Ngôi Nhà Đó Có Anh Đẹp Trai
Chương 15
anh ấy vội đập đầu mình vào thân cây dừa trước cổng nhà dâu, nước mắt anh đã tuôn rơi
– Dừng – bà Nội ngắt giọng nó
– Dạ…..?- Nó ấp úng
– Sao vậy, đọc gì kì vậy, đọc gì mà nhỏ xíu, sao tui nghe. – Bà khó chịu
– Dạ để con đọc lớn chút nhe Nội!!
Nó bắt đầu đọc tiếp:
– ………………….Nước mắt anh tuôn rơi, anh cố gượng nỗi đau vào lòng, nén chặt con tim mà lau dòng lệ đang tuôn rơi, anh quay lại nhìn người yêu của mình đang khóac cô dâu, anh………………..
– Thôi thôi – Bà lại ngắt giọng nó
– Sao vậy Nội? – nó hỏi
– Có muốn đọc không? Hả? Có muốn đọc không? – Bà cọc cằn với nó
Nó lại thấy sợ hãi khi nhìn bà, nó run run nói:
– Dạ, con đang đọc mà Nội??!!!
– Đọc hả, ba hồi đọc nhỏ ba hồi đọc lớn như cái loa….không biết đọc thì nói
– Dạ….con xin lỗi Nội, để con đọc nhỏ lại – Nó cảm thấy ấm ức
Nó đọc tiếp……
– …………….Anh lại quay sang nhìn chú rể, chú rể đó……anh tự hỏi tại sao không là anh………..mà lại là tên khốn đó chứ…….nhìn thấy cảnh tượng như vậy…..anh không thể nào chịu nổi………….
Bà Nội bổng bật dậy làm nó giật cả mình:
– Trời ơi! – Bà vỗ vào nệm gầm gầm
Nó chợt đứng dậy vì sợ, giọng nó run run:
– Nội ……Nội ….?????
– Đọc kiểu gì vậy hả, hả? – Bà hỏi nó
– Dạ….dạ….con – Nó ấp úng
Nước mắt nó đã bắt đầu từ từ đọng lại, những giọt nước mắt đọng lại, những giọt thật trong, đã hé hé ra:
– Đọc gì mà như buồn ngủ vậy, đọc cà lếch cà lếch ai mà nghe được
– Dạ vậy con đọc lại nha Nội? – nó nghẹn ngào
– Thôi khỏi không muốn nghe nữa – Bà tỏ ra bực bội
– Con xin lỗi Nội ….Nội đừng giận…để con đọc lại…. – Nó cứ nghẹn ngào
– Thôi …đã nói không muốn nghe…
Giọng nó chứa đầy oan ức nói:
– Nội….Nội để con đọc đi….để thôi cô về …mà biết con làm Nội giận…cô la con chết!
Bà Nội đã thấy khóe mắt nó từ từ có nước chảy ra, nên bà quay mặt sang lạnh lùng bảo:
– Đọc đi!
Nó chậm rãi ngồi xuống đọc, thì nước mắt đã tuôn ra hết, nó vẫn còn thấy oan ức, giọng nó nghẹn ngào trong nước mắt:
– ………………….Anh không thể nào chịu nổi …hức hức.…anh muốn la tóat lên cho mọi người nghe được nổi khổ …hức hức…của anh….anh không chịu mất cô dâu…nên…hức hức…
– Cái gì vậy? – Nội hỏi khi nghe giọng nó đọc chứa đầy tiếng hức hức
– Dạ …..dạ……. – Nó khóc
– Ai làm gì mà khóc – Nội nhìn nó
– Dạ….dạ…… – Nó cứ khóc
– Nè nhe! Tui kêu đọc chứ không kêu khóc nha, làm gì khóc, làm gì khóc hả? – Bà hỏi nó
Nó chợt đứng dậy, đi ra khỏi chiếc giường đang ngồi và nói:
– Con muốn bên Nội…chăm sóc cho Nội ….trò chuyện với Nội …nhưng Nội cứ khó khăn với con – Nó nói trong nước mắt
– Khó khăn gì, khó khăn gì hả? – Bà hỏi
– Oa….oa….oa….oa….oa… – Nó không trả lời mà liền bật khóc khi không kiềm được nổi lòng mình
– Oa…oa….oa…oa…. – nó mãi đứng khóc
Bà Nội nhìn thấy nó khóc, thấy thương nó quá, liền bật dậy ra khỏi giường ra ôm chầm lấy nó dỗ dành:
– Thôi thôi! Thôi đừng khóc, đừng khóc nha….đừng khóc nha con…..
Nó cứ nằm trong vòng tay bà Nội mà khóc òa lên cho vơi đi nỗi oan ức, bà ân cần và ngọt ngào nói với nó:
– Thôi thôi con nín đi, bà chỉ thử con thôi mà!
Nó chợt nghe được những âm thanh êm dịu và đầy ấm áp của bà, nên đã từ từ lắng nhẹ cơn mưa nước mẳt của mình lại và nói với giọng còn nghẹn ngào:
– Hức hức….hức….Nội nói thiệt hả Nội?
– Ừ, Nội nói thiệt, con ngoan lắm – bà Nội vỗ nhẹ vào đầu nó dỗ dành
Nó vẫn cứ hức hức nói:
– Vậy là Nội không ghét con hả Nội?
– Sao ghét con, con ngoan lắm, thôi nín đi, nín đi nhe? – Bà tiếp tục dỗ dành
Nó ngày càng cảm nhận được sự ấm áp của bà nên môi nó đã dứt hẳn tiếng hức hức…
– Mấy ngày qua Nội thử con thôi, Nội không ngờ con lại có sưc chịu đựng lâu như vậy!!- Bà ôm nó vào lòng và cười
Bỗng lúc sau, nó trở lại một nụ cười thật tươi mà nói với bà, mặc dù nước mắt vẫn còn dính lí tí trên mi nó:
– Để con đọc truyện cho Nội nghe tiếp nhe!
– Ừ, ừ….ngoan – Bà gật gù
Bà lại giường nằm xuống, tay cầm lấy tay nó một cách yêu thương như hai bà cháu ruột thịt. Nó vui vẻ trở lại và nhấc cuốn sách màu xám xám cũ kĩ kia lên đọc:
– ………………………………..
Cũng buổi trưa đó, ba nó đang đẩy dừa đi bán thì vô tình gặp mẹ nó đang đội mâm bánh trên đầu hướng về phía ông, ông nói:
– Bà hôm nay đi đường này à?
Mẹ nó để cái mâm bánh xuống và nói:
– Ừ, đổi đường thôi, chứ bán ế quá, lỗ mấy bữa rồi!
Ba nó cũng ngồi xuống với mẹ nó và nói:
– Ừ, dạo này tui cũng bán ế nhệ, chắc tại trời không nóng, nên người ta không chịu uống dừa bà ơi – Ba nó thở dài
– Cứ tiếp tục như vậy hòai là không ổn ông à – Mẹ nó nhìn ba nó thở dài
Cả hai ông bà cùng lắc đầu, khi mồ hôi chảy ra nhuễ nhại. Một lúc sau, chợt có người quen vô tình đi ngang hỏi:
– Ô! hai vợ chồng làm gì ngồi đây?
Mẹ nó lắc đầu nói:
– Ôi! Bán ế quá anh Bảy ơi, tui với ổng ngồi chờ thời đây!
– Mà sao hôm nay anh không đi bán vậy? – Ba nó cầm điếu thuốc hút và hỏi
Chợt ông cười vui vẻ nói:
– Ôi! Tưởng gì, tui nghĩ bán ở đây rồi!
Ba mẹ nó chợt bất ngờ hỏi tiếp:
– Ủa? sao vậy anh?
– Thì tui với mấy ông anh bà bạn xóm trên, định lên Sài Gòn làm ăn!
– Ờ, vậy hả?
Ông Bảy nói tiếp, có vẻ quan trọng
– Hai ông bà biết không, tụi tui có mánh lớn nên rút về trên đó làm hết, chứ ở cái xứ này biết bao giờ mới ăn nên làm ra.
Ba mẹ nó chợt tò mò:
– Mánh gì chú?
– Thì nghe nói ở trên đó, có mạnh thường quân giúp đỡ, bao ăn bao ở việc làm ổn định lắm, lương triệu ngòai
Ba mẹ nó nghe vậy liền háo hức:
– Vậy hả chú?
Ba nó chợt ngẫm nghĩ gì đó rồi nói:
– Ờ! Chú….đi mấy người vậy chú!
– Thì tui, mẹ thằng Tám, anh bảy Ròm, thằng Út Tâm, anh Hai Trọng, có năm người à!
– Vậy chừng nào đi chú?
– Ờ…..hai bữa nữa..nên bây giờ tui mới đi mua đồ ăn dự trữ cho xấp nhỏ ở nhà nè
Ba nó tự dưng thẳng thắn nói:
– Vậy có nhận thêm được người nào nữa được hông chú?
– Được, nhưng tụi tui chưa nói chuyện này với ai nghe hết, sợ thiên hạ đồn ầm…chỉ mới nói với hai ông bà thôi đó
Mẹ nó chợt nhìn theo ba nó, mặt nhăn nhăn rồi nói:
– Ông hỏi vậy là sao? Tính đi nữa hả?
Ba nó với giọng ý chí đàn ông, nói:
– Ừ! Nghe anh Bảy nói vậy, chắc tui đi quá
Ông Bảy nghe nói vậy liền nói:
– Anh muốn đi làm nữa hả?
Ba nó quýêt đóan nói với giọng kiên cường:
– Ừ, anh giúp tui với, cho tui đi theo làm ăn với
Mẹ nó quay sang, vẻ mặt lo lắng nói:
– Ông biết người ta trên đó thế nào mà đòi đi chứ?
– Đàn bà biết cái gì – ba nó hằng học
– Cho là vậy đi, nhưng lương của thằng Nho cũng đủ phần nào trang trải cuộc sống nhà mình mà ông.
Ba nó chợt quay sang mẹ nó nói lớn:
– Không lẽ suốt đời bà muốn trông chờ vào cái lương ở đợ của nó hả?
Mẹ nó chợt thấy xót xa, đắng cay vô cùng nói:
– Ừ, mình đâu thể bắt nó đi ở đợ hoài được.
Chợt ông Bảy nói:
– Nếu chịu đi, thì đi theo tụi tui. Tụi tui dắt cho mà đi.
Ba nó không cần suy nghĩ mà nói:
– Tui đi…tui đi anh Bảy!!!!
Mẹ nó nhìn ba nó lần nữa:
– Thôi, ông đi thì tui cũng đi
– Rồi thằng Nho ở nhà mình ên sao, không được, bà ở nhà đi – Ba nó cứ cầm điếu thuốc nói.
Mẹ nó chợt thấy thương ba nó nói:
– Mình là vợ chồng, ông đi đâu thì tui theo đó, tui không yên tâm để ông đi một mình
Ba nó chợt thấy thương mẹ nó nhiều hơn, và nói tiếp:
– Còn thằng Nho, bỏ nó ở nhà một mình sao hả?
– Ừ…nhưng mà nó lớn rồi, tui thấy nó trưởng thành hơn rồi.
Ba nó chợt nghĩ gì đó và nói:
– Ừ nhỉ, con mình nó trưởng thành rồi mà, sao tui cứ coi nó là con nít hoài vậy?!…
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
10 chương
72 chương
78 chương
51 chương