Tôi lay tay con Nhi vài cái để đánh thức nó dậy khỏi giấc mơ. Thế nhưng sau khi đọc xong bài thơ đấy nó lại ngồi im gật gù, không nói thêm câu nào nữa. Tôi lay nhẹ nó không dậy, nóng ruột quá tôi bèn dùng tay tát vào mặt nó một cái. Và điều đó thành công. Thế nhưng khi con bé mở mắt ra, nó chợt rú lên một tiếng thét dài: "AAAAAAAA" rồi ôm chặt lấy tai. "IM ĐI ĐỪNG NÓI NỮAAAAAA" Bố mẹ tôi bật dậy sau tiếng thét của nó. Nó vẫn rú lên giữa đêm và ôm lấy đầu lắc lắc "IM ĐI IM ĐI..." "Mày làm gì em thế hả?" Bố tôi quát lên "Con có làm gì đâu!!! Nó tự ngồi dậy nói linh tinh rồi thế mà!" Mẹ tôi nhảy xuống giường ngồi cạnh xoa lưng con bé đồng thời cầm lấy tay nó định cạy ra khỏi tai. Nhưng con bé vẫn ôm chặt tai như thế và lắc đầu liên tục. Và nó bắt đầu khóc mếu máo: "Im đi mà..." "Sao thế hả con? Gặp ác mộng hả? Không sao rồi, có mẹ đây mà, không sao rồi..." Con Nhi vẫn chẳng chịu buông tay ra. Dường như nó còn chẳng nghe thấy tiếng mẹ tôi nói. Thế rồi bất chợt nó đứng vụt dậy chạy thẳng sang căn phòng ngủ cũ của tôi với nó. Mẹ tôi với tôi cũng đứng bật dậy chạy theo. Mắt nó long sòng sọc lên, nó với lấy chiếc bút chì màu trên bàn học của nó. Nó giơ cao chiếc bút chì lên và đâm thẳng vào tai. Mẹ tôi rú lên "Con ơi!!", rồi giữ chặt lấy tay phải của nó không cho nó đâm thêm nữa. Máu từ tai nó chảy ra ròng ròng. Tôi chỉ biết giữ lấy nó trong sự kinh ngạc tột độ. Con em lầm lì của tôi thường ngày sao lại trở nên cuồng dại như thế này?? Bố tôi chạy xồng xộc từ phòng bên kia sang xem có chuyện gì. Nó gục xuống khóc lóc. Lúc này ánh mắt nó đã trở nên đỡ tê dại hơn lúc trước. Nó bảo mẹ tôi: "Mẹ ơi...bảo họ im đi...con không muốn nghe nữa..." Mẹ tôi cũng bật khóc sụt sùi rồi chạy lên tầng 3 lấy bông băng xuống. Bố tôi vội vạch nhẹ tai nó ra xem, mặt ông hốt hoảng lắm. Tôi bất chợt thấy thương em vô cùng, bèn xoa lưng nó rồi an ủi: "Không sao đâu...em đừng làm như thế..." "Không muốn nghe đâu.." Nó vẫn tiếp tục. "Ai nói cơ?" Nó ngước mắt lên đầy sợ sệt rồi chỉ tay xuống dưới tầng 1. Lại một cơn lạnh buốt chạy dọc tấm lưng tôi. Bố tôi cũng nhìn theo tay nó rồi cau mày lại. Tôi nghĩ là ông hiểu lí do. Hay là đoàn người hôm lâu lâu tôi đã gặp trong lúc bị bóng đè? Mẹ tôi đi xuống, vừa băng chặt tai cho con Nhi lại vừa khóc. Bố tôi vội đi ra chỗ khác, chỉ kịp nói một câu: "Mai đưa nó đi viện kiểm tra". Mẹ tôi cứ khóc tấm tức như thế, khiến tôi cứ lúng túng không biết sao. Băng xong, bà mới lôi từ sau lưng ra một vật nho nhỏ mà bà mang từ trên gác xuống. Nó chính là 1 cái đài chạy pin. Mẹ tôi bật nó lên rồi vỗ vỗ nhẹ. Cái đài trông khá cũ nhưng hình như nó vẫn còn chạy tốt. Mẹ tôi vừa vặn đài vừa nói như phân trần hành động kì lạ của mình: "Cái đài này mẹ mua cho bà ngoại để bà nghe đi ngủ mỗi tối. Hôm trước, bà đưa lại cho mẹ....Trong này toàn là kinh Phật thôi...Nghe cho bình yên, tránh ma trêu quỷ dẫn...." Nói rồi bà bật bài đầu tiên , vặn volume lên. Tiếng tụng kinh vang ra đều đều đều đều. Nghe được tầm 3 câu, con Nhi lại hét lên: "AAAAAA...MẸ TẮT ĐI..." Mẹ tôi hoảng hốt tắt chiếc đài đi rồi quay sang con bé hỏi: "Sao thế con?". Tôi nghĩ chắc nó bị đau tai nên không thích nghe chăng? Thế nhưng không, con bé quay sang mẹ tôi, mắt đầy ứ nước, rồi nói trong tiếng mếu máo: "Họ hát cái này suốt ngày....còn bảo con đi với họ..." Mẹ tôi thảng thốt: "Trời ơi...Trời thương xót chúng con với...đến kinh đến Phật còn bị đùa giỡn đến vậy thì chúng con biết bấu víu vào đâu nữa đây..." Đêm hôm ấy cả nhà tôi gần như thức trắng với những nỗi niềm riêng, chỉ có con Nhi ngủ thiếp đi với cái tai bịt bông trắng xóa. Mẹ tôi cứ khóc cả đêm bên phòng, ngồi xoa lưng cho cái Nhi ngủ. Tôi nghĩ nếu còn ở Hà Nội, chắc mẹ tôi đã đưa nó đi viện ngay từ lúc nãy rồi, nhưng giờ ra ngoài còn khó...Bố tôi mất dạng trên tầng 3, chắc là ông đang hút thuốc uống rượu trên đó. Tôi biết thói quen của ông mỗi khi buồn... Sáng sớm hôm sau tôi nghe thấy tiếng tủ quần áo mở loạch xoạch liên tục. Tôi mở mắt ra, hóa ra tôi đã ngủ thiếp đi mất 1 lúc. Tôi thấy bóng dáng mẹ tôi đang cho quần áo vào trong 1 chiếc vali lớn. Bố tôi đứng trân trân ở giữa cửa. "Cô làm gì thế?" Bố tôi nói với mẹ. "Tôi phải dắt các con đi khỏi đây. Tôi không chịu được nữa rồi!!!" "Làm gì còn chỗ mà đi, cô định đi đâu?" "Tôi thà ăn xin còn hơn sống ở đây, chẳng nhẽ anh định chứng kiến chúng nó chết trước mắt anh anh mới hài lòng?" "Cô nghĩ cô cứ đi là sẽ thoát hết tất cả sao? Cô không thấy là tôi đã cố gắng hết sức để nuôi sống cái gia đình này tiếp à?" "Đúng, ít ra con tôi còn được ngủ yên mỗi đêm. Còn anh, anh chỉ một mực giam chúng tôi ở trong cái làng này, để chúng tôi chết dần chết mòn!" "Vậy ra là cô ám chỉ tôi hại cả cái gia đình này ư?" Bố tôi gằn lên từng chữ Mẹ tôi đứng bật dậy rồi nói: "Đúng, tôi sai lầm, là tôi sai lầm mới lấy anh!" Bố tôi im bặt, mặt ông đỏ gay lên. Ông quay lưng bỏ đi: "Được rồi, các người muốn làm gì thì làm!" Mẹ tôi im lặng sắp tiếp quần áo vào vali. Bà nói với tôi: "Hoài, đi thu đồ!" "Mẹ, mẹ đừng như thế mà...Mẹ đừng trách bố!" "Mày xem em mày có còn là người nữa không? Đừng để mẹ phải nói nhiều! Thu đồ sau đó đi học!" Tôi đánh mắt sang tấm rèm phía cuối gian phòng. Tấm rèm lồi lên. Con em tôi đang co ro ngồi ở sau rèm. Tôi không dám trái lời mẹ thêm. Tôi đành đi vơ đống đồng phục, vài bộ đồ đi chơi đơn giản,...!để chuẩn bị xếp vào trong vali. Ba mẹ con tôi dắt díu nhau đi trên con đường làng nứt nẻ. Mặt trời vừa ló lên những tia nắng đầu tiên. Bây giờ mới 6 giờ hơn chứ mấy.... Mẹ tôi dắt con Nhi đi đằng trước, tôi kéo vali đi đằng sau. Vậy còn bố tôi thì sao? Từ bây giờ tôi có được gặp bố nữa hay không? Mắt tôi cứ cay cay. Ai có thể ngờ sau bao nhiêu năm gia đình tôi lại thành ra thế này.... Bất chợt tôi nghe thấy tiếng cười khanh khách phát ra từ phía sau lưng. Tôi rùng mình quay lại. Trên nền đất vàng có bóng dáng một thứ gì đó giống người. Người đó bò dưới mặt đất với một tư thế quái dị, chân tay bắt chéo, râu tóc mọc dài rối nùi che hết cả mặt. Người đó rít lên những tràng cười rồi từ từ đứng dậy, tay chân vẫn xoắn vào nhau. Người đó lập bập tiến về phía mẹ con chúng tôi, vừa cười vừa nói: "Đường về nhà...xoắn hết vào nhau...đường về nhà..mất rồi...Không biết không biết..." Nói xong rồi người đó lại khóc: "Không biết thật mà. Huhu.." Tôi ghê người bèn nhanh chân định đi tiếp. Mẹ tôi cũng nhanh chóng bảo tôi đừng để ý mà hãy đi đi. Tự nhiên tôi bị giữ lại bởi một lực kéo. Tôi quay đầu lại. Người đàn ông đó đã ngồi trên vali của tôi tự lúc nào, tay nắm chặt cần kéo còn chân ghì xuống đất. Tôi hét toáng lên theo phản xạ. Tôi vẫn không nhìn rõ mặt ông ta nhưng vì sợ quá tôi buông chiếc cần kéo. Chiếc vali úp bụp xuống đất. Người đàn ông mọi rợ lại rít lên những tràng cười giòn tan rồi bất ngờ chỉ tay vào tôi, nói: "Là mày đấy!" rồi lại cười. Tôi sợ quá chẳng biết lấy lại chiếc vali đang nằm gần ông ta như thế nào. Bất chợt từ ngã ba trước mặt, một người phụ nữ trông phốp pháp đi ra. Chắc bà ta đi làm sớm. "Ơ, chào chị Nhung. Sáng ra 3 mẹ con đi đâu đấy? Du lịch cơ à?" Me tôi cười bằng 1 nụ cười nhăn nhúm hết cả lại: "Không chị ơi...em đi công tác tí...Dẫn các con theo" Tôi cũng chào bà ta. Thằng điên đấy lại làm phiền gì 3 mẹ con à?" Bà ta ngó về phía sau. "Xem nhé!" Nói rồi bà ta cười "Để em đuổi nó đi cho...Chả hiểu sống thế mà vẫn chưa chết cơ!" Đoạn bà ta tiến lại gần người đàn ông bị điên kia. Bà ta túm lấy vạt áo khoác phía sau, trùm ngược lên đầu rồi tiến lại gần hắn ta. Bà ta hét lên: "SAO MÀY CHƯA CHỈ TAO ĐƯỜNG VỀ NHÀ THẾ?" Hắn ta rú lên đầy sợ hãi rồi bỏ chạy mất. Dáng chạy lật đật quái dị của hắn mấp mô trên con đường làng rồi khuất dần. Tôi biết bà ta vừa mô phỏng cái gì. Bà ta vừa đóng giả Kẻ hỏi đường. Mẹ tôi rối rít cảm ơn bà ta. Thế rồi mẹ tôi lại hối hả dắt cái Nhi theo. Đi được một đoạn tôi mới cất tiếng hỏi: "Mẹ ơi...ai đấy ạ? Bị điên hả mẹ?" Mẹ tôi gật đầu: "Ừ." "Tự nhiên điên thôi hả mẹ?" "Nghe đâu nói là, ông này nhìn vào mắt Kẻ hỏi đường...Xong về bị như thế. Gặp đến lần thứ 2 mới bị. Về từ lúc còn trẻ lắm, hơn 20 mà giờ đã gần 40 rồi đấy..." Tôi nuốt nước bọt để tiếp nhận thông tin vừa rồi. Hình ảnh quái đản của người đàn ông kia cùng hình ảnh của Kẻ hỏi đường vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi. May ...may quá, may mà tôi đã nghe được lời cảnh báo từ trước, không thì...tôi cũng thành ra thế kia. Ba mẹ con đi taxi qua trường tôi, rồi mẹ tôi đưa ngay con Nhi lên viện. Tôi lo không biết nó có bị thủng màng nhĩ hay không...Đi cùng nó nãy giờ mà mặt nó cứ bần thần, không nói năng câu nào, chẳng còn vẻ hoạt bát như trước kia. Cả buổi học hôm ấy, tôi chẳng buồn hé răng nửa câu. Biến cố xảy ra trong nhà tôi đêm qua vẫn khiến tôi chưa hết bàng hoàng. Giờ bố mẹ tôi thành ra như thế, làm gì có ai có thể bình thường cho được? Tôi phải cố gắng lắm mới không để mình khóc ra giữa lớp. Tan học, tôi lủi thủi đi ra bến xe buýt. Đương nhiên là tôi không về cái làng đấy. Tôi phải lên viện đón con Nhi để chiều nay mẹ tôi còn đi làm. Tiền nong mẹ tôi không có nhiều, đành phải đi xe buýt thôi... Hiếu ngơ ngác đạp xe phía sau tôi, gọi với theo: "Ê..Ê, ơ đi đâu đấy? Về nào??" Đấy, tôi quên khuấy là hôm nào cũng hẹn Hiếu để về cùng. Tôi nhìn Hiếu bằng ánh mắt vô thần: "Tớ có việc, không về với cậu được. Cậu về đi." "Này, đi đâu nữa? Không cẩn thận lại về muộn thì sao?" Hiếu hỏi "Không...chắc là...tớ không ở đấy nữa." Hiếu mở to mắt ra chiều ngạc nhiên lắm. Miệng cậu ta mấp máy định hỏi gì đó nhưng đúng lúc ấy chiếc xe buýt tôi cần lên trờ tới. Tôi vẫy tay chào Hiếu rồi leo thẳng lên xe ngồi, chẳng kịp nghe cậu ta nói gì. Lên đến viện thì con Nhi đã được các bác sĩ khử trùng, băng bó xong xuôi. Rất may là nó không bị rách màng nhĩ. Vết đâm của nó trượt sâu vào thành tai, nhưng may chưa chạm đến màng nhĩ. Chỉ còn 2mm nữa thôi là tới. Nghe mẹ tôi bảo thế. Hú hồn. "Mẹ cho tiền. Tìm cái nhà nghỉ nào gần đây rồi mẹ con mình ở tạm vài hôm. Mẹ sẽ đi tìm phòng trọ. Tạm thời thế đã." Tôi dẫn Nhi vào một nhà nghỉ gần viện để nghỉ ngơi. Lúc đó mẹ tôi mới an tâm phóng xe đi làm. Hai chị em ở trong phòng nghỉ chẳng biết nói gì với nhau. Tôi bật tivi lên xem để khuây khỏa đầu óc còn con Nhi nó lại lục tung vali lên để tìm đồ đạc gì đó. Một lúc sau nó lại lôi giấy với bút màu ra tô tô vẽ vẽ. Tôi đành kệ nó Đến chiều chiều, tôi vừa ngủ một giấc ngủ trưa ngắn bèn ngồi dậy vươn vai. Tôi vừa mơ về gia đình tôi ngày trước, cứ cuối tuần lại lên Hồ Gươm ăn những que kem ngon tuyệt. Mắt tôi ươn ướt từ lúc nào, gối nằm cũng ướt đầm. Tôi nhìn sang con Nhi. May quá nó vẫn ở đấy tô vẽ, chắc cũng được vài bức rồi. Tôi gọi nó: "Nhi, ngủ tí đi không mệt!" Nó lắc đầu, vẫn tiếp tục vẽ. Tôi lại gần xem. Nó đã vẽ được mấy bức tranh. Có một bức lai thu hút sự chú ý của tôi: Một trảng cỏ xanh, xung quanh là núi và ở giữa có một vật hình chữ nhật méo mó, hình như là cái giếng?. Giống, giống quá, giống chỗ lần trước Hiếu đưa tôi đi quá. Tôi lay lay Nhi hỏi: "Ê, sao em biết chỗ này?" "Ari hát em nghe đó. Còn dẫn em tới nữa..." Nó nói nhỏ. "Ari là ai???" "Bạn chị mà, sao hỏi em?" Nó gắt lên. Tôi tròn mắt ngạc nhiên..