Mọi người tức giận mắng chửi ầm ĩ, tựa hồ rất tức giận, bất quá phản ứng của bọn hắn giờ phút này, chẳng qua là cái nhìn bình thường đối với chuyện này, cũng không trộn lẫn với cái gì khác. Bởi vì lúc này, nếu Nhữ Dương quận chúa còn sống, với thành kiến của bọn họ, sợ là sẽ không nói như thế. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bọn họ đều là nhân sĩ chính đạo trong võ lâm, đại biểu cho chính nghĩa! Hôm nay Nhữ Dương quận chúa đã chết rồi, có câu “Người đã mất thì mọi chuyện cũng bỏ qua” , cho nên bọn họ căn cứ quan niệm đó, làm sao có thể nói khó nghe quá được? Còn nữa, quốc chủ Đại Tụng kia quả thật cũng hơi quá đáng! Lại âm thầm sử dụng thủ đoạn vô sỉ như vậy, khiến bọn họ thật sự bất bình! Tiếng ồn ào lộn xộn nhất thời nổi lên bốn phía, so với lúc nãy còn kịch liệt hơn, lúc này, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt ngước mắt nhìn, cả mấy vị” Phu quân” phía sau nàng, đều mang vẻ mặt thản nhiên. Tống lão lục đứng dưới đài, cũng không biểu hiện ra sự kinh ngạc gì, hắn sớm đã biết được hết thảy, lúc này chỉ bất ngờ vì hóa ra Nhị ca đã từng ăn nằm với Kiều Mạt Nhi? Chính là không biết mình và hắn, rốt cuộc là ai ra tay trước. . . . . . Kiều Mạt Nhi không nói lời nào, đối với kinh biến giờ phút này, đã phá hủy tất cả lập trường của nàng, cái gì cũng đều thay đổi, làm cho nàng cảm thấy có chút mờ mịt không biết làm sao. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, chung quy luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng, chính là rốt cuộc không đúng ở đâu? Nàng lại không nói ra được. Loại cảm giác rối rắm này, làm cho nàng rất là phiền muộn trong lòng, vì vậy nàng vội vàng lắc lắc đầu, quyết tâm không nghĩ gì nữa, chỉ đợi “Mị chủ tử” kia đến, để nàng hỏi một câu cái đã! Hạ quyết tâm, Kiều Mạt Nhi hung hăng trợn mắt nhìn mấy người trước mặt, tuy nàng cũng thấy bọn họ sợ hãi mình như vậy có chút kỳ quái, nhưng nàng ta trời sinh thiếu não, làm sao có thể suy nghĩ theo hướng khác được? Vì vậy sau khi kéo bọn họ lại, liền đi về hướng Phùng Tử Chương. Nàng không thể để cho bọn họ chạy thoát, bởi vì nàng còn không biết ai là” Mị chủ tử” . . . . . . Mọi người từ thì thầm nói nhỏ đến công khai lên án, từ ngồi tại chỗ xem cuộc vui đến phẫn nộ trong lòng, trong bất tri bất giác, thời gian từng phút từng giây trôi qua. Tử Sở ngẩng đầu nhìn trời, biết đại hội võ lâm sắp bắt đầu rồi, vì vậy trong một chút thời gian cuối cùng này, hắn nhấc chân cất bước, thẳng hướng về phía người ngọc vận một thân bạch y kia. Từ lúc vừa mới bắt đầu hắn đã thấy nàng đến đây, rất muốn tới gần nàng, chính là bởi vì bị Kiều Mạt Nhi dây dưa, không thể bỏ đi trước, bây giờ đại hội sắp bắt đầu, bất luận như thế nào, hắn cũng phải đi nhìn nàng một cái. Thân ảnh Tử Sở, tuấn mỹ thon gẩy, ngọc thụ lâm phong, đi ở trong đám người, nghiễm nhiên là một viên minh châu lóe sáng, hấp dẫn ánh mắt của vô số người. Sắc mặt hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, tuấn nhan đạm mạc, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía người ngọc, lại có chân tình nồng đậm. Cầm Tâm không rõ tại sao Tam điện hạ lại hành động như vậy, nghi hoặc trợn tròn mắt, nhưng nàng thân là cấp dưới, cũng không thể ngăn trở quá nhiều. Tống lão lục vừa thấy Tử Sở đi qua, nhớ lại vị trí của mình, nghĩ thầm Trữ Tiêu Băng cũng đã trở về vị trí cũ rồi, vậy hắn một thân một mình đứng ở chỗ này cũng không tốt, vì vậy lập tức vui vẻ chạy trở về. Kiều Mạt Nhi vừa thấy hai người bọn họ đều đi về một hướng, không khỏi cũng hiếu kỳ, vì vậy nàng ta đưa mắt nhìn theo, liền ngây ngẩn cả người. Đây không phải là. . . . . . Không phải là Tuyết công tử sao? Tại sao hắn lại ở đây? Lại ở cùng một chỗ với những người kia? Thư Ly, Kỳ Nguyệt, Vô Song, Minh Tịnh, thậm chí còn có Tử Sở cùng Tống lão lục, những người này, trước kia đều có ngàn vạn quan hệ với Tống Ngâm Tuyết, tại sao hiện tại toàn bộ lại tụ tập đi theo Tuyết công tử a? Tuyết công tử kia, rốt cuộc là hắn có lai lịch ra sao? Rõ ràng có thể xen lẫn với những người này? Cảm giác thật là kỳ quái. Kiều Mạt Nhi nghi ngờ, nàng ta hiếm khi thông minh đột xuất như vậy, tuy đã nhìn ra chỗ khác thường, nhưng cũng không thể suy nghĩ về hướng Tống Ngâm Tuyết còn sống trên nhân thế? Dù sao hiện tại trong lòng nàng, quan tâm nhất chính là vị “Mị chủ tử” kia, những thứ khác, dù kỳ quái, nàng ta cũng không có tâm tư đi tìm hiểu. “Tuyết Nhi.” Một tiếng kêu gọi rất thấp rất thấp, thậm chí thấp đến độ chỉ có một mình người ngọc có thể nghe thấy, Tử Sở nhẹ nhàng nói. Đứng ở trước mặt nàng, Tử Sở không có quá nhiều động tác, chỉ vô hạn âu yếm nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu tựa hồ muốn chảy ra nước. “Tuyết Nhi, đao kiếm không có mắt, bất luận nàng muốn điều gì, cũng phải cẩn thận chú ý. Ta. . . . . . sẽ luôn nhìn nàng.” Lời mà Tử Sở nói…, mang theo ba phần ân cần, ba phần say mê, thâm tình nhu hòa cứ như gió thổi nhẹ qua tai. Nam tử mặt ngoài nhìn có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo này, trong lòng của hắn, thật ra lại cất chứa một trái tim ấm áp, nồng nàn khát vọng tình yêu. Bởi vì Tử Sở quay lưng lại, Cầm Tâm không thể chứng kiến biểu lộ trên mặt Tử Sở giờ phút này, biểu lộ tha thiết mà nàng vẫn một mực ước mơ, khát vọng nhưng không nhận được! Bằng không với sự chấp niệm của nàng ta nhiều năm qua, làm sao có tiếp nhận được sự đả kích này? Thâm tình của Tử Sở, sau khi được phụ hoàng hắn chỉ dẫn, càng thêm thẳng thắn, yêu một người, cũng đừng nghĩ đến cái gì khác, trong tình yêu, không có thị phi, không có đúng sai, vị” Khắc khế ước sinh tử, cùng người thề nguyện,nắm tay cả đời, bên nhau đến già”, một khi đã nhận định rồi, kiếp này nhất định sẽ một mực yêu nàng không chùn bước. Tình cảm như vậy, mấy người bọn họ ai cũng có, cùng một loại tín niệm, một loại kiên trì! Cuộc đời một con người, đau khổ vĩnh viễn nhiều hơn sung sướng, cho nên một khi quyết định, bọn họ cũng sẽ vĩnh viễn không hối hận. Tại sao tan vỡ, tại sao không tròn vẹn, tại sao biệt ly, tại sao không thể an ổn. . . . . . Yêu, thật sự chỉ có tình yêu mới có thể xoa dịu tất cả. . . . . . Gió thu thổi lất phất qua đại địa, Vân Thủy sơn trang ồn ào náo nhiệt, nhưng trong một góc khuất, lại có mấy người, tâm thần lưu động. “Các vị, hoan nghênh tham gia đại hội võ lâm lần này, canh giờ hôm nay đã đến, chúng ta cũng nên bắt đầu rồi.”Ánh sáng mặt trời nhô lên cao, cho thấy thời gian đã đến, lúc này, vừa thấy không sai biệt lắm, các trưởng lão tổ chức đại hội võ lâm, liền bắt đầu leo lên võ đài. Trải qua một trận náo loạn như vừa rồi, bầu không khí toàn trường cũng còn rất nhiệt liệt, cho nên không cần các trưởng lão điều động, cũng đã đạt đến hiệu quả mong muốn. Đây là một lão giả có chòm râu hoa râm, tuy tuổi tác đã cao, nhưng nhìn thân thể mạnh mẽ hữu lực kia, cho thấy hắn đã tập võ nhiều năm, cũng có chút thành tựu, hơn nữa hắn một thân chính khí đường hoàng, xem ra người này rất có danh vọng. Lão giả một mình đi ra khỏi hàng ngũ trưởng lão trong võ lâm có thể thấy được địa vị của hắn, thật đúng là không chỉ cao bình thường.Ánh mắt hắn quét qua bốn phía, trong hai tròng mắt sáng ngời hữu thần, lộ ra tinh thần cùng uy vọng. Tiến lên một bước, lão giả vuốt vuốt chòm râu, sau đó cất giọng như chuông đồng giới thiệu “Các vị, tại hạ Chung Hồng, là đại trưởng lão của đại hội. Đại hội võ lâm lần này vốn là sang năm mới mời dự họp, nhưng bởi vì thánh vật võ lâm Huyền Mặc lệnh hôm nay tái hiện giang hồ, vì vậy để có thể mau chóng tìm nó trở về, hội trưởng lão quyết định tổ chức đại hội sớm hơn mấy tháng.” “Chắc hẳn mọi người đều biết, thánh vật võ lâm Huyền Mặc lệnh, chính là vật võ lâm chí tôn Phong Tiếu Lan mấy trăm năm về trước lưu lại, dùng để hiệu lệnh cả võ lâm làm việc, được hội trưởng lão của võ lâm cất giữ, chưởng quản thay inh chủ võ lâm. Hơn mười năm trước, tuyệt thánh xuất hiện, đoạt được vị trí minh chủ, từ đó về sau, việc trong giang hồ vốn do hắn chưởng quản, thống soái mọi người phát dương quang đại võ lâm, chính là bởi vì chí hướng của hắn không ở đây, cũng không có tâm niệm gì, sau khi chiếm lấy Huyền Mặc lệnh, liền nghênh ngang rời đi, từ đó về sau, Huyền Mặc lệnh liền theo hắn biến mất không thấy tung tích.” “Huyền Mặc lệnh chính là thánh vật của võ lâm ta, đại biểu cho quyền lực cao nhất giang hồ, có câu ‘ nước không thể một ngày vô chủ ’, giang hồ chúng ta cũng như thế! Vì vậy lần này, tất cả các trưởng lão phát thiếp anh hùng, mời các vị đang ngồi đến đây, chính là muốn thừa dịp Huyền Mặc lệnh đang tái xuất hiện, căn cứ theo võ công, tài đức, đề cử ra một vị minh chủ võ lâm, để hắn dẫn đầu, tìm kiếm thánh vật đã mất tích lâu ngày của chúng ta trở về, chính thức dẫn đắt chúng ta, phát dương quang đại!” Lời nói của Chung Hồng, leng keng hữu lực, khiến mọi người đang ngồi nhiệt huyết sôi trào, mọi người nghe vậy, đều giơ cao cánh tay lên, giương giọng kêu to: “Lập Minh Chủ, tìm thánh vật! Lập Minh Chủ, tìm thánh vật ——” Cảm xúc lúc này đã tăng vọt đến cực điểm, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết bình tĩnh cười nghiền ngẫm, mặc dù nàng không nói lời nào, nhưng ánh mắt của nàng, lại tràn đầy thú vị. “Xin mọi người yên tĩnh!” Đợi tất cả mọi người há miệng hô to xong, Chung Hồng giư hai tay ra hiệu ọi người tiếp tục nghe hắn nói. Chỉ thấy hắn nhanh chóng tiến lên một bước, sau khi nghiêm nghị nhìn quanh một vòng, hắn mở miệng nói: “Ta biết chư vị đều là nam nhi có nhiệt huyết, tiến hành đại hội, tất nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, xin hãy trổ hết tài năng, tìm ra một vị võ công trác tuyệt, tài đức vẹn toàn, tìm Huyền Mặc lệnh về, nhất thống vạn chúng, giúp đỡ võ lâm chúng ta trở lại thịnh cảnh ngày xưa! “‘ Quần long không thể không đầu ’, hôm nay, chúng ta cử hành đại hội võ lâm, kính xin các vị chi sĩ đi lên cổ động nhiều hơn nữa!” Chung Hồng đã bắt đầu nói quy tắc, bất quá trước đó, hắn vẫn rất khách sáo xoay người về hướng Tử Sở ra hiệu.” Đại hội võ lâm hôm nay, được hoàng thất Đại Lương tận lực hỗ trợ, cung cấp rất nhiều phương tiện, lúc này, Chung Hồng xin thay mặt mọi người cảm tạ Tam hoàng tử một tiếng!” Đầu, chậm rãi gật một cái, tầm mắt mọi người từ lão giả nhìn về hướng Quân Tử Sở, thấy vậy, Tử Sở chắp một tay sau lương, mỉm cười cao nhã, không còn vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, thay vào đó là vẻ tuấn mỹ khiến người ta hít thở không thông. Cầm Tâm đỏ mặt, tuy nàng biết điện hạ chỉ là khách sáo, nhưng chính thức nhìn, trống ngực vẫn nhịn không được đập nhanh hơn. Trên trận nhiều người như vậy, tự nhiên sẽ không để ý đến phản ứng của một thị nữ mang kiếm, lúc này, Chung Hồng cất tiếng lần nữa, lần này trong lời nói của hắn, mơ hồ có chút sầu lo. “Tuy Huyền Mặc lệnh đã xuất hiện, nhưng nó đã mất tích giang hồ rất lâu, lần này tái hiện, không biết có giấu huyền cơ gì khác hay không? Ta đã từng âm thầm ra tay muốn dò xét chút tin tức, nhưng trong mơ hồ, ta cảm giác thấy có một thế lực đang âm thầm thao túng, mà thế lực này, lực lượng không thể khinh thường.” “Có lẽ do tuổi tác Chung Hồng cao, cảm giác sai lầm cũng không chừng, nhưng cảm giác đó, Chung Hồng vẫn muốn nói cho chư vị nghe, để chư vị cân nhắc trong lòng, coi như là ta nhắc nhở thừa đi.” “Chung trưởng lão nói rất chuẩn xác, chúng ta cần đề phòng hơn!” “Đúng, đúng vậy! Bất quá mặc kệ tình huống như thế nào, Huyền Mặc lệnh này chúng ta nhất định phải tìm về!” “Huyền Mặc lệnh đại biểu cho vị trí chí tôn của võ lâm ta, bất luận hôm nay ai được đề cử lên vị trí minh chủ võ lâm, chúng ta chắc chắn sẽ để hắn làm chủ, sai đâu đánh đó, đoàn kết một lòng, nghe hắn hiệu lệnh, tái hiện thịnh cảnh trăm năm trước trên hậu thế!” “Ừ! Đây là nhiệm vụ của mỗi nữ tử giang hồ chúng ta, tuy có hiểm trở, nhưng chết muôn lần cũng không chối từ!” Mọi người đoàn kết một lòng mà nói…, nhiệt huyết sôi trào, Chung Hồng nghe vậy liền vui mừng gật đầu, cước bộ chậm rãi lui phía về sau. Hắn lùi ra cùng tất cả các trưởng lão sau lưng hợp thành một đường, ngẩng cao đầu, tiếp đó cất cao giọng, ánh mắt kiên định nói: “Các vị đã kiên định như vậy, những lời khác, ta cũng không cần nói thêm nữa. Từ trước đến nay đại hội võ lâm, đều tôn xưng người có võ công cao, vậy kế tiếp, đám trưởng lão chúng ta liền nhường sàn đấu lại, để các vị toàn lực thi triển quyền cước.” “Luận võ lần này sẽ dùng hình thức hai người đánh nhau, người thắng sẽ nghênh đón vị khiêu chiến kế tiếp, cho đến khi tất cả đối phương chiến bại, không tiếp tục ứng chiến nữa, thì người thắng lợi cuối cùng, sẽ tạm thay mặt minh chủ võ lâm do hội trưởng lão nhận định, đợi hắn dẫn đầu quần chúng võ lâm tìm Huyền Mực Lệnh về, hắn sẽ tự động trở thành Minh chủ chí tôn mới võ lâm của chúng ta!” Một câu ý chí sục sôi vừa rơi xuống, Chung Hồng cùng các trường lão khác chậm rãi rời khỏi võ đài, sau đó chia ra ngồi song song cạnh Tử Sở ở ghế chủ tịch trên đài, tiến hành đánh giá các võ giả luận võ. Đại hội đến lúc này, xem như đã chính thức bắt đầu, Tống Ngâm Tuyết thu tay chơi đùa quạt xếp, giương mắt lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động trên đài. Mà phía sau của nàng, Vô Song, Minh Tịnh, cũng là như thế. Thư Ly một lòng đặt trên cầm, Kỳ Nguyệt thì đọc sách đến mờ mắt, cũng không chú ý đến đại hội võ lâm này lắm, Vô Song cùng Minh Tịnh, hai người bọn họ vốn là người tập võ, vị trí tối thượng trong giang hồ này, đối với bọn hắn mà nói, ít nhiều gì vẫn phải có chút tham vọng. Nhất là Minh Tịnh, làm lâu chủ Tinh Sát phúc hắc mà sâu liễm, nếu như không phải bởi vì người yêu trong lòng, chí hướng của hắn, sợ cũng không phải chỉ cần cầu ở bên cạnh nàng, đơn giản như vậy a. Tống Ngâm Tuyết không cần nhìn, cũng biết ánh mắt Minh Tịnh giờ phút này sẽ chuyên chú đến cỡ nào, nhưng vì nàng, hắn lại dứt khoát buông tha hết thảy, tâm tình này, nàng có thể hiểu. Ai cũng không nói lời nào, trầm mặc chờ đợi, chỉ có Tống Vũ Kiệt, đã hưng phấn lại khó chịu nhích tới nhích lui. Võ lâm đại hội này a, khẳng định có rất nhiều cao thủ, đánh tới đánh lui, xem ra nhất định rất vui vẻ! Nhưng bất quá thú vị thì thú vị, thời gian lâu như vậy, cũng không tránh khỏi buồn chán, nếu có thể ôm một cô nương? Thì đúng là vui càng thêm vui, thi đấu như thần tiên a!Ánh mắt không khỏi liếc về Kiều Mạt Nhi phía đối diện, tuy nàng ta thật sự hung hãn không chịu nổi, nhưng về tướng mạo, vẫn có thể hấp dẫn sự chú ý của nam tử như cũ. Tống Vũ Kiệt khẽ nuốt nước miếng, biết hiện tại suy nghĩ của mình không có khả năng thực hiện, vì vậy rơi vào đường cùng đành phải thu hồi tầm mắt, nhìn hai bên trái phải. Hắc hắc, nói thật, bất kỳ nữ nhân nào cũng không hấp dẫn hắn như Kỳ Nguyệt, hắn đối với Kỳ Nguyệt, là thật sự động tâm, chính là cái tâm ý này, lại vĩnh viễn không được đáp lại. Khó tránh khỏi nỗi cay đăng trong lòng, Tống Vũ Kiệt nhìn qua người trong lòng đối xử với mình theo kiểu tránh như rắn rết, khẽ mấp máy miệng, mặc dù không có biểu hiện ra quá nhiều dị thường, nhưng nỗi đau đớn trong lòng, sợ là cũng không cạn. Cuộc đời này nhất định chỉ có thể đứng từ xa mà mà nhìn hắn, tuy không thể có được hạnh phúc chân chính, nhưng vì hạnh phúc của hắn, mình sẽ cố gắng, cố gắng thay hắn tranh thủ. . . . . . Giao chiến trên đài đã bắt đầu, như phim võ hiệp trên TV, những kẻ lên tỷ thí sớm nhất, vĩnh viễn đều là những kẻ lâu la làm đá kê chân cho người khác. Khoa chân múa tay, từng chiêu từng thức, đầy tinh thần, mặc dù biết mình khẳng định không có khả năng đạt được hào quang trên đỉnh, nhưng có thể có một cơ hội thi đấu trên đài, đó cũng là một sự kiện rất thú vị. Trong bất tri bất giác, thời gian dần dần trôi qua, một vòng cũ đào thải, một vòng mới lại bắt đầu. Thấy trình độ tỷ thí đã bắt đầu tới trung đẳng, trong đôi mắt Tống Ngâm Tuyết, để lộ ra một loại hào quang. Cũng sắp rồi? Nhanh a. . . . . . Trên đài, chưởng môn Phục Hổ phái, đá xoáy một cú như gió lốc, đạp đối phương” A ——” một tiếng xuống dưới đài, đã trở thành một người thắng mới. Ai cũng nói cao thủ so chiêu quan trọng ở phần sau, lời này quả nhiên không giả, một ít người võ công kém đã bị đào thảo, hiện tại dần dần đi lên, là những kẻ có tâm nguyện tranh giành vị trí minh chủ. Lại là một tiếng“A ——”, đổi thành chưởng môn Phục Hổ phái bị đạp xuống, thay vào đó, người thắng là môn chủ Phi Ưng môn. Người này tướng mạo đoan chính, võ công cũng rất tốt, là một trong những người được đề cử vào vị trí Minh Chủ. “Môn chủ Phi Ưng môn Bạch Thường, mời các vị anh hùng đi lên ganh đua!” Hai tay ôm quyền, Bạch Thường dựa theo quy củ mời mọi người, thấy vậy, Trữ Tiêu Băng bắt đầu cựa quậy, cảm thấy lúc này đi lên cũng rất thú vị, vì vậy quay đầu nhỏ giọng nói với Tống Ngâm Tuyết bên cạnh: “Sư tỷ, muội đi lên nhé, thả con tép, bắt con tôm cho tỷ được không?” Nghe xong lời mà Trữ Tiêu Băng nói…, Tống Ngâm Tuyết do dự một chút, nàng biết rõ, tuy võ công của Tiêu Băng không yếu, nhưng chỉ giới hạn trong khinh công cùng chiêu thức, nàng cũng không có nội lực cường hãn, nếu giao thủ thật sự, sợ là phần thắng không lớn. “Sư tỷ, muội chỉ đi chơi, tạo danh tiếng cho tỷ, không muốn đoạt giải quán quân!” Biết đối phương băn khoăn, Trữ Tiêu Băng cười hì hì giải thích, tuy biểu lộ không có gì đặc biệt, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ mong đợi. “Chơi đùa thì có thể, nhưng đừng ham chiến.” Tống Ngâm Tuyết biết rõ tâm tính của Tiêu Băng, vì vậy sau khi trầm ngâm một chút, gật đầu đáp ứng. Kỳ thật nàng cũng là người thích trêu đùa, cho nên tự nhiên cũng hiểu được đạo lý phối hợp. “Tuân mệnh!” Vừa được Tống Ngâm Tuyết cho phép, Trữ Tiêu Băng mặt mày sáng lạng, nàng chuyển thân, ôm quyền lĩnh mệnh với Tống Ngâm Tuyết, sau đó thân thể thanh lệ nhảy lên, tung người theo đường vòng cung, sôi nổi đứng lên võ đài tỷ thí. “Tiểu nữ là con gái thừa tướng Đông Bình Trữ Tiêu Băng, lần này thay mặt Tuyết công tử tiến lên ứng chiến!” Mọi người xôn xao vì chuyện lạ, Bạch Thường vừa thấy đối phương là nữ tử, hơn nữa còn thay mặt tới, không khỏi hơi nhíu mày. “Vì sao lại thay mặt lên đài? Chẳng lẽ Tuyết công tử không thể tự mình tới sao?” Đương nhiên biết rõ đại danh Tuyết công tử trong giang hồ, điều Bạch Thường nghi hoặc chính là, rốt cuộc Tuyết công tử này là người phương nào? Thậm chí ngay cả con gái của thừa tướng Đông Bình, cũng cam tâm để hắn sử dụng? Tống Ngâm Tuyết hiểu được dụng ý của Tiêu Băng, nàng là đang tạo thế ình, lộ thân phận của nàng ra, để mọi người chú ý đến Tuyết công tử hơn, trong lòng không khỏi mỉm cười: Người Tuyệt thánh nhìn trúng, quả thật đầu óc đều rất linh hoạt. “A? Nữ nhi của thừa tướng Đông Bình lại cam nguyện để Tuyết công Tử sử dụng, chẳng lẽ đứng sau lưng Tuyết công tử là nước Đông Bình? Tuyết công tử lai lịch thần bí, làm người hành tung bất định, không thể tưởng được lai lịch quả thật không nhỏ. . . . . .” “Đúng! Có lẽ là vậy!” Mọi người nhỏ giọng nghị luận, phỏng đoán liên tục, bất quá chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là một câu của Trữ Tiêu Băng, đã thành cống tăng địa vị của Tống Ngâm Tuyết lên. Lên đài đều là võ giả, Bạch Thường mặc kệ đối phương có phải là nữ tử không, chỉ cần nàng chủ động lên đài, hắn sẽ toàn lực ứng chiến. Tuy trong lòng cũng có nghi hoặc, nhưng nhìn thân thủ của đối phương vừa rồi, chắc hẳn võ công nàng cũng không yếu, đã như vầy, hắn cũng không tốn nước miếng thêm nữa.” Mời cô nương ra chiêu.” Cúi người lễ phép, Bạch Thường mở miệng mời, thấy vậy, Trữ Tiêu Băng mỉm cười, thân ảnh bắt đầu di động. Thân pháp Trữ Tiêu Băng rất nhanh, nhẹ nhàng, được Tuyệt thánh chỉ điểm, bộ pháp khinh công của nàng, trong giang hồ cũng không có mấy người có thể đuổi kịp. Bạch Thường tán thưởng trong lòng, trong mắt lộ ra một chút hào quang, thả người một cái, giơ chưởng lên nghênh tiếp đối phương. Ra chiêu qua lại, giao thủ vài lần, thân ảnh Trữ Tiêu Băng tiêu sái, chưởng pháp thành thạo, mà Bạch Thường cũng là người nổi bật trong thế hệ của hắn, từng chiêu từng thức đều ứng đối tự nhiên, thậm chí có xu thế phản kích. Nội tức của Tiêu Băng cũng không mạnh, tất nhiên là không so được với Bạch Thường, vì vậy sau mấy phen giao thủ, sơ xuất một cái, không địch lại nội lực của Bạch Thường, thân thể bị mạnh mẽ bắn ngược lên, cả người lui về phía sau. “Ai, chú ý!” Tống lão lục thấy tình thế vội vã kêu lên, lo lắng Tiêu Băng té từ trên đài xuống, dù sao về sau đối phương cũng có thể sẽ trở thành Ngũ tẩu của hắn, lúc này cũng nên quan tâm một chút? Thân thể Trữ Tiêu Băng lắc lư bên mép võ đài, bởi vì mất thăng bằng, làm cho nàng thoạt nhìn sắp rơi xuống. Lúc này, Bạch Thường chạy đến, thuận lợi đẩy một cái đưa nàng ổn định chạm đất, về tới bên người Tống Ngâm Tuyết. “Không sao chứ?” Tống Ngâm Tuyết nhẹ giọng hỏi. Thấy vậy, Trữ Tiêu Băng nhướng mày cười, miệng đầy sung sướng nói: “Không có việc gì! Bất quá chính là thả con tép, bắt con tôm, hiện tại mục đích đạt được, cũng nên lui ra.” Vốn không muốn thắng, cho nên tự nhiên sẽ không để trong lòng, Trữ Tiêu Băng tiêu sái như vậy, khiến cho Tống Ngâm Tuyết cười nhẹ gật đầu. “Còn có vị anh hùng nào muốn lên đây chiến một trận không?” Bạch Thường trên đài tiếp tục mời, lúc này, một hồi khí lưu chuyển động, đảo mắt, một nam tử cầm lợi kiếm trong tay liền đứng thẳng ở trên đài, vẻ mặt lạnh như băng, trong mắt hiện lên ánh sáng nguy hiểm. Chính là Du Đặc! Thủ hạ của Lăng Mị!