Ngôi Nhà Đó Có Anh Đẹp Trai
Chương 19
Thôi thôi, Nội lên lầu đi…con làm xong con lên liền mà..nha Nội …30 giây…30 giây thôi nha Nội? – Nó cười hóm hỉnh
– Tổ cha mày……- Bà vò vò đầu nó
Buổi trưa, nó nghe theo lời Nội chạy về nhà nó lấy quần áo và đồ dùng cá nhân qua phòng mới của nó. Nó gom tất cả quần áo trong phòng, kể cả những đôi dép cũ kĩ của nó, xong nó ra khỏi phòng, nó chợt nhớ ra:” Chết! mình tự ý đi qua nhà anh đẹp trai ở, không biết ba mẹ có la không nữa……nhưng thôi….có gì mình nói là do bà Nội kêu qua để chăm sóc là được rồi, hé hé…”
Cả một ngày thật mệt mõi, màn đêm buông xuống, nó lại được nghĩ ngơi sau khi ăn tối. Nó rửa chén thật nhanh chóng, liền phóng lên phòng mới của nó để tắm rửa. Ngày hôm nay nó thấy vui lắm, tòan là niềm vui đến với nó, nhưng niềm vui lớn nhất đối với nó là được nói chuyện với anh đẹp trai của nó.
Nó tắm xong, trong phòng bước ra, nó lén lút thò đầu nhìn qua phòng anh đẹp trai của nó kế bên, thì thấy cưả phòng đã đóng, đèn đã tắt….nó nói: “ Mới ăn cơm xong mà anh đẹp trai đi đâu mất rồi ta “.
Nó nhanh chân đi xuống phòng khách để xem anh đẹp trai của nó có ở dưới đây không, nó kiếm xung quanh, mắt chao đảo từ nhà bếp ra tới phòng khách mà vẫn không thấy anh, vì nó luôn trông mong vào tối nay để được trò chuyện cùng anh, như lời anh đã hứa hồi sáng sớm….chợt bà Nội chặn ánh mắt của nó lại khi bà hỏi từ bộ ghế sa-lông ngồi cùng ba mẹ Tú:
– Nho! Lại đây xem tivi với Nội với ba mẹ thằng tú nè
Nó quay sang, lễ phép đáp:
– Dạ….
Nó lại đây ngồi xem, mà hướng mắt của nó cứ mãi dò tìm anh đẹp trai của nó. Nó bỗng thôi dò tìm nữa mà mắt hướng về màn hình tivi. Nó nghĩ:” đây là lần đầu tiên mình được xem tivi với tư cách là khách mời…vậy có phải là niềm hãnh diện của thằng ở đợ như mình không? …hìhìhì…trước giờ đi coi ké nhà người ta, còn bị đuổi về nữa chứ, lần này được coi ở nhà anh đẹp trai…đúng là sướng thật…híhíhí”
Nhưng chao ôi! Nó thấy ba Tú sao cứ bật mãi kênh thời sự “khô khan “thế này. Nó chỉ muốn xem phim thôi, nhất là phim kiếm hiệp đánh chưởng ành ành ấy. Nó chợt míu môi, mặt hơi khó chịu…bà Nội một lúc xem tin tức xong thấy buồn ngủ nên bảo nó:
– Nho à! Đưa Nội lên phòng ngủ con.
– Dạ.
– Mẹ ngủ ngon nha! – ba mẹ Tú nói
– Ừ….
Nó đưa Nội lên tới phòng, bà Nội mắt lim dim hỏi nó:
– Con có vào với Nội không?
Nó lắc đầu lia lịa:
– dạ thôi được rồi Nội..con thấy Nội buồn ngủ rồi, thôi Nội vào ngủ sớm đi nhe!
– Ừ…sao hôm nay Nội buồn ngủ quá..
– Thôi Nội vào nha! – Nó dìu bà
Trở lại phòng khách ngồi, thì đồng hồ đã chỉ 10h rồi, đây cũng là lần đầu tiên nó thức khuya như vậy, vì mọi thường nó hay đi ngủ sớm để sáng còn đi bán bánh với ba mẹ nó. Nhưng hôm nay…..thì ngoại lệ
– Nho nè! Con ở đây chờ cửa, đợi thằng Tú về rồi khóa cửa lại nha con…cô chú lên ngủ trước đây! – mẹ Tú nói
– Cô chú làm phiền con quá – ba Tú nói
– Dạ…dạ…không có gì đâu cô chú, con như vậy quen rồi ạ! – nó đang nói dối vì nó cũng rất buồn ngủ
– Thằng Tú này cũng thiệt kì…đi tới giờ này chưa chịu về… – mẹ Tú nói
– Thôi! Bà để cho 2 đứa nó làm hòa đi chứ? – ba Tú vỗ nhè nhẹ vai mẹ Tú nói
Nó nghe ba mẹ Tú nói vậy, mà cái mặt cứ trố ra một cách ngây ngô, không biết họ đang nói cái gì nữa: “ 2 đứa nó là ai chứ???”…..
Nó cứ đi lòng vòng trong nhà, đi hòai đi hoài không chịu nổi..nó chạy ra trước cổng mà ngồi đợi…mắt nó cứ nhắm lên nhắm xuống…cái đầu gụt gụt….Đợi đến tận 11h đêm thì anh đẹp trai của nó mới chịu về…
Nó chợt thấy ánh đèn chói lòa đang soi vào mắt nó, nó mở mắt ra thì thấy anh đẹp trai của nó chạy xe máy về…
Anh tắt máy và hỏi:
– sao em ngồi ở đây Nho?
Thấy anh đẹp trai của nó về, mắt nó chợt sáng rỡ lên, vẻ mặt mừng khôn xiết, mừng không phải vì anh về là nó được đi ngủ, mà mừng vì anh về…nó được trò chuyện cùng anh.
– dạ…em chờ anh đó….. – Nó cười
– Chờ anh?….chờ anh làm gì…khuya lắm rồi mà….
Nó nghe câu hỏi của anh mà lòng thấy hụt hẩng quá, nó biết ngay là anh quên hồi sáng nói gì rồi, nó mím môi lại và đành chịu…
– Ờ…tại cô chú dặn…đợi anh về rồi khóa cửa…
– Trời! khép cửa lại rồi anh về anh tự đóng cũng được mà…
– Anh làm vậy không sợ ăn trộm vào nhà sao?
Anh gãi đầu cười một nụ cười thật điển trai nói:
– Em cũng sợ trộm nữa hả?
– Hì hìhì…trộm mà ai không sợ anh!!
– Hì hì…thôi em lên phòng ngủ đi…..
– Dạ… – Nó dạ vậy nhưng lòng thấy tiếc hùi hụi vì không được ngồi nói chuyện với anh.
Nó lê thê từng bước vào nhà thì nghe anh gọi:
– Nho!
Nó quay lại…
– Dạ…….?
– Em có buồn ngủ không?
Nó cười lắc đầu lia lịa:
– Không!
– Ừ…vậy anh em mình ra ngòai cổng ngồi nói chuyện với nhau được không, đêm nay chắc anh cũng không ngủ được, tại anh đang có chuyện vui…
Nó nghe vậy, hồn tựa như đang “dạo bước trên mây”, nó cười thật tươi:
– dạ dạ dạ…..
Đèn trong nhà đã tắt hết, nó và anh cùng ra ngòai cổng ngồi trò chuyện:
– Anh có chuyện gì mà vui hả? – Nó nói trước
– Ừ…hì…anh mới làm hòa được với một người đó mà….
– Ò..làm hòa…vậy hay quá – Nó cười, lắc lắc cái chân cho bớt run
Anh bỗng nhiên, khóac tay lên vai nó thật rộng, kéo nó về gần xích lại anh hơn:
– em ngồi xích vào kế anh nè…
Nó lại như vậy, lần này không phải cái tay muốn rút ra, mà cái vai nó cứ cà giật cà giật khi được anh chòang vào như 2 người anh em ruột thịt…
Nó lẳng lặng nhìn anh….nó cười lén…nó chợt nhớ ra cái hình nền mà nó trông thấy được trong điện thoại anh, nên vui vẻ hỏi:
– anh đẹp trai nè….hồi sáng á….em thấy cái điện thoại của anh…có hình của anh với ai chụp đó….đẹp quá à…chị đó dễ thương thật….em gái anh hả?
Anh chợt cười thật bất ngờ và vuốt đầu nó bảo:
– hì hì…không phải…không phải em gái anh…anh là gì có em gái chứ….!!!
– Chứ là ai vậy anh? – nó tò mò
– Cô ấy là bạn gái anh…
Nó liền lấy tay che miệng lại vì quá bất ngờ, nó sốc dữ dội vì nó chưa từng nghĩ là anh sẽ có bạn gái…mắt nó trợn…tròng mắt cứ xoe xoe…hồn nó như tiêu tan…tim nó chợt rụng rời…
– bạn gái….?….??- giọng nó run run
– Ừm..cô ấy tên là Phương…anh và Phương quen nhau được…hơn 3 năm rồi
– Sao em chưa nghe anh nhắc tới chị, mà sao em cũng không thấy chị lại nhà anh? – Nó nhìn anh mà đau lòng khôn xiết
– Ờ…chắc tại anh chưa có dịp nhắc tới chị…Phương không lại nhà anh, tại em ấy mấy ngày trước giận anh, mà bỏ ra Nha Trang!
“Trời! “ – Tim nó đã thật sự rụng rời, nó còn tưởng hôm nay là ngày nó rất vui….ai ngờ…
– À…hôm nay em có cho con Lyli ăn dùm anh không- Anh quay sang thật gần nó hỏi
– Dạ có – mặt nó buồn hiu
– Ừ…vậy để ngày mai Phương lại, mà thấy con mèo hốc hác là chết anh mất!
– Sao vậy anh?
– Vì con Lyli là Phương tặng cho anh nuôi mà. Cô ấy nói phải xem con Lyli như là cô ấy, vì cô ấy nói rất thương Lyli, nên anh rất quý nó…
Nó lại thêm một bất ngờ nữa, tim nó đã sôi sùng sụt hay phải chăng sắp nổ tung?…nó-sao tối nay nó tòan gặp những bất ngờ dữ dội từ anh chứ, nó nghĩ: “ Thì ra, con Lyli đó là quà mà chị Phương tặng cho anh đẹp trai, hèn chi ảnh cứ vuốt ve,chăm sóc, yêu thương nó đến như vậy”
Nó sựt ngạc nhiên hỏi:
– Ủa?Mai chị lại hả anh?
– Ừ…hôm nay anh với cô ấy làm hòa rồi, anh nan nỉ muốn chết mới được đó…ngày mai anh được nghĩ, cô ấy lại thăm bà Nội với ba mẹ anh
Nó chợt nghĩ:” sao Nội không nói cho mình biết chuyện này chứ, sao không nói là anh đẹp trai đã có bạn gái chứ? “
– Vậy em phải nấu món gì ngon cho chị ăn mới được – nó tỏ ra vui mừng nhưng trong lòng đau như cắt
– Vậy hả….cám ơn em nhiều nha! – anh cười với nó lần nữa
Nó dường như muốn khóc òa lên khi đã có quá nhiều điều mà nó chưa biết về anh, hôm nay nó mới biết được những chuyện động trời trong lòng nó như vậy.
Bỗng nhiên anh lại nói:
– À mà Nho?
– Dạ…
– Em có biết xếp hạc giấy không?
– Dạ…cũng biết….chi vậy anh?
– Ờ…may quá, có cứu tinh rồi…anh không biết xếp…anh tính nhờ em xếp hạc giấy dùm anh, để anh tặng cho Phương. Vì Phương cô ấy rất thích được tặng hạc.
– Dạ…..được…được…anh – Nó nói mà như mưa đang trút xuống trong lòng nó
– Hì hì hì…..tốt quá, anh có mua sẵn giấy rồi nè…chút anh mở cốp-xe ra, lấy đưa cho em, em xếp dùm anh nhe!
– Dạ…ờ….xếp bao nhiêu con vậy anh?
– Ờ…khỏang…mà thôi….em muốn xếp bao nhiêu cũng được…anh mua nhiều lắm nè…
Mắt nó rưng rưng, nhưng cố che giấu, nó cười mĩm với anh, đứng dậy:
– Dạ, em biết rồi,Thôi em vào ngủ đây, anh cũng đi vào ngủ sớm nha!
Anh không nhận ra được nét buồn thăm thẳm trong lòng nó, nên cứ nhìn gương mặt vui vẻ của nó nói:
– Ừ…hôm nào anh em mình nói tiếp vậy!
Nó đã chui vào phòng thì nước mắt không còn đọng trên đôi mắt to tròn của nó nữa, mà rơi rớt rơi rớt từng hạt nặng triễu. nó cố lặng người lắng lại cảm xúc, nó quá đau lòng, dường như đây là cuộc nói chuyện với anh, không hề xuất hiện trong trí tưởng tượng của nó, nó không muốn…không muốn nghe như vậy…thà đừng chờ anh để rồi lại để cho nó nghe những tâm sự đau lòng thế này, niềm vui của anh khi được làm hòa với Phương sau những ngay giận dỗi, thì đó là niềm đau dữ dội trong lòng nó….thêm một nỗi đau, nó không thể nào…………..
– Hức hức hức…- Nó khóc thầm vì không muốn anh đẹp trai của nó phòng bên nghe được
Trưa hôm sau tại phòng bà Nội:
Nó đang đọc sách cho Nội nghe, mà tâm hồn cứ để đâu đâu không chú ý đến cuốn sách trên tay nó, còn mặt thì ủ rủ, đôi mắt đã có dấu hiệu thâm quầng, có lẽ tối hôm qua nó không ngủ được. Đôi tay nó run run, nó vẫn còn thấy hụt hẫng:
– Nho! Hôm nay con sao vậy, sao cứ đọc sai chữ hòai vậy? – Bà bật dậy hỏi nó
– Dạ….dạ….không…không có gì đâu Nội?
Bà sát vào mặt nó vẻ mặt trầm ngâm hỏi:
– Bộ có chuyện gì sao, nói Nội nghe?
– Dạ….dạ, không có đâu Nội, con vẫn bình thường đó mà – Nó cố nở nụ cười
– Bình thường gì mà Nội không thấy bình thường gì hết. – bà Nội liếc nó
– Thiệt mà Nội!!!!…thôi con đọc tiếp nha?
Một lát sau, bỗng nó dừng đọc, tò mò thập thũng hỏi Nội:
– Nội ơi!
– Gì con?
– Dạ…dạ….anh đẹp trai á Nội …..
– Thằng Tú sao?
– Dạ….dạ….ảnh và chị Phương quen nhau lâu lắm rồi hả Nội?
Bà Nội cười và đáp:
– Ừ…2 đứa nó mùi mẫn lắm, quen nhau lâu rồi…
– Chị Phương ….chị Phương sao Nội …chị ấy có đẹp lắm không Nội …?
Bà khẽ gật gù:
– Ừ…con Phương Nội thấy nó đẹp người đẹp nết lắm, không như mấy đứa con gái khác!
Ba mẹ thằng Tú quý nó lắm
– Ờ…anh đẹp trai và chị quen từ khi nào vậy Nội?
– Thì hai đứa quen khi mới học chung trường đại học, hơ…thì là quen nhau từ ánh mắt đầu tiên đó con… – Bà bật cười
– Dạ….
Bà quay sang nhìn nó, thấy nó đang gục đầu….
– Con sao vậy?
– Dạ…dạ…không Nội! Con thấy hình chị Phương rồi đẹp lắm Nội..chị ấy với anh đẹp trai rất xứng…. – Nó cố tỏ ra vui vẻ
– Ờ..ờ…ai cũng nói vậy hết….mà không biết tại sao..hổm rày Nội nghe thằng Tú nói..là hai đứa nó đang giận nhau..không biết làm lành chưa..tụi nó cứ như vậy?!!
– Rồi Nội!..anh đẹp trai và chị hòa với nhau rồi
Bà bất ngờ hỏi nó
– Sao con biết?
– Dạ…tối hôm qua anh đẹp trai có nói chuyện với con…anh ấy nói vậy đó Nội! Anh còn nói hôm nay chị Phương sẽ lại nhà mình chơi nữa…
– Ồ…vậy à…vậy mà thằng Tú không thèm nói với Nội một tiếng…cái thằng thiệt là…
Nó cố hỏi Nội thêm một câu:
– Nội! anh đẹp trai và chị Phương hay giận nhau lắm hả Nội?
– Ừ…thằng Tú hay chọc con nhỏ..rồi con nhỏ giận hòai à..
Nó nghe Nội nói vậy, trong trí óc nó thầm lặng: “ Phải chi anh đẹp trai chọc mình cả ngày…mình cũng không giận nữa….chị Phương sao được vậy mà không thấy hạnh phúc chứ??”
Nó bỏ cuốn sách xuống, mặt buồn thiu nói với Nội:
– Nội! con xuống dưới lau nhà…còn phải nấu đồ ăn đãi chị Phương …chút xíu con lên đọc cho Nội nghe tiếp nha?
– Ừ…lẹ lẹ nha con…con Phương nó cũng như là người trong nhà rồi…con đừng hiếu khách quá…
– Dạ…con biết rồi Nội!!!
Nó từng bước chậm chạp đi xuống cầu thang, trong đầu thấy nặng nề lắm, nó xuống 1 bậc..2 bậc…3 bậc..thì…
Nó thấy con mèo Lyli đang nằm dưới cầu thang nhìn nó, dường như con Lyli muốn kêu nó cho ăn. Tự dưng nó nhìn thấy con mèo mà lòng sôi sùng sục, mắt nó đăm chiêu nhìn con mèo nguẫy nguẫy cái đuôi, nó mím môi…thấy con mèo hôm nay thật đáng ghét..
Không kiểm sóat được hành động, nó vô thức giẫm chân lên đuôi con mèo….con mèo dường như thấy đau quá nên kêu lên “ Meo…meo…’’
Con mèo ngước về nhìn nó với bộ râu trở nên quặm quạp, đôi mắt trợn lên. Nó nhìn con mèo mà nói: “ Mày thật thấy ghét, từ nay tao không cho mày ăn nữa…tao không thương mày nữa…mày là của chị Phương …tao…tao…ghét mày “
Con Lyli nghe nó nói vậy, dường như thấu hiểu đựơc lời nói của nó, nên vẻ mặt Lyli buồn thiu, ngoảnh mặt về phía khác.
Nó thấy lòng mình bình tĩnh lại, nó tự hỏi: “ Trời! Nho…mày mới làm gì vậy…tại sao lại trút giận lên con mèo chứ..nó có tội tình gì chứ…mày thật quá đáng…dẹp ngay lòng ghanh tị của mày đi…đừng có khùng vậy nữa”
Nó tiến sát lại con mèo, nó hai bàn tay ôm lấy con mèo đưa lên lòng mình, con mèo ban đầu hình như không muốn bị nó ẵm lên nhưng rồi..thôi nó cứ mặc cho Nho nâng lên.
– Tao xin lỗi mày nhe, hồi nãy tao nóng tính quá, mày có sao không, tao xin lỗi mày, mai mốt tao không làm vậy với mày nữa, cho tao xin lỗi nha…thôi…để tao lấy cơm cho mày ăn “ – Những lời xin lỗi phát ra từ tận đáy lòng nó với con mèo
Buổi tối tại nhà Tú:
– Vào đi em – Tú dắt tay Phương đang mĩm cười vào nhà
Ba mẹ Tú và bà Nội đang ngồi trên bộ sa-lông thấy..nên mẹ Tú bất ngờ hỏi:
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
46 chương
71 chương
484 chương
35 chương