưng của Nội!híchíc. Nội hiểu con mà…. Nó ngước mặt lên nhìn bà hiền hậu, bà không còn nóng giận như trước nữa. Bà từ từ nói nó nghe: -Nho à, Nội Nội …Nội … Nó vẹt nước mắt xúc động hỏi bà: – Nội … Nội sao hả Nội? – Nội không giạn con nữa đâu. Nội hiểu…Nội hiểu con hơn ai hết…đâu ai muốn vậy phải không con! – Dạ….híc híc – Nó ôm chặt bà