Ngôi Nhà Đó Có Anh Đẹp Trai
Chương 12
Nó chợt nhớ ra bà Nội, bà Nội là người khó tính nhất trong mắt nó. Nó sợ nó sẽ không chìu được hết ý bà và sẽ có ngày bị bà ghét bỏ, nghĩ tới đó thôi, mặt nó đã buồn thăm thẳm.
– Nếu công việc tốt đẹp như thế này thì tao với má mày cũng yên tâm rồi – Ba nó nói
– Dạ – Mặt nó chợt bí xị.
Buổi tối tại nhà thằng Tân bóng:
– Trời ơi! Con với cái – mẹ thằng Tân la
– Cái gì đâu mà má la dữ vậy? – Giọng nó say xĩn
– Trời ơi! Bữa nay còn bày đặt nhậu nhẹt nữa, đám nào rủ mày đi nữa rồi phải không? – Mẹ thằng Tân vỗ đầu nó
– Má buông ra coi, làm gì dạ? – thằng Tân lấy tay xua tay mẹ nó ra khỏi đầu mình
– Riết rồi, mầy hư hỏng lắm nhe Tân, mày cứ như thế này hòai là tao bỏ mặc xác mày luôn đó- Mẹ thằng Tân đã bật khóc
Dường như, thằng Tân thấy mẹ mình khóc vậy mà cũng không lấy làm ngạc nhiên vì nó đã thấy mẹ khóc vì mình quá nhiều:
– Mệt má quá đi, thì coi như con chết rồi đi – Giọng thằng Tân càu nhàu
– Tao sợ…là sợ mày tập tành thói hư hỏng với bọn xấu, rồi sau này mang họa vào thân
– Haizzzzzzzzz…..mệt quá đi, người ta mệt muốn chết mà cứ nói hoài – thằng Tân khó chịu
– Ừ….tao cho mày chết luôn – Mẹ thằng Tân bỏ ra đằng sau
– Ọe…..ọe……..- thằng Tân ói mữa khắp nhà từ khi đi với bọn thằng Khanh về.
Sáng sớm tại nhà Nho
Nó vừa chuẩn bị mở cổng để đi qua nhà anh đẹp trai nó làm việc sau khi ăn xong, thì thằng Nu bên nhà chạy qua kịp lúc:
– Ê! Nho
– Hey! – Nó mĩm cười khi nhìn thấy thằng Nu
– Hôm qua tao đi bán về mệt, buồn ngủ quá không qua hỏi thăm mày đi làm thế nào – thằng Nu đang đứng trước mặt nó
– Tốt lắm mày ơi, gia đình anh đẹp trai rất tốt với tao, cho tao đồ ăn ngon không à. – Nó khoe và cười
– Vậy hả? mừng quá vậy?
Nó chợt buồn
– Nhưng mà có bà Nội, bà Nội thấy có vẻ không ưa tao mày ơi!
– Chắc tại mày lạ đó, cố tạo thân thiện và gần gũi hơn coi, mấy bà già cần sự quan tâm lắm.
– Ừ…hihihihi. – nó nghe thằng Nu nói vậy thấy tự tin hơn nhiều
– Thôi tao đi làm nha, à chút nữa mày qua phụ ba tao đẩy xe dừa ra giúp tao nhen! – Nó nói
– Ừ…để tao, chúc mày làm việc vui vẻ -thằng Nu vẫy chào
Đây là buổi sáng thứ hai đầu tuần, gia đình Tú chuẩn bị đi làm
– Nho nè, chút nữa con lên phòng gọi thằng Tú xuống ăn sáng nhe! – mẹ Tú dặn nó khi đang dắt xe ra đi làm
– Dạ, con biết rồi.
– À còn nữa, đem cháo lên cho bà Nội luôn nha con, còn phần của con..cô để trong lò vi ba đó – mẹ Tú nói
– Dạ con cảm ơn cô.
Thóang chút sau, bình minh đã dâng cao, ba mẹ Tú đã đi làm. Theo lời dặn nó lên phòng gọi anh đẹp trai của nó xuống ăn sáng và đi học.
Nó bước nhè nhẹ lên lầu, phòng anh đẹp trai của nó nằm đối diện với phòng bà Nội.
Ngày hôm qua lúc rảnh rỗi nó đã chạy lên dò tìm phòng anh đẹp trai của nó, nó tính vào phòng lấy đồ dơ đi giặt thì phòng đã khóa chốt, đợi đến tới hôm nay mới lên lấy.
Nó gõ cửa:
– Cóc….cóc….
– Anh ơi! Xuống ăn sáng rồi đi học nè
Tú từ trong phòng mở cửa ra, tay thì vò vò cái đầu, mắt thì hí hí dường như đang còn say ngủ
– Ừ…anh biết rồi
Nó quay sang thì thấy anh đẹp trai của nó đang mặc bộ đồ ngủ trông rất đẹp y như mấy chàng hòang tử trong phim mà thỉnh thỏang nó đi xem ké nhà người ta. Tim nó lại trở lại triệu chứng đập mạnh, nó mím môi lại một cái để bình tĩnh hơn.
– Ờ…cho em lấy đồ dơ của anh xuống giặt.
– Ừ…em vào lấy đi Nho!
Nó chạy vào lấy cái sọt đựng quần áo dơ của anh ra ngòai thì Tú hỏi:
– Ờ…hôm qua anh về hơi trể nên không hỏi thăm em, em làm có mệt không?
Nó nghe câu hỏi này của Tú thì tự dưng nó nhớ lại anh từng nói “ buổi tối anh thường đi dạo và trò chuyện cùng mấy người bạn, chứ ít khi đi đâu khuya lắm”, nó hơi thắc mắc nhưng bỗng thấy câu hỏi của anh đủ để lòng nó ấm áp vô cùng, nó khẽ cười rồi đáp:
– Dạ không, làm việc cho nhà anh. Em thấy vui lắm…
– Ừ…nếu vậy thì anh không ái nái.hì hì – Anh cười với nó và nói
Nó lại bắt gặp nụ cười của anh, tim nó lúc này chợt đập nhẹ hơn nhưng bây giờ lại đập mạnh trở lại
– Dạ, có gì đâu mà ái nái chứ..hì hì
– Thôi em đi xuống nha anh!
– Ùm
Nó chạy nhanh xuống lầu vì nó sợ nó sẽ không kèm chế nổi lòng mình, vì khi nó nhìn quá kĩ và gần mặt anh. Một gương mặt đẹp trai mê hồn, nụ cười y hệt thiên thần. Vẽ đẹp của anh không thể nào nó tả hết được.
Nó cầm cái sọt đồ đi xuống lỡ chân đạp ngay cái gì đó, dường như có…lông. Nó nhìn xuống bàn chân mình thì thấy con mèo thật dễ thương mà anh đẹp trai của nó thường hay vuốt ve. Nó chưa có dịp hỏi anh về con mèo này nhưng nó cũng cảm thấy thích chú mèo này, vì hễ anh đẹp trai của nó thích thì nó…thích luôn…..
Nó nhanh chóng nhấc chú mèo lên tay, tay xoa xoa đầu. Chú mèo cũng thật là ngoan, nên để cho nó vuốt ve:
– Ôi! Ôi …..tao xin lỗi mày nha. Nằm dưới chân tao chi để tao giẫm lên vậy. Mày có đau không? Xin lỗi mày nhiều nha. ….Hôm qua tao tới làm, mày đi đâu mất tiêu vậy, tao cũng quên mất mày không nhớ tới mày nữa, ôi…ôi…xin lỗi mày nha, có đau không hả? – Nó hỏi chú mèo đang nằm trên đôi tay nó.
Anh đẹp trai của nó, đứng trên nấc thang lầu thấy nó vuốt ve, xin lỗi chú mèo,bỗng bật cười….
Anh đẹp trai của nó từ trên nấc thang lầu bước xuống:
– Em cũng thích mèo lắm ha??? – Anh cười với nó
– Dạ, em thích mèo lắm
– Ừ, con mèo này rất là có ý nghĩa đối với anh, rất quan trọng – Mặt anh trầm tĩnh
Nó muốn hỏi tại sao vậy anh, nhưng nó không dám hỏi, được cất giọng tự tin để nói chuyện với anh như vậy là tốt lắm rồi, chứ mọi thường nó không kiềm chế được mình để tim đập liên hồi.
– Con mèo này em thấy nó dễ thương lắm đó anh – Nó hí hửng
– Ừ, nó đáng yêu lắm, tên nó Lyli – Anh nói
– Lyli? Tên đẹp quá, giống nước ngòai hìhì – Nó cười
– Hì hì
Lần đầu tiên nụ cười của nó được phát lên lâu như vậy, một lâu sau nó nói:
– Ờ, để em dọn phở ra cho anh đẹp trai ăn nhen??
– Ừm…cảm ơm em.
Trong lúc nó đang lấy phở ra, nó đang hâm lại cho phở thật nóng mà mẹ Tú đã chuẩn bị từ sáng sớm. Nó từng bước gấp phở ra tô, bỗng dưng nó quay lại thì thấy anh đẹp trai của nó đang đứng sau lưng mình chòm tới, nó giật mình đưa cây giá múc nước lèo lên cao theo con tim nó “ phòng thủ kẻ gian “ và la lên:
– Anh làm gì đó? – vẻ mặt nó nghiêm ngặt
Anh chợt nhìn nó rồi bật người ra, bất ngờ, còn tay thì giơ lên cao, nói:
– Anh…..anh……. – Tú ấp úng
Nó chợt nhận ra đó chính là anh đẹp trai của mình nên mặt có vẻ sầu sầu, lấy tay từ từ che miệng, như đã bị hố:
– Ờ…anh….anh…..anh đẹp trai ……….
– Em làm gì vậy, làm gì….định đánh anh hả? – Tú cười vui vẻ
– Dạ….dạ….em không….không dám – Nó đỏ mặt
– Nhìn anh giống kẻ gian lắm sao, anh chỉ muốn coi em nấu cái gì mà thơm quá thôi mà – Anh nhìn nó một cách mắc cười và nói
– Dạ…..dạ…..em xin lỗi….xin lỗi anh đẹp trai nha! – Nó cúi mặt
– Hì hì hì, chắc như vậy hòai, anh giật mình mà chết quá – Anh tiếp tục cười
Những nụ cười nãy giờ của anh, đã làm nó say đắm, đã thấm vào từng bộ não trí óc và cả…ruột gan nó. Nó chợt thấy mình hơi bị hố, vì nó hay có tật giật mình, nhất là ai làm gì sau lưng nó.
– Dạ, dạ….để em lấy phở ra, anh ra ngồi đi – Nó gạt chuyện sự cố này ngang, dường như môi nó đang cười thầm
– Ừ….hì hì….em làm anh mắc cười quá…..
Nó bưng phở ra cho anh, anh nhìn nó và cứ mãi bật cười, nó cảm thấy thổ thẹn cúi mặt xuống hỏi:
– Anh làm gì mà nhìn em cười hòai dạ?
Anh lấy tay để trên cằm vuốt vuốt, rồi cười với vẻ rất lãng tử….
– Anh nhớ hồi nãy…anh mắc cười…..
Thấy anh mắc cười như vậy, nó cũng thấy vui vui lắm….
– Thôi,….ờ…anh ăn đi….rồi đi học…..
– Ừ… – anh vẫn cười
Một hồi sau:
– Chết! cháo của Nội! – nó hốt hỏang
– Ừ…em đang lên cho Nội đi. – anh bảo nó
– Dạ, em đem liền
Nó vào bếp hâm cháo cho nóng lên rồi múc ra tô, dường như nó múc hơi đầy đến cả tràn tô, trông có vẻ hơi vụng về,từng bước nhẹ nhàng đi lên lầu, vì sợ cháo đổ ra ngòai.
Đến phòng Nội, nó để cháo xuống đất, gõ cửa:
– Nội ơi! Con đem cháo cho Nội nè…….
Nội trong phòng từ từ bước ra, nó bưng cháo lên nhìn Nội một cái, có vẻ ánh mắt của nó đang thăm dò nét mặt Nội. Bà Nội cũng nhìn nó từ cửa phòng cho đến bàn ăn mini của bà…
– Sao sáng giờ tui đợi mà không đem lên cho tui…hả?- Nội bước lại gần chiếc bàn
– Dạ….dạ….tại….tại…con mắc lấy phở cho anh đẹp trai….nên lấy cháo cho Nội trể
– Lần sau tui không muốn vậy nữa nha! – Bà nói với vẻ mặt trầm ngâm
– Dạ – Mặt nó mí xị
Rồi bà Nội nhìn vào tô cháo, thấy ôi ôi sao mà tràn đầy, bà hằng học nói:
– Ở dưới còn cháo nữa không?
– Dạ còn nhiều ….nhiều lắm Nội – Nó hí hửng trở lại
– Vậy sao không bưng nguyên nồi lên luôn, múc như vậy sao mà ăn, cho heo ăn à? – Bà nói
Nó nghe như vậy mặt nó buồn lắm, nó biết mình sai khi nghe Nội nói nên im re:
– Sao, tui nói không đúng sao,nhìn đi, tô cháo đầy ngập như vậy sao mà ăn – Bà tỏ ra khó khăn với nó và còn lớn tiếng
– Dạ…con xin lỗi Nội – nó thấy ấm ức
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
46 chương
71 chương
484 chương
35 chương