Quân Tử Dạ thực sự đã không còn là mối uy hiếp, ân oán qua nhiều năm như vậy, coi như đã kết thúc. Mà Cầm Tâm dây dưa cùng trả thù Kiến Hùng, nhất định sẽ kéo dài cả đời, từ nay về sau nàng sẽ không còn tinh lực để căm hận tính toán Tống Ngâm Tuyết nữa rồi! Sự căm hận vặn vẹo trong lòng nữ nhân đúng là không thể khinh thường, Quân Tử Sở ra tay một lần đã thu phục mấy mối họa, trong lòng có chút vui vẻ, cho nên đi trên đường phố, thần sắc cũng tươi tắn, ấm áp. Tống Ngâm Tuyết đi bên cạnh hắn, trong đầu còn hồi tưởng bộ dạng uy phong lẫm lẫm của Tử Sở vừa rồi, không khỏi cảm thấy ngọt ngào trong lòng. Thật không nghĩ tới người này cũng có một mặt vừa lạnh lùng vừa quyết tuyệt như vậy, quả thực tm khốc muốn chết! “Ai, Quân Tử Sở, căn cứ vào biểu hiện không tệ của chàng vừa rồi, ta quyết định, mời chàng uống rượu.” Trông thấy phía trước có một gian tửu lâu, Tống Ngâm Tuyết cười cười chỉ. Nghe vậy, Tử Sở nở nụ cười tuấn mỹ, cao quý như thần, “Tuyết Nhi cũng thấy vừa rồi ta biểu hiện không tệ sao?” “Không tệ! Đủ lạnh lùng, đủ tàn khốc! Vừa triệt hạ được mầm họa Quân Tử Dạ kia, lại giải trừ sự uy hiếp đến từ Cầm Tâm, là một mũi tên trúng hai con chim!” Tống Ngâm Tuyết tấy nhiện là nhìn rõ hết thảy sự tình, ngoái đầu lại nhìn, giương môi cười với Tử Sở, nụ cười kia như tỏa nắng, sáng lạng, thanh tịnh, giảo hoạt. “Tuyết Nhi. . . . . .” Bất giác, trái tim bị đầu độc, Tử Sở trố mắt, trong miệng thì thào nói nhỏ. Đối với Tống Ngâm Tuyết, từ trước đến nay hắn hoàn toàn không có sức chống cự, giống như hiện tại, chỉ cần một nụ cười lơ đãng, trong nháy mắt liền có thể bắt hắn làm tù binh! “Đi thôi.” Hiểu được phản ứng của hắn giờ phút này, không muốn hắn tiếp tục háo sắc, Tống Ngâm Tuyết lên tiếng, đi về hướng tửu lâu. Tử Sở sau lưng, trong nháy mắt đã hoàn hồn, hạnh phúc cười khẽ, nhấc chân đi theo. “Tiểu nhị, cho hai bình rượu ngon!” Vừa mới bước vào tửu lâu, Tống Ngâm Tuyết liền lên tiếng nói, sau đó tìm vị trí hẻo lánh, cùng Tử Sở ngồi xuống. “Khách quan, rượu của ngài.” Hai bình rượu ngon được bưng lên, tiểu nhị xoay người rời đi, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết xách bình rót rượu, động tác ưu nhã. “Nghe nói đây là ‘ Túy hồng trần ’nổi danh nhất Đại Lương, hôm nay may mắn được uống một bình, cảm giác có chút thỏa mãn.” Bưng chén rượu, mỉm cười sáng ngời, sau đó đưa tay, cười nhẹ kính một cái. Có lẽ là sự yên lặng trước mưa gió, Tống Ngâm Tuyết lúc này, toàn thân từ cao xuống thấp có một loại bình tĩnh cùng buông lỏng nói không nên lời, giống như trong lòng nàng căn bản không có việc gì có thể làm cho nàng để bụng. Tử Sở mơ hồ biết được ý nàng, cũng tươi cười nâng chén, lời nói dịu dàng: “Tuyết Nhi, nàng không biết đấy chứ, lúc trước khi ta nhớ nàng, cả ngày dùng rượu này cầu say, thầm nghĩ nếu như ‘ Túy hồng trần ’ thật sự có thể khiến cho ta say đến quên hồng trần, thì thật là một việc tốt đẹp đến cỡ nào a! Chỉ tiếc là, bất luận ta uống như thế nào, trong lòng của ta luôn thanh tỉnh, thanh tỉnh nhớ tới nàng, trông thấy nụ cười sáng chói trước khi nàng rơi xuống vực, trong lòng, rất đau, rất đau. . . . . .” Vừa nói, Tử Sở vừa cầm tay Tống Ngâm Tuyết lên, gắt gao, tựa hồ như thề nguyện sẽ quý trọng niềm hạnh phúc không dễ có này. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết đầu tiên là trầm ngâm một chút, sau đó trở tay đáp lại, mười ngón giao triền, “Chàng thật là lãng phí! Rượu ngon như vậy, chàng lại dùng để cầu say?” Nghiền ngẫm trêu chọc mà nói, Tử Sở nghe xong cười khẽ một hồi, hắn sủng ái nhìn người ngọc trước mắt, giả bộ tức giận nói: “Tuyết Nhi, nàng thật là làm cho người ta yêu thảm, vì nàng, ta cơ hồ chảy khô nước mắt cả đời ta. . . . . .” “Đáng đời chàng, ai bảo lúc trước chàng đối xử với ta không tốt như vậy, nên bị phải chịu ngược cho đáng đời.” Không cam lòng yếu thế, Ngâm Tuyết phản kích, nhăn mũi bày ra bộ dạng nghịch ngợm đáng yêu, thấy thế, Tử Sở yêu điên bộ dạng này của nàng rồi, không khỏi vươn tay cào nhẹ dưới mũi nàng, lời nói vô cùng dịu dàng: “Rồi rồi rồi, là ta sai, đều là ta sai. Là lúc trước ta có mắt không tròng, không nhìn rõ điểm tốt của Tuyết Nhi, cho nên đáng đời, lãng phí bốn tháng rượu ngon . . . . . .” Tâm tình vô cùng tốt nâng niu bàn tay thon dài của người ngọc trong lòng bàn tay, hơn nữa còn dùng ngón tay trỏ như có như không nhẹ nhàng khều khều lòng bàn tay của nàng, động tác cực kỳ khiêu khích của Tử Sở , khiến thân thể Tống Ngâm Tuyết vốn đã cực kỳ mẫn cảm thở nhẹ một hồi: “Này, chàng điên rồi, bất quá mới cho chàng khổ sở bốn tháng, mà chàng đã bắt đầu trả thù a? Lòng dạ hẹp hòi!” Yêu kiều liếc mắt, khiến Tử Sở cười khẽ một tiếng, phong phái tuấn mỹ ngọc thụ lâm phong, hắn nhẹ nâng tay người ngọc, gắt gao đặt trên môi mình, sau đó cúi mắt, thâm tình nói: “Lòng dạ ta hẹp hòi, cho nên Tuyết Nhi, nàng cũng không thể có bọn họ liền vắng vẻ ta, bằng không ta sẽ mỗi ngày quấn quít lấy nàng, nghĩ biện pháp ‘ trả thù ’ nàng. . . . . .” “Chàng. . . . . .” lời mà Tử Sở nói…, một lần nữa làm cho Tống Ngâm Tuyết không nói gì, âm thầm chứng thật một cái kết luận: quả nhiên mỗi nam nhân đều là một con sói. . . . . . “Này này này, làm sao ta có thể vắng vẻ chàng chứ? Chàng xem, không phải ta đang mời chàng uống rượu đấy sao? Phải biết rằng bọn họ không có cái đãi ngộ này đâu. . . . . .” Một tay rót đầy chén rượu, sau đó đẩy tới trước mặt hắn, Tống Ngâm Tuyết cười cười mà nói, biểu lộ buồn bực. Thấy vậy, Tử Sở vụng trộm vui mừng dưới đáy lòng, vừa bưng rượu lên uống một hơi cạn sạch, vừa chế nhạo nghiền ngẫm mà nói: “Tuyết Nhi loại rượu này đặc biệt hơn những loại rượu bình thường, uống vào trong miệng hàm răng cũng lưu hương, thật lâu vẫn không tan! Bất quá —— rượu này mặc dù ngon, nhưng vẫn không khỏi có chút hại thân thể, cho nên ta vẫn thích Tuyết Nhi tặng ta mứt quả hơn. . . . . .” “Mứt quả. . . . . .” Tại sao lại là mứt quả? Đầu đầy hắc tuyến, Tống Ngâm Tuyết càng không nói gì, khóe mắt khẽ nhúc nhích, trong lòng thở dài: ta chóng mặt! Lúc trước không phải chỉ tùy ý đưa cho hắn một xâu mứt quả thôi sao? Cư nhiên còn tâm tâm niệm niệm nhớ lâu đến như vậy “Tuyết Nhi thật đúng là bất công a? Đi ra ngoài uống rượu, rõ ràng chỉ dẫn theo một mình Tử Sở!” Lúc này, khi Tống Ngâm Tuyết buồn bực trong lòng, sau lưng một câu chua lè chua lét vang lên, ngay sau đó khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt dụ dỗ chúng sinh của Dạ Lâm Phong liền đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, mà ở bên cạnh hắn, chính là Ứng Thư Ly một thân tuấn dật. “Các ngươi, làm sao lại tới đây?” Giương mắt nhìn, có chút kỳ quái nhìn hai người đứng trước mắt, Tống Ngâm Tuyết buồn bực trong lòng, không rõ hai người bọn họ tại sao lại dính vào nhau thế này. “Đương nhiên là phải tới a, nếu không tới đây thì Tử Sở một mình trộm nàng đi mất sao!” Lên tiếng kháng nghị, Lâm Phong tự nhiên ngồi xuống, theo sau hắn, Thư Ly cũng ngồi xuống theo. “Tuyết Nhi, nàng thật sự là quá bất công rồi, rõ ràng một mình cùng Tử Sở chạy đến đây uống rượu? Hừ, thiệt là, nàng muốn tìm người cũng có thể tìm ta a? Không phải có một câu nói rất hay, gọi là ‘ mưa móc cùng dính’đấy sao? Những người khác đều dính qua cái mưa móc này rồi, chỉ có một mình ta là không có phần, quá không công bằng rồi!” Trừng mắt, vẻ mặt bất mãn, Lâm Phong kéo tay Tống Ngâm Tuyết qua, ai oán nói: “Tuyết Nhi, nàng cũng còn chưa cùng ta làm cái kia nha, nói như thế nào cũng nên đền bù tổn thất một chút chư? Cho nên hôm nay không cho nàng cùng Tử Sở, hẳn là phải đi theo chơi với ta nha!” Hai tay bá đạo nâng bàn tay thon dài của người ngọc trong lòng bàn tay mình, Lâm Phong nồng cháy mà vội vàng mong mỏi, thấy vậy, Tử Sở cười nhạt, vẻ mặt bất đắc dĩ, mà Thư Ly thì cảm thấy thú trong lòng, không nói gì. “Không muốn.” Rút tay về, Tống Ngâm Tuyết liếc Lâm Phong một cái, không thèm để ý tới hắn nữa. Uống cạn chén rượu, đảo mắt chống lại Thư Ly, sau khi nhớ tới trận truy hoan điên cuồng hôm qua, người ngọc ho nhẹ một tiếng mở miệng nói: “Làm sao chàng lại đi cùng người này?” “Ngẫu nhiên gặp gỡ.” Thấy Tống Ngâm Tuyết hỏi mình, khuôn mặt tuấn tú của Thư Ly ửng hồng, vội vàng lên tiếng giải đáp: “Thì ra Lâm Phong là người yêu thích tranh, vừa mới nãy ta thấy huynh ấy chuyên chú xem tranh tại quán bán tranh, cho nên mới tiến tới trò chuyện. . . . . .” “Tên này yêu thích tranh?” Thật đúng là không nhìn ra! Tống Ngâm Tuyết kinh ngạc, quay đầu nhòm Dạ Lâm Phong, chỉ thấy hắn tươi cười, vẻ mặt phong lưu phóng khoáng, gợi cảm xinh đẹp nói: “Ta yêu thích tranh, chuyện này rất kỳ quái sao? Tuyết Nhi, có phải nàng cảm thấy chưa đủ hiểu ta, muốn hiểu sâu hơn hay không? Hay là như vậy đi, khuya hôm nay chúng ta đốt đèn nói chuyện, để nàng hiểu thật tinh tường. . . . . .” Mập mờ nhếch mắt, mắt phượng yêu nghiệt như hoa đào hiện ra hào quang, Dạ Lâm Phong vươn tay lần nữa, muốn chạm vào tay Tống Ngâm Tuyết, lúc này lại bị đánh rớt lần nữa. “Nằm mơ!” Nàng không cần đốt đèn nói chuyện gì gì đó đâu, đều là chuyện ma quỷ gạt người! “Đừng a, Tuyết Nhi, chúng ta thương lượng đi mà?” Tống Ngâm Tuyết quyết đoán cự tuyệt, nhưng Dạ Lâm Phong vẫn không chịu buông tha, hắn cười nịnh nọt, tìm mọi cách kỳ kèo. Hết cách rồi, ai bảo đến bây giờ hắn còn chưa được ăn nàng ? Ai, có ai thê thảm như hắn chứ! “Tuyết Nhi, nàng nghĩ lại đi? Ta muốn ăn thịt.” “A, thịt nghĩa là gì vậy?” Tử Sở tò mò. “Không nói cho huynh!” “. . . . . .” Lúc này, khi Dạ Lâm phong cùng Tống Ngâm Tuyết còn đang ngươi một lời ta một câu, ngoài cửa tràn vào một đám người, sau khi ngồi xuống quanh cái bàn, bắt đầu lớn tiếng nhiệt liệt thảo luận. “Thật không nghĩ tới, hóa ra Đại Tụng quốc chủ đúng là một nghịch tặc giết huynh hại thúc như vậy! Hắn cấu kết Lăng Mị, trăm phương ngàn kế hãm hại đồng bào của mình, đoạt binh quyền, vọng tưởng giữ chặt ngai vàng, không nghĩ tới có ngày bộ mặt thật đáng ghê tởm của hắn lại bị công bố trước hậu thế, biến thành việc thế nhân đều biết!” “Đúng! Cho tới nay chúng ta đều cho rằng Nhữ Dương quận chúa thiên tính phóng túng dâm đãng, không ngờ kỳ thật nàng mới chánh thức là người đại trí giả ngu! Nàng đã sớm hiểu rõ dụng tâm hiểm ác muốn hãm hại nàng của Tống Vũ Thiên, cho nên nhiều năm qua giấu tài, âm thầm ngồi sau màn, thực đúng là một đại kỳ nữ hiếm có!” “Không sai! Nhữ Dương quận chúa Đại Tụng thật sự là kỳ nữ có một không hai trên đời! Từ lúc tuổi nhỏ, trong hoàn cảnh không chịu nổi, nàng lại có thể lấy sức của một mình mình thành lập Ám các, hơn nữa còn dùng danh hiệu đương kim minh chủ võ lâm thống soái cả giang hồ, phong tư bực này, thử hỏi thế gian mấy người có thể có? Hôm nay cả giang hồ người người đều nghe nàng hiệu lệnh, chỉa mũi dùi về hướng Tống Vũ Thiên Đại Tụng, thề phải đòi lại công đạo!” Đám người kia náo nhiệt thảo luận, hoàn toàn không thèm để ý lời của mình bị người khác nghe được, ngược lại còn mơ hồ hi vọng càng nhiều người nghe được càng tốt! Bọn họ nâng cốc mời nhau, nhẹ nhàng vui vẻ ngửa đầu, sau đó dùng tay áo lau rượu đọng bên khóe miệng, tiếp đó cao giọng nói: “Các ngươi biết không? Đại nghĩa Thánh công tử Thượng Quan Huyền Ngọc, hắn ra mặt hiệu lệnh Thượng nhân cả sáu nước đó!” ‘ Cái gì? Chuyện này còn kinh động đến Thánh công tử ư?!” “Không sai! Thánh công tử dùng danh tiếng của Đại nghĩa, phát thiếp tụ họp mọi người giết nghịch tặc, đòi công đạo! Nghe nói hiện nay tất cả nhân sĩ Đại nghĩa phân tán tại sáu nước đều cùng đứng lên, dùng phương thức của bọn hắn phản kháng vị tặc tử Đại Tụng này!” “Ngừng kinh doanh! Bãi công! Giá hàng rung chuyển! Thứ mà nhân sĩ Đại nghĩa điều khiển, là một loại lực lượng vô hình! Đa số tiểu thương đều là môn đồ Đại nghĩa, cho nên hôm nay bọn họ nhất trí liên hợp, đem hết toàn lực chèn ép kinh tế Đại Tụng, khiến cho toàn Đại Tụng rung chuyển.” “A, mất lòng dân là mất thiên hạ, ngày hôm nay người người đều phẫn nộ, xem ra lần này Đại Tụng quốc chủ thật sự là đâm lao phải theo lao rồi!” “Ta nghe nói chuyện Kiều quốc Khuynh Nhạc công chúa chết đã khiến quốc chủ Kiều quốc giận tím mặt, thề phải rửa sạch nỗi nhục nhã này, cho nên điều động đại quân chiếm một nửa binh lực Kiều Quốc tiếp cận, tuyên bố muốn đoạt nửa giang sơn của Đại Tụng!” “A? Kiều quốc thật sự hành động rồi, xem ra lần này Tống Vũ Thiên đâm lao phải theo lao rồi!” “Đúng! Hôm nay mâu thuẫn trong nước cũng đã làm cho hắn chống đỡ không nổi rồi, lại thêm Kiều quốc quấy phá, quả thực chính là trời tuyết còn thêm sương, nguy hiểm như đứng trên băng mỏng! Không biết hắn sẽ đối phó thế nào?” “Thôi đi, thứ chúng ta muốn xem không phải là hắn sẽ đối phó như thế nào, mà là hắn sẽ rơi đài như thế nào! Loại nghịch tặc làm chuyện xấu này, thật muốn xem sau này hắn sẽ bị Nhữ Dương quận chúa đánh cho không còn manh giáp!” “Đúng! Có câu hổ phụ không sanh khuyển nữ, tin rằng Nhữ Dương quận chúa nàng nhất định có thể thay thiên hạ diệt trừ kẻ bất nghĩa như thế!” “. . . . . .” Mọi người oán giận mà nói, ngươi một lời, ta một câu, bốn người đang ngồi bên cạnh, sắc mặt yên lặng, nghiêng tai lắng nghe. Tống Ngâm Tuyết một ly tiếp một ly ưu nhã uống, thong dong tự nhiên, khí định thần nhàn. Đôi mắt rũ xuống, trong lòng cười khẽ: Tống Vũ Thiên, thế cục hỗn loạn như vậy, ngươi cũng nên có hành động đi. . . . . .. . . . . . “Vẫn là Mai Phi tỷ tỷ luôn được Thánh Thượng yêu thích, vì Mai Phi tỷ tỷ, Thánh Thượng đã hạ lệnh thiêu sống Lăng Mị kia chết tươi rồi!” “Đúng vậy, đúng vậy! Nói đến Lăng Mị kia, đúng là chết thảm a, toàn thân cháy xém, không còn hình người! Bất quá ai bảo bình thường nàng kiêu ngạo như vậy, còn mưu toan thương tổn Mai Phi tỷ tỷ Thánh Thượng sủng ái nhất? Thật là đáng đời!” Trong hoàng cung Đại Tụng, lúc này một đám phi đang vây quanh Mai Phi mang long chủng tìm mọi cách nịnh nọt, quyến rũ, một lòng muốn nịnh bợ tân sủng trong nội cung, tương lai nắm giữ ấn phượng hoàng hậu này. Từ xưa lòng người đều là như thế, nịnh nọt, bu bám quyền quý! Vừa thấy hôm nay người này được sủng ái, liền chạy tới a dua nịnh hót, mà ngày mai người khác đắc thế, liền vội vội vàng vàng chạy qua bợ đỡ, cứ vòng đi vòng lại như thế. Ngày xưa lúc Lăng Mị kiêu ngạo trong cung, cả đám phi tử này đều bu quanh nịnh nọt, hôm nay Mai Phi được thế, các nàng liền gió chiều nào che chiều ấy, trắng trợn tâng bốc, tỏ vẻ thân thiết. “Mai Phi tỷ tỷ đúng là trời sinh đoan trang, khó trách Thánh Thượng chuyên sủng tỷ tỷ như vậy! Mấy người chúng ta a, tướng mạo bình thường, Thánh Thượng cơ hồ nhìn cũng không thèm nhìn!” “Đúng đúng đúng! Mấy người chúng ta sao có thể so với Mai Phi tỷ tỷ a? Hôm nay tỷ tỷ mang long tử, là hài từ đầu tiên của Thánh Thượng từ khi đăng cơ đến nay! Chúng ta đứng ở bên cạnh tỷ tỷ, một bên chính là mây trên trời, một bên lại là bùn trên mặt đất, không đáng một đồng!” “Đúng vậy a, tỷ tỷ cao quý ôn nhu, xuất thân lại cao quý, phụ thân là hữu thừa tướng đương triều Thủy Miểu đại nhân, gia thế bối cảnh cực kỳ tốt, không phải mấy con gà thôn quê như chúng ta có thể so sánh nổi?” Chúng phi tần bảy miệng tám lời tranh nhau nói, lời nói dễ nghe làm Mai ngồi ở chính giữa không khỏi lộ ra nụ cười ngọt ngào, nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, xấu hổ nhẹ lắc đầu, biểu lộ dịu dàng: “Các vị tỷ tỷ muội muội quá khen rồi, Mai nhi đâu có tốt như mọi người nói.” “Có, có, đương nhiên là có ! Mai Phi tỷ tỷ a, đúng là tiên nữ trên trời, cực kỳ tốt đẹp! Nhất là khi cười rộ lên, quả thực làm cho người ta say mê không thôi——” “Đúng vậy, Mai Phi tỷ tỷ cười thật sự rất ngọt ngào, giống như tiên nữ không giống Lăng Mị đã chết kia, già đến như vậy rồi, còn cả ngày cười tự đắc như yêu tinh, khiến cho người ta buồn nôn! May mà bây giờ nàng ta đã chết, bằng không còn làm bao nhiêu người chán ghét muốn chết!” “Đúng vậy, chết tốt lắm, chết hay lắm, chết khiến người ta sảng khoái mà! ’Đám phi tần có vẻ hả hê, a dua nịnh hót nói, khiến Mai Phi che miệng cười khẽ một hồi, nụ cười kia khiến người ta nghe xong cảm thấy như hoàng oanh xuất cốc, hết sức động lòng người! “Các vị tỷ tỷ muội muội quá khen rồi, Mai nhi thật sự không tốt được như mọi người nói đâu, chẳng qua là hôm nay Mai nhi có thai, Thánh Thượng hết sức chiếu cố mà thôi. “Nào có? Tự thân tỷ tỷ đã tràn đầy mị lực, hấp dẫn Thánh Thượng! Bằng không sao Thánh Thượng biết rõ tỷ tỷ mang thai, còn muốn tới hoan ái hàng đêm a?” Vừa nói đến chuyện Mai Phi đang mang thai hàng đêm còn muốn cùng giao hoan với Tống Vũ Thiên, các phi tần khác hận đến nghiến răng nghiến lợi! Nhưng các nàng không có cách nào để được sủng ái? Cho nên đành phải nói mấy lời nịnh nọt nghĩ một đằng nói một nẻo. Mai Phi nghe được vậy, đôi mắt thanh lệ lạnh đi, nhưng lập tức liền cười thích thú dịu dàng nói: “Các tỷ tỷ muội muội đừng nói như vậy, Mai nhi đâu có? Nếu mọi người không tin, tối nay Mai nhi sẽ khiến cho Thánh Thượng không đi Mai Phương điện nữa. Kỳ thật, bây nhi Mai nhi đang mang thai, cũng không nên gần gũi Thánh Thượng nhiều quá, hẳn nên để cho Thánh Thượng đi đi lại lại tất cả các cung các điện, để mưa móc cùng dính, mọi người đều có long tử . . . . . .” “Ai nha, tỷ tỷ thật sự là rất hiểu biết, bọn muội muội xin cảm tạ!” Vừa nghe đến mưa móc cùng dính, cảm thấy mục đích của mình đã đạt được, chúng phi tần mừng rỡ, mang ơn muốn hành lễ. Thấy vậy, Mai Phi cười lạnh một tiếng trong lòng, biểu hiện ra lại khờ dại thiện lương, nàng khẽ ngẩng đầu lên, tùy ý nhìn về phương xa, trong lúc lơ đãng nhìn thấy hai người, trong lòng không khỏi thầm động: Tống Vũ Huyền cùng Tống Vũ Minh này đồng thời tiến cung, xem ra Tống Vũ Thiên sắp có hành động. . . . . . Trong ngự thư phòng Đại Tụng, minh hoàng Tống Vũ Thiên sắc mặt ngưng trọng, những ngày này, từ khi hắn biết được tin tức Tống Ngâm Tuyết còn chưa chết, lông mày của hắn chưa bao giờ giãn ra. “Nhị ca.” Tứ Hoàng Tử Tống Vũ Minh nhấc chân bước vào, đi theo phía sau chính là Tống Vũ Huyền luôn trầm mặc không nói, hai người sóng vai mà đứng, chắp tay làm lễ. “Lão Tam, lão Tứ, các đệ đã tới.” Ngẩng đầu nhìn người tới, biểu lộ có vẻ rất mệt mỏi, Tống Vũ Thiên đứng lên, cất giọng trầm thấp. “Hôm nay tuyên các đệ tới, là có chút chuyện quan trọng muốn thương lượng. Bất quá trẫm nghĩ cho dù trẫm không nói, phỏng chừng các đệ cũng có thể đoán được đại khái rồi.” “Ừ.” Nghe vậy Tống Vũ Minh gật gật đầu, vẻ mặt hiểu rõ, mà Tam hoàng tử Tống Vũ Huyền thì vẫn trầm mặc không nói, biểu lộ yên lặng. “Lão Tam, lão Tứ, hôm nay nhân sĩ Đại nghĩa bị lời nói của Thượng Quan Huyền Ngọc kích động định khởi sự trên quy mô lớn, làm cho kinh tế trong nước rung chuyển, lòng dân xao động, đối với Đại Tụng ta mà nói, đây là một việc cực kỳ bất lợi.” ” Môn đồ đại nghĩa trải rộng sáu nước, trong đó có không ít thương nhân, mấy ngày nay trẫm phái người đi tìm hiểu, muốn nghiên cứu ra một chiến lược hoàn hảo, chính là trong lúc vô tình lại xảy ra một hiện tượng kỳ quái.” “Hiện tượng kỳ quái? Là cái gì!” Tống Vũ Minh khó hiểu, mở miệng mà hỏi. Nghe vậy, Tống Vũ Thiên dừng lại một chút, giương mắt quét qua hai người, sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Trẫm phát hiện kinh tế Đại Tụng hôm nay tuy hỗn loạn, chính nếu đào sâu nghiên cứu, lại cảm thấy sau lưng có một bàn tay vô hình đang điều khiển nắm bắt hết thảy, thực làm cho người ta khó hiểu.” “Bàn tay vô hình điều khiển kinh tế? Điều này không có khả năng a. Dù cho nhân sĩ Đại nghĩa liên hợp lại, nhưng đám thương nhân này đa số là phân bố rải rác, lực lượng không đủ để chống lại một nước? Kinh tế Đại Tụng rất to lớn, có ai có thể một tay che trời, làm được hết thảy chứ?” Tống Vũ Minh cảm thấy những điều này căn bản là không có khả năng, cho nên cũng không thèm để ý, nhưng nào biết đây là cái mà Tống Ngâm Tuyết gọi là” Hiệu ứng bươm bướm”, nếu biết hắn sẽ không dám nói như vậy. “Trẫm cũng chỉ suy đoán, không có căn cứ xác thực, chẳng qua là cảm thấy cái hình thức này thật sự rất là quỷ dị, khiến người ta không thể không phòng a.” Cau mày, Tống Vũ Thiên trầm giọng nói, nhìn dáng vẻ của hắn, chuyện này quả thật rất phức tạp. “Nhị ca, rốt cuộc vì cái gì Thượng Quan Huyền Ngọc lại đối xử với nước Đại Tụng như thế?” “Sao đệ lại không biết?” “Đệ không biết, đệ mới từ Hoàng Giác tự trở về, còn chưa hỏi thăm tình hình.” Tống Vũ Minh thẳng thắn thành khẩn mà đáp, thần sắc có chút ảm đạm. “Đệ đi Hoàng Giác tự?” Nghe vậy kinh ngạc, Tống Vũ Thiên không vui. Hoàng Giác tự này, chính là nơi người trong hoàng gia đến cầu xin sám hối. Từ lần trước cãi nhau với Tống Vũ Minh, thì không thấy bóng dáng hắn đâu, Tống Vũ Thiên vốn chỉ cho là hắn đi nơi khác giải sầu, thật không nghĩ đến hặn lại chạy tới Hoàng Giác tự? Chuyện này thật đúng là —— vào lúc mấu chốt đầu sóng ngọn gió này, hành động này của Tống Vũ Minh, không thể nghi ngờ chính là đang dùng roi quật vào mặt Tống Vũ Thiên, cho nên lập tức, hắn giận tái mặt, khẩu khí có chút không tốt: “Thượng Quan Huyền Ngọc tên tiểu nhân kia, hắn ham mê sắc đẹp của tiện nhân Tống Ngâm Tuyết, đi khắp nơi thêu dệt chuyện thị phi về trẫm, kích động hỗn loạn, quả thực đáng giận đến cực điểm!” “Ngâm Tuyết? Chuyện này liên quan gì đến Ngâm Tuyết! Muội ấy đã chết lâu như vậy rồi. . . . . .” Nói đến đây, Tống Vũ Minh có chút khó hiểu, hắn cau mày, bàn tay nhẹ nắm lại. “Hừ! Nàng ta chết? Nếu nàng ta thật sự đã chết cũng tốt!” Nghe Tống Vũ Minh nói vậy, Tống Vũ Thiên cực kỳ căm hận, trong mắt không khỏi nổi lên tia sáng tàn bạo, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Thấy vậy khó hiểu, Tống Vũ Minh tiến lên một bước, nghi hoặc trong lòng: “Nhị ca, rốt cuộc huynh đang nói cái gì? Tại sao đệ hoàn toàn nghe không hiểu?” “Nghe không hiểu sao? Ta nói —— Tống Ngâm Tuyết tiện nhân kia còn chưa chết, chúng ta đều bị ả lừa! Từ lúc vừa mới bắt đầu, ả đã đùa giỡn xoay chúng ta vòng vòng, cái gì háo sắc thành phong trào? Cái gì phóng đãng thành tánh? Giả dối! Hết thảy đều là giả dối! Ả ta căn bản luôn luôn ngụy trang, ngụy trang để lừa gạt ta, lừa gạt tất cả mọi người, lừa gạt để sắp đặt cục diện đối kháng cùng ta hôm nay—— tiện nhân này, lúc trước ta quả nhiên đã coi thường ả rồi!”