Ngồi Hưởng Tám Chồng
Chương 72
Đã nhiều ngày qua, trong kinh thành, tửu lâu, quán trà, thậm chí trong cả các hẻm nhỏ trên khắp phố phường, người ta đều xì xào bàn tán, nhỏ to về một vấn đề.
“Này, gần đây huynh có nghe nói gần đây ‘Ám các’ bắt đầu hoạt động không?”. Trong quán trà một vị khách nói chuyện với một vị khách khác.
“Hử? Ám các là caí gì vậy?” Một vị khách uống trà khác nghe vậy khó hiểu nói.
“Không thể nào! Huynh thật sự không biết sao? Hay huynh giả vờ không biết?” Vị khách uống trà thứ nhất tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
“Vậy huynh nói xem Ám các là gì?”. Thấy đối phương nhìn mình một cách quái dị, vị khách uống trà kia tỏ vẻ khó chịu.
“’Ám các’ này à, ta nói cho huynh biết, đây chính là một tổ chức rất thần bí trên giang hồ! Có người nói rằng, đó là tổ chức chuyên thu thập công tác tình báo, từ hoàng cung đại viện, cho tới các người buôn bán lớn nhỏ, chỉ cần là chuyện bọn họ muốn biết, thì không có chuyện nào dò hỏi không được”.
Người thứ nhất khoe khoang nói, vẻ mặt kiêu ngạo không ai bì nổi.
Người kia nghe hắn nói vậy, lập tức bị hấp dẫn, thoáng cái tinh thần tỉnh táo, ngồi thẳng lưng nói: “Thật sao? Thật sự lợi hại như vậy sao?”.
“Đương nhiên! Ta nghe được tụi Vương Đại Ma ở đầu phố tây nói lại đó.” Vừa nói, vừa vỗ ngực, vẻ mặt hết sức tự tin nói.
“Vương Đại Ma ư? Hắn hay đi xin cơm ăn mà…” Vị khách thứ hai kia nghe vậy, không dám gật đầu bừa.
“Xin cơm thì làm sao? Ta nói cho huynh biết, chỉ có tụi hay đi ăn xin mới linh thông với những thông tin mới nhất. Tụi đó mỗi ngày đều vào nam ra bắc, gặp qua vô số người, nghe qua vô số chuyện, so với chúng ta, hiển nhiên phải biết nhiều hơn rồi, ví dụ như chuyện này….”
Người thứ nhất còn chưa nói xong, tên còn lại đã khoát tay bảo:
“Thôi Thôi, được rồi. Mất thời gian ngồi đây nghe ngươi bốc phét, không bằng ta về nhà sớm một chút, kẻo về chậm bà nương kia lại lải nhải đáng ghét muốn chết”.
“Ê, ê. Ngươi đừng có đi, ta còn chưa có nói xong mà….”. Vị khách thứ nhất trố mắt nhìn người kia vỗ mông bỏ đi, muốn kêu to để giữ lại, nhưng vị khách đó đã đi xa nên dù có kêu to mấy cũng chẳng lôi lại được.
Người khách uống trà thứ nhất chán, nên cũng định rời đi. Bất chợt bàn bên cạnh có hai kiếm khách nói chuyện, thu hút sự chú ý của hắn.
Vị kiếm khách mặc y phục màu xanh nói: “Huynh đài biết không, hình như gần đây Ám các đang có hoạt động thì phải?”.
“Ừ! Ta cũng cảm thấy vậy. Gần đây có một lực lượng thần bí dần dần bao phủ toàn bộ giang hồ”. Vị kiếm khách mặc áo bào màu tro gật đầu đồng tình, sắc mặt có chút nghiêm túc.
“Đúng vậy đúng vậy! Không ngờ thế lực Ám các lại mạnh mẽ như vậy, mới có chút gió thổi cỏ lay mà cả giang hồ đều biết rõ ràng”.
Nghe vậy, kiếm khách mặc áo bào tro lắc đầu, “Không phải! Ta thấy sự tình lần này không đơn giản như thế.”
“A? Huynh nói vậy là có ý gì?”
Khó hiểu hỏi lại, kiếm khách áo xanh giương mắt nhìn về phía kiếm khách mặc áo bào tro, thấy hắn nghi hoặc, kiếm khách áo bào tro từ tốn nâng chung trà lên nói: “Huynh nghĩ xem ? Ám các nổi danh là một tổ chức thần bí trên giang hồ, uy vọng có thể sánh ngang với Tinh Sát. Bọn họ hành động luôn xuất quỷ nhập thần, chưa từng tiết lộ điều gì ra ngoài, vậy sao lần này lại gây xôn xao dư luận như vậy chứ?”.
“Đúng vậy!” Vừa nghe lời này, vị kiếm khách áo xanh lẩm bẩm:” ‘Ám Các ’ cùng ‘ Tinh Sát ’, đều là tổ chức thần bí trên giang hồ, ‘Ám các’ so với ‘Tinh sát’ càng hành động cẩn trọng ít để ai biết hơn, sao lần này lại làm ọi người đều biết khác thường vậy nhỉ?”
Không cách nào giải thích được vấn đề, kiếm khách áo xanh cúi đầu, kiếm khách mặc áo bào tro cũng cúi đầu, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Cũng có thể có kẻ muốn tung tin đồn giả về hành động của Ám các, hoặc là Ám các bắt đầu muốn mọi người trên thế gian này biết về họ. Nhưng chỉ trong mấy ngày mà đã loan tin đồn rộng rãi thế này, thì phải thấy lực lượng của họ hùng hậu cỡ nào. Sợ rằng Tinh Sát còn chưa bằng…”
Hai người nói chuyện rơi vào trong lỗ tai vị khách uống trà thứ nhất, hắn lập tức cao hứng phấn chấn tiến lên, muốn cùng nói chuyện một phen: “Ài ~ Hai vị đại gia! Vừa rồi các vị nói về Ám các và Tinh Sát, ta cũng có biết về bọn họ đó”.
“Này? Các ngươi đừng không để ý tới ta mà? Ta thực sự biết mà”.
Thấy hai kiếm khách không để ý đến mình, người khách uống trà kia vội vàng ngồi xuống nói: “Tinh Sát là tổ chức nổi danh đã lâu. Ở trên giang hồ, không ai không biết sự tồn tại của tổ chức tình báo lớn nhất này. Sự thần bí của bọn họ, khiến biết bao người suy đoán, thế nhưng trong vòng mấy năm nay, chưa có ai chân chính nhìn qua bộ mặt thật của họ, trừ lúc giao nhận nhiệm vụ”.
“A, hình như vị huynh đài này biết rất nhiều nha.” Vừa nghe vị khách uống trà chậm rãi mà nói, kiếm khách mặc áo bào tro ngước mắt quan sát y, sau khi xác định y chỉ là một bách tính bình thường, không khỏi giễu cợt nói: “Không thể tưởng tượng được lão huynh không phải là người trong giang hồ, nhưng lại rất am hiểu chuyện giang hồ”.
“Đúng vậy đúng vậy ! Là do tại hạ từ nhỏ đã thích nghe về các kỳ nhân dị sĩ chốn giang hồ. Có thể nói, ta tuy thân không ở giang hồ, nhưng trái tim luôn đặt trong chốn giang hồ”.
“Hay cho câu trái tim luôn đặt trong chốn giang hồ. Vậy xin huynh nói cho chúng ta nghe, xem huynh còn biết chuyện gì nữa”. Kiếm khách áo bào tro thầm nghĩ dù sao cũng nhàn rỗi, chi bằng cứ nói chuyện phiếm với hắn một chút, nên chính thức nói chuyện cùng vị khách uống trà.
“Ta còn biết rất nhiều điều hay ho.” Vừa thấy như thế, vị khách uống trà đắc ý vênh váo, lập tức thao thao bất tuyệt: “Vừa nãy nói chuyện về Tinh Sát, hiện tại ta nói cho các huynh nghe về Ám Các. Không ai biết tổ chức này xuất hiện từ bao giờ. Chỉ biết họ rất cường đại, là lực lượng quỷ bí âm thầm xây dựng chỗ đứng vững vàng trong giang hồ. Không có ai biết họ là ai? Chỉ biết ban đêm mỗi lần chấp hành nhiệm vụ thì họ đều mang mặt nạ màu bạc, giống như thần thánh, bí ẩn mà bất khả xâm phạm”.
“Tiếp tục nói đi”. Vừa nghe vị khách uống trà nói đến chuyện về Ám Các, cả kiếm khách mặc y phục xanh lẫn người mặc áo bào tro đều nghiêm túc lắng nghe, vào thời điểm mấu chốt của câu chuyện, thấy người kia dừng lại, thì hai người đồng loạt nhíu mày, yêu cầu mau chóng tiếp tục.
Thế nhưng, vị khách uống trà tỏ ra khó xử, hắn nhức đầu, bất đắc dĩ nói: “A! Nói tiếp? Nhưng mà ta đã nói xong rồi.”
“Chỉ biết có vậy thôi ư?”. Kiếm khách áo xanh bất mãn nói thầm: “Trời! còn tưởng ngươi biết nhiều lắm. Ai dè cũng như chúng ta thôi”.
Vừa nghe lời này, vị khách uống trà không vui, hắn vội vàng phản bác nói: “Ài, ta đâu phải là người sống trong giang hồ. Biết được những điều này đã nhiều lắm rồi. Vậy các huynh nói đi, chắc gì đã biết nhiều hơn ta”.
“Huynh biết ‘Ám Các Thất Sát’ không?” Vừa thấy hắn như vậy, kiếm khách áo xanh nhịn không nổi, nói nhỏ vào lỗ tai hắn.
“Ám Các Thất Sát?” Có chút kinh ngạc, có chút nghi hoặc, vị khách uống trà khó hiểu giương mắt nhìn.
Thấy thế, kiếm khách áo xanh cười đắc ý, nhẹ giọng cúi đầu nói : “‘Ám Các Thất Sát’, chính là những người mang mặt nạ bạc hành động vào ban đêm theo như lời huynh vừa nói đấy!”.
“A? Không thể nào! Ám Các cũng chỉ có bảy người sao?” Tựa hồ có chút khiếp sợ, vẻ mặt vị khách uống trà khó có thể tin nổi. Trong tiềm thức của hắn, một tổ chức thần bí như Ám Các, không thể nào chỉ có bảy người. Đừng nói giỡn chơi chứ?.
“Không thể nào, không thể chỉ có bảy người? Thật khó mà tin được…”. Cà lăm nói ra những suy nghĩ trong lòng, hai mắt trừng thật to.
Cả kiếm khách áo xanh và áo bào tro đồng loạt lắc đầu, biểu thị vẻ mặt không có gì để nói, cái gì mà ‘trái tim luôn đặt trong chốn giang hồ’ chứ? Cả cái này cũng không biết sao?
Vị khách uống trà này, cả đời tranh cường háo thắng, thấy bọn họ lắc đầu tỏ vẻ khinh rẻ mình, nhất thời khó chịu trong lòng, lập tức khổ sở suy nghĩ tìm tòi tin tức đáng giá. Đúng rồi, có!
Vẻ mặt thần bí, cười nói với hai người kia: “ Tuy ta thô thiển, không biết ‘Ám Các Thất Sát’, nhưng ta biết một việc khác. Đảm bảo việc này trên giang hồ không mấy người biết”.
“Ủa? Chuyện gì?” Vừa thấy bộ dạng của vị khách lúc này, còn cố ý đè thấp giọng xuống. Cả kiếm khách áo xanh, lẫn áo bào tro đều bị máu bà tám quấy phá, thân thể nghiêng về phiá trước.
“Hắc hắc, các huynh biết ‘ Huyền Mặc lệnh ’ chứ? Trên giang hồ, thần lệnh được xưng tụng là ‘Người có được lệnh này, như có cả giang hồ’, các người biết hiện giờ nó đang ở đâu không?”.
“Huyền Mặc lệnh!” Hai người nghe vậy chấn động, không khỏi kinh hô ra tiếng, đưa mắt nhìn vị khách uống trà, trong mắt lộ ra tia nhìn phức tạp.
“Chẳng lẽ huynh biết nó đang ở đâu?”. Tuy trong lòng biết không có khả năng, nhưng vẫn không nhịn được muốn hỏi một câu. Bởi lẽ Huyền Mặc lệnh biểu trưng cho vị trí võ lâm chí tôn trong thiên hạ, là bảo vật khiến người người trong giang hồ đều muốn tranh đoạt, ngay cả những người đức cao vọng trọng cũng muốn chiếm lấy.
Bởi vì nó tượng trưng cho quyền lợi tối cao chi phối toàn bộ võ lâm, cho nên bao nhiêu năm rồi, nó vẫn là tiêu điểm để thế nhân truy tìm.
“Huyền Mặc lệnh không phải vẫn nằm trong tay võ lâm minh chủ Tuyệt Thánh năm đó sao? Sao có thể hỏi câu này được.”
Kiếm khách áo xanh khó hiểu.
Nói đến vị Tuyệt Thánh này, là nói đến huyền thoại trong chốn giang hồ. Năm đó, chỉ một mình hắn mà áp đảo toàn bộ quần hùng, đoạt lấy chức võ lâm minh chủ, có được Huyền Mặc lệnh.
Thế nhưng nhưng người này điên đảo loạn thế, tính cách quái đản không cách nào kiềm chế được, cũng không chịu để thế tục ràng buộc, một thời gian ngắn sau đó, y một mình biến mất tăm mất tích, đến tận bây giờ vẫn chưa xuất hiện lại.
Không ai biết y đã đi đâu! Cũng không biết lai lịch của y! Chỉ biết năm đó y rất kiêu ngạo tà nịnh, trước khi đi đã bỏ lại một câu: Huyền Mặc lệnh mà xuất hiện lại, thiên hạ tất sẽ đại loạn.
Hôm nay, đương lúc êm đẹp, thế mà cái tên khách uống trà diện mạo xấu xí này lại nói những lời kinh thế hãi tục như vậy, khiến bọn hắn không kinh ngạc sao được?
“Nói mau! Rốt cuộc ngươi biết được cái gì?” Kiếm khách áo xanh nhịn không được, mở miệng.
“Hắc hắc!” Nghe vậy vị khách nhíu mày, giả vờ thần bí nói: “ Huyền Mặc Lệnh ư? Ta nghe Vương Đại Ma xin ăn ở đầu phố tây nói, năm đó, Tuyệt Thánh vì muốn lấy lòng giai nhân, đã đem nó tặng luôn cho nàng ta làm tín vật đính ước, sau này, giai nhân đó mất đi, Huyền Mặc lệnh cũng không biết tung tích…”. “Thôi đi! Thật vô nghĩa”. Nghe tên kia nói xong, hai kiếm khách ngã ngửa, cười nhạo hắn một tiếng, lập tức cầm kiếm trên bàn, đi thẳng ra ngoài.
“Ê! Ê! Chớ đi, ta còn chưa nói xong đâu…” Lần thứ hai, vị khách uống trà đã thành công đuổi người khác bỏ chạy, bất đắc dĩ thấy nhức đầu, “Thật là, tại sao mọi người khi nghe đến chuyện Vương Đại Ma đi xin cơm đều bỏ chạy nhỉ? Nhưng đôi khi, tin tức tụi ăn xin cung cấp rất chính xác mà… Ai! những người này…”.
Lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài, nói chuyện một hồi chỉ lưu lại một dấu chấm hỏi to tướng. Thế nhưng không có lửa, sao có khói, lời nói hôm nay, rốt cuộc sau này kiểm chứng được bao nhiêu, không ai có thể dự liệu….
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
270 chương
78 chương
40 chương
14 chương