“Ngâm Tuyết, ở ngay phía trước!” Màn đêm buông xuống, lúc Lâm Phong ở trước mặt Lãnh Hoài Vũ không e dè hô lên một câu “Ngâm Tuyết” kia, Tống Ngâm Tuyết đã biết hết thảy, đều là do hai người bọn họ lén lút thương lượng sắp đặt sẵn rồi. “Dạ Lâm Phong, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Dừng bước lại, vẻ mặt bình tĩnh, Tống Ngâm Tuyết mở miệng, thần sắc có một chút nghiêm túc. Thấy vậy, Dạ Lâm Phong cười sáng lạng, hắn nhẹ nháy đôi mắt phượng lấp lánh, cúi đầu, cố ý nhẹ nhàng nói bên tai nàng: “Nàng đi với ta! Chốc nữa sẽ biết!” Thần thần bí bí giữ chặt tay nàng, gắt gao giữ trong lòng bàn tay, Lâm Phong nhu hòa nói, trong đôi mắt, lộ vẻ say mê. Tống Ngâm Tuyết nhìn hắn, nụ cười vui mừng như vậy, trong lòng muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại do dự, ngậm miệng nhịn xuống. Được rồi, đi xem hắn làm cái trò gì a? Tống Ngâm Tuyết không nói lời nào, Lâm Phong lại lý giải thành ngầm đồng ý, vì vậy hắn vui mừng cười, tràn đầy hạnh phúc, trong sát na, tựa hồ xung quang đều mất hết màu sắc, chỉ có thần thái mị hoặc kia quẩn quanh lưu chuyển. “Ngâm Tuyết, ở phía trước đó.” Ngón tay chỉ phía trước, Lâm Phong cười nói, hắn gắt gao giữ chặt tay nàng, Lãnh Hoài Vũ đi theo, chạy tới nơi thần bí kia. Sau lưng, ở một chỗ rất xa, Điệp Vũ lẳng lặng nhìn, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ hung ác, miệng căm phẫn nói: “Ta biết các người muốn đi đâu! Ta biết rõ các người muốn đi đâu rồi! Vương gia, vì sao? Vì sao!” Cho tới nay, vì sợ bọn họ phát hiện, nàng chỉ đứng xa xa tại một chỗ an toàn mà nhìn, tuy nàng không nghe được nội dung bọn họ nói chuyện với nhau, nhưng mà không biết sao đối với Mạc Doãn này, trong lòng nàng lại tràn đầy một loại bài xích khó hiểu, cho nên liền lưu tâm một mực quan sát hắn. Nàng không làm bất cứ động tác gì, cho nên sẽ không khiến cho người khác chú ý, vốn chỉ là vô thức lưu tâm thêm một chút, nhưng khi nàng thấy Phù Cừ bởi vì Mạc Doãn kia mà thương tâm không thôi, Cần vương kỳ quái dị thường, còn có thái độ của Thần thân vương chuyển biến một trăm tám mươi độ, trong lòng của nàng, liền khó chịu một hồi! Nàng mặc kệ Mạc Doãn kia là ai, nếu như đụng đến chuyện của nàng, nàng quyết sẽ không buông tha! Điệp Vũ thầm nghĩ, mắt híp lại thật nhỏ, nàng nhấc chân, đi từ từ ở phía sau, cũng không lo lắng sẽ lạc mất bọn họ, bởi vì nàng rất rõ nơi bọn họ muốn đi! Tuy cái chỗ kia, nàng cực kỳ không muốn có người đến!. . . . . . “Ngâm Tuyết, nàng xem!” Lâm Phong lôi kéo Tống Ngâm Tuyết lướt qua một ngọn núi nhỏ, một tay chỉ xuống dưới ngọn đồi, ngay lập tức cánh đồng hoa bách hợp sâu rộng như biển, trắng như tuyết ở trước mắt khiến nàng rung động sâu sắc! Nguyên một cánh đồng hoa bách hợp xinh đẹp nở rộ, như khóc như cười, tỏa hương thơm ngát, đón gió núi, chập chờn phô bày phong tư động lòng người của chúng.” Hoa bách hợp a. . . . . .” Thấp giọng lẩm bẩm, Tống Ngâm Tuyết không dám tin tưởng vào đôi mắt mình! Khó trách vừa rồi nàng mơ hồ nghe thấy mùi hương của hoa bách hợp, trong lòng biết chung quanh đây nhất định là có hoa bách hợp, nhưng nàng không nghĩ tới, nàng lại được nhìn thấy một biển hoa bách hợp như vậy! Hoa bách hợp? Hoa bách hợp! Đây là loại hoa đời trước nàng thích nhất, nó dùng màu trắng noãn và sự cao nhã của mình chinh phục nàng.” Hoa bách hợp. . . . . .” Tuy hoa bách hợp rất thông thường, nhưng một biển hoa bách hợp lớn như vậy, nàng đã lâu không gặp qua! Cho nên không khỏi muốn chìm đắm trong đó.” Ngâm Tuyết. . . . . . cánh đồng hoa này chính là Ngâm Tuyết. . . . . .” Nhẹ nhàng, vòng tay qua thắt lưng nàng, Lâm Phong cúi đầu, chậm rãi trầm thấp thì thầm bên tai người ngọc. “Ngâm Tuyết. . . . . .” Nghiêng đầu nhìn thẳng, thấy vẻ mặt nàng không hiểu, lúc này, Lâm Phong nhanh chóng cúi môi xuông, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên khóe miệng nàng, rồi sau đó hai chân nhảy xuống phía dưới, cả người ôm lấy nàng, bay vào biển hoa. “Ngâm Tuyết? Ngâm khẽ ngạo tuyết. . . . . . Nàng xem, cánh đồng hoa bách hợp này, không phải trắng giống như tuyết sao? Cho nên ta gọi chúng nó là . . . . . Ngâm Tuyết.” Mang theo người ngọc, nhảy trên không trung, dây thắt lưng phiêu phiêu, mái tóc đen như mực khẽ bay, tựa như thần tiên quyến lữ, tiêu dao, tự tại giữa chốn nhân gian. Lâm Phong nhu hòa, lưu luyến ôm nàng, khi hai chân rơi xuống đất, lại đứng thẳng lên, nửa người đặt mình trong biển hoa. Hai tay không buông nàng ra, gắt gao xiết nàng vào trong ngực, Lâm Phong nói nhỏ, trên khuôn mặt tuấn mỹ là một mảnh thâm tình. “Tuyết Nhi, thì ra trong màn đêm bí ẩn, hết thảy đều có an bài. Từ nhỏ ta đã đam mê hoa bách hợp, nhiều năm mới trồng ra được cánh đồng này. Mỗi một luống đất, mỗi một cây hoa non ở đây, đều là ta tự mình khai khẩn, tự mình trồng, vì cái gì, chỉ mong một ngày có thể mang theo nữ tử ta yêu mến nhất cùng đi thưởng thức.” “Tuyết Nhi, ta không lừa nàng, ta đã từng ưa thích Phù Cừ, muốn mang nàng ấy tới đây, cùng nàng gần nhau cả đời. Nhưng sau khi ta gặp nàng, ta mới chính thức hiểu được, cái gì là yêu? Cái gì gọi là yêu!” “Ta và Phù Cừ, thân nhau từ nhỏ, từ lúc ngây thơ không biết gì qua năm tháng cùng nhau lớn lên, ta nghĩ cuối cùng nên ở chung một chỗ. Chính là ta sai rồi, hoàn toàn sai rồi! Khi ở cùng Phù Cừ, ta không có cảm giác ngày nhớ đêm mong, cũng sẽ không có xúc động không thể lãng quên, ta hận nàng ấy, chẳng qua là không tiếp thụ được người nàng gả, rõ ràng lại là hoàng huynh mà thôi. . . . . . Tuyết Nhi, chính là nàng không giống thế! Ta thích nàng, không tự chủ được muốn tới gần nàng, thậm chí không tiếc dùng một ít phương pháp khiến cho nàng không vui, để nàng chú ý đến ta.” “Đã từng, ta không nghĩ thông, ta hiểu lầm nàng. Chính là trong ba tháng mất đi nàng, ta thật sự nếm trải tư vị sống không bằng chết! Tuyết Nhi, tha thứ ta đi, thật sự, xin nàng tha thứ cho ta!” Hai tay, chậm rãi buông nàng ra, giữa không trung, cư nhiên có một bó hoa bách hợp được vứt đến đây, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Lãnh Hoài Vũ. Vươn tay tiếp nhận bó hoa, Lâm Phong thâm tình mà nhìn, trên gương mặt yêu nghiệt của hắn, rõ ràng lại xuất hiện một vệt đỏ ửng, nhìn ra, hắn là đang ngượng ngùng. Có chút ngượng ngùng, có chút khẩn trương, Lâm Phong ôm bó hoa bách hợp trắng diễm lệ, đôi mắt thắm thiết mà chăm chú nhìn người ngọc, miệng nói thật nhỏ: “Tuyết Nhi, nàng là người đầu tiên ta mang đến đây, tuy có rất nhiều người cũng biết chỗ này, nhưng trong lòng ta, từ đầu tới cuối chỉ muốn mang một mình nàng đến mà thôi!” “Tuyết Nhi, ta đem loài hoa yêu thích nhất, hiến cho người ta yêu nhất, xin nàng tha thứ cho ta, tiếp nhận ta! Từ nay về sau, nàng là người đầu tiên cũng là người cuối cùng. . . . . .” Thâm tình, cầm bó hoa bách hợp trong tay đưa đến trước mặt người ngọc, mặc dù không có giấy gói hiện đại cầu kỳ, chỉ dùng một sợi dây đơn giản cột hoa lại, không nói tới chuyện đẹp xấu, nhưng tâm ý thâm tình này, tuy không phù hợp với phong cách của thời đại lúc ấy, lại làm cho Tống Ngâm Tuyết rung động mãnh liệt! Lâm Phong hắn không phải là người xuyên không, làm sao lại biết được phương thức bày tỏ hiện đại này. . . . . . Chẳng lẽ tình cảm hắn dành cho nàng, thật sự sâu sắc đến mức làm cho hắn hao hết tâm tư sao? Tống Ngâm Tuyết không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào người trước mắt, đưa thân vào biển hoa, cảm thụ được hương hoa thơm ngát, trong khung cảnh lãng mạn cảm động, nàng nâng tay, cảm thấy không biết nên làm sao bây giờ. Có thiếu nữ nào không có lòng xuân, có thiếu nữ nàokhông thể lay chuyển? Một nữ tử hoa quý chính trực, khi nhận được lời tỏ tình lãng mạn và chân thành như vậy, cho dù lòng nàng có cứng rắn, chấp nhất cỡ nào, thì trong đáy lòng luôn luôn tồn tại một chút mềm mại, rung động. “. . . . . .” Tống Ngâm Tuyết nhếch môi, thân thể đứng thẳng, thật lâu vẫn không đưa tay nhận hoa, cũng không phát ra một lời, thấy vậy, Lâm Phong cũng không nổi giận, hắn cười anh tuấn sáng lạng, dung nhan yêu dã làm cho vạn vật như biến mất. “Tuyết Nhi.” Nhẹ nhàng kêu một tiếng, nụ cười, không có nghiền ngẫm, không có trêu tức, có, cũng chỉ là chân thành cùng kiên định. Chân sau, chậm rãi quỳ xuống, trịnh trọng như cầu hôn, bị tư thế bất thình lình làm cho ngơ ngác một chút, Tống Ngâm Tuyết còn chưa nói chữ “Ngươi” ra miệng, liền nghe lời nói bình ổn ôn nhu của Lâm Phong truyền đến. “Tuyết Nhi, ta đã từng xin lỗi nàng, xin nàng tiếp nhận ta. Dạ Lâm Phong ta, trên không quỳ trời, dưới không quỳ đất, hai đầu gối cho tới bây giờ chỉ lạy phụ mẫu, hôm nay, ta vì tình yêu, tình nguyện quỳ một chân, chỉ là muốn kiếp nầy, không còn tiếc nuối.” Nhẹ nhàng, đem hoa giao cho người ngọc trước mặt, trong nét mặt tươi cười, Lâm Phong lãng mạn mà nhu hòa nói tiếp: “Tuyết Nhi, mặc kệ kết quả hôm nay như thế nào, nàng từ chối? Hoặc là không từ chối? Ta cũng sẽ ở đây, một mực chờ nàng, dõi theo nàng, vĩnh viễn không buông. . . . . .” Lời nói nhỏ nhẹ, mang theo lời thề, Lâm Phong chậm rãi thốt lên, trong gió thu mang theo trận trận hương hoa, kiều diễm say lòng người. Lãnh Hoài Vũ yên lặng nhìn cảnh này, lặng lẽ lui ra phía sau, không muốn quấy rầy sự yên lặng giờ khắc này. Hôm nay trong lòng hắn, vì đệ đệ yêu thương mà cảm thấy cao hứng, cũng vì chính mình mà cảm thấy mất mát. Phong, chúc phúc đệ, chúc phúc đệ rốt cuộc tìm được tình yêu của mình, không còn nửa đời trôi nổi, trong lòng cô tịch. Như vậy rất tốt, thật sự rất tốt! Đã từng, ta rất đau lòng vì chuyện Phù Cừ đã mang đến thương tổn cho đệ, hôm nay thấy đệ xóa tan âu lo, thiệt tình mở lòng, ta thật sự cao hứng vì đệ. . . . . . Tống Ngâm Tuyết là nữ tử đáng giá để đệ dùng tính mạng yêu thương, cho nên hãy nắm chắc nàng, cũng vì một phần tình cảm trong lòng ta, mà nắm lấy nàng thật chặt! Chậm rãi lui về phía sau, thẳng đến khi tầm mắt thấy không rõ hai người, Lãnh Hoài Vũ cười nhàn nhạt, trong lòng có chút cô đơn mơ hồ. Trong biển hoa, hiện ra hai người, khi Điệp Vũ nhảy lên đỉnh núi, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, phần lửa giận trong lòng nàng, lập tức bạo phát toàn diện! Dạ Lâm Phong, làm sao ngươi có thể như vậy! Làm sao ngươi có thể tàn nhẫn xem những nữ nhân khác như không tồn tại, còn quỳ một gối xuống với một nam tử kỳ quái lai lịch không rõ chứ! Không thể! Tuyệt đối không thể! Nam tử nàng yêu, tuyệt đối không thể vứt bỏ tôn nghiêm như thế! Tay, hung hăng nắm lại, trong lòng thầm quyết định, Điệp Vũ rút kiếm trong tay ra, đứng dậy một cái, hung hăng đâm về phía trước, mũi kiếm trực chỉ Tống Ngâm Tuyết! Đối với biến cố đột nhiên này, Lãnh Hoài Vũ ở xa không cách nào ngăn cản, mà Dạ Lâm Phong ở gần thì lại ứng biến không kịp. Hàn quang lóe lên trong mắt Tống Ngâm Tuyết, đối với sự xuất hiện của Điệp Vũ, nàng cũng không đắm chìm, không hề phát hiện như Lâm Phong, mà đã sớm ý thức được. Kiếm, chuẩn xác đâm về phía nàng, một đạo ánh sáng sắc bén xẹt qua không trung, Điệp Vũ khí thế hung ác đưa tay, dùng sức nhắm chuẩn trái tim của Tống Ngâm Tuyết. “Ngâm Tuyết!” Kêu to một tiếng, sắc mặt Lâm Phong trắng bệch, hắn không biết công lực chân thật của nàng, lập tức đứng dậy, muốn ngăn cản hết thảy những việc đang phát sinh. Vẻ mặt Tống Ngâm Tuyết bình tĩnh thong dong, đối mặt với kiếm quang ngoan lệ của Điệp Vũ, nàng nhẹ nhàng lách người, lưỡi dao sát vai mà qua. “Ngâm Tuyết. . . . . .” Nắm kiếm, Điệp Vũ nhíu mày suy tư, nhưng đột nhiên lại giật mình, cái gì cũng đều hiểu rõ! Khó trách nàng cảm thấy hết thảy những chuyện này đều rất kỳ quái, thì ra nguyên nhân chỉ có một, người này chính là Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết đã chết từ lâu! Tống Ngâm Tuyết! Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết! Nữ tử từng là thê chủ của Vương gia! Thì ra nàng ta còn chưa chết? Còn sống tốt đi gây tai họa cho người khác! Được lắm, ông trời đã không thu thập nàng, vậy để ta thay ông trời thu thập nàng ta đi! Thù cũ hận mới, bất mãn tích tụ trong lòng, Điệp Vũ nghiến răng nghiến lợi nắm kiếm, hai mắt nheo lại, chuẩn bị phát động tiến công lần nữa. Hừ, xem động tác nàng ta né tránh kiếm phong vừa rồi, nói rõ võ công của nàng ta cũng không tệ lắm! Nhưng không tệ thì thế nào? Điệp Vũ nàng, cùng Kiếm Vũ là hai đại cao thủ lợi hại nhất dưới trướng Cần vương, tại Tây thần, trên cơ bản là không có địch thủ. Nàng cũng không tin, với thân thủ của nàng lại không giết được một quận chúa vô năng dâm đãng! Trái tim, vừa hận thù, vừa hung ác ngoan độc! Cuối cùng dưới sự xúc động, không để ý Lâm Phong can ngăn, cùng tiếng quát tháo của Lãnh Hoài Vũ sau lưng, kiếm phong của Điệp Vũ vừa chuyển, nhanh chóng mà mãnh liệt đâm tới hướng Ngâm Tuyết lần nữa. “Chịu chết đi, tiện nhân!” Không để ý đến những chuyện khác, chỉ chăm chăm muốn giết cho thống khoái, Điệp Vũ khư khư cố chấp, trong mắt ngoại trừ phẫn nộ cùng ghen ghét, không còn gì khác. Một đường kiếm lạnh lẽo vung lên, mũi kiếm không lưu tình chút nào quét tới ngực Ngâm Tuyết, Điệp Vũ là kiếm thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, tự nhiên biết rõ phải làm sao mới có thể nhanh chóng mà hung ác đưa đối phương vào chỗ chết. Nhìn hàn quang lóe lên, Tống Ngâm Tuyết không vội không chậm mà ứng đối, đối phó loại trình độ này, nàng còn chưa cần sử xuất toàn lực. Qúet ngang một cái, mũi kiếm gắt gao lướt qua bên người nàng, mà không mảy may đụng vào. Thấy vậy, Điệp Vũ nhíu mày, trong lòng kinh ngạc vì sao bất luận mình cố sức như thế nào, thủy chung vẫn không thể đâm trúng tiện nhân kia ? Phẫn hận, buồn bực, càng khiến lửa giận bốc cháy ngùn ngụt, Điệp Vũ bắt đầu hạ ngoan chiêu, bộ dạng không đạt mục đích thề không bỏ qua! Lâm Phong nhìn tình huống khẩn cấp trước mắt, hắn không biết chân tướng, bởi vì tâm loạn, không thể nhìn ra Ngâm Tuyết tránh né rất thoải mái, chỉ nhìn thấy Điệp Vũ gắt gao bức bách, cùng những đường kiếm nguy hiểm cửu tử nhất sinh, nhất thời, gương mặt tuấn tú vì lo lắng mà nhăn tít lại. “Ngâm Tuyết, chú ý ——” Khi Điệp Vũ lại tiến công mãnh liệt một lần nữa, Lâm Phong nắm chặt hai đấm, thấy kiếm nhọn sắp chạm đến ngực Ngâm Tuyết, hắn vọt lên, không chút chần chừ đưa thân đỡ kiếm, một tay cầm chặt mũi kiếm, xoay người một cái, đoạt được vũ khí mà hắn cho rằng đủ để gây tổn thương cho tính mạng người thương của mình. “Vương gia ——” Kiếm, đâm vào ngực phải, “Phập” một tiếng da thịt chia lìa, mặc dù không đâm vào tử huyệt, nhưng có thể thấy được kiếm đâm vào rất sâu. “Phong!” Lãnh Hoài Vũ từ sau đuổi tới, một bả mạnh mẽ nhảy lên phía trước, ôm chặt lấy Dạ Lâm Phong, lo lắng hô vang. Mà Điệp Vũ bên cạnh thì ngơ ngẩn choáng váng, khi nàng ta nhìn đến một màn này thì không thể tin được trừng lớn mắt, không ngừng lắc đầu không muốn tiếp nhận, “Vương gia, Vương gia. . . . . .” “Để ta xem xem!” Tống Ngâm Tuyết nhíu mày, nhanh chóng tiến lên kiểm tra thương thế của Lâm Phong, nhưng tay nàng vừa tiếp xúc đến thân thể hắn, lại bị cầm chặt lấy. Bởi vì cầm kiếm nên bàn tay Lâm Phong bị thương, máu tươi không ngừng chảy ra từ trong lòng bàn tay. Nắm bàn tay thon dài trắng noãn của người ngọc, Lâm Phong cười cười, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, “Thực xin lỗi, làm dơ nàng rồi, nhưng không còn cách nào, bởi vì, bởi vì nàng còn chưa tiếp nhận, cái này, cái này. . . . . .” Cố hết sức nói, dùng cánh tay không bị thương, chậm rãi giơ bó hoa bách hợp lên, run rẩy mà thong thả đưa tới trước mặt người ngọc, dùng một loại ngữ khí đau thương mà cầu xin thì thầm: “Tuyết Nhi, nàng còn chưa có, chưa có tiếp nhận cái này. . . . . .” “Đừng nói chuyện nữa, để ta xem thương thế của ngươi.” Nhìn bó hoa bách hợp trong màu trắng noãn, lại đọng vài giọt máu đỏ tươi, xinh đẹp mà chói mắt, trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết, có chút chấn động. “Trước hết để cho ta xem xét thương thế của ngươi đã.” Ngón tay, nhanh chóng phong bế mạch máu của hắn, muốn tiến thêm một bước nhìn xem rốt cuộc kiếm đã đâm sâu tới mức độ nào? Chính là lúc Tống Ngâm Tuyết muốn động tay nhấc quần áo lên, trong tay đột nhiên xiết chặt, bàn tay đầy máu nắm chặt tay nàng, đang mạnh mẽ dùng sức nắm chặt lại. “Nhận, nhận lấy cái này trước đã. . . . . .” Gương mặt tái nhợt,cơ bản đã không cònmột giọt máu, Lâm Phong giơ bó hoa lên, mắt phượng yếu ớt nhìn nàng chằm chằm. Kỳ thật vốn không còn khí lực, nhưng lại liều mạng gắng gượng, kiên định, quật cường. “Dạ Lâm Phong. . . . . .” Tống Ngâm Tuyết do dự nói nhỏ, mà đúng lúc này, Lãnh Hoài Vũ bên cạnh vội vàng mở miệng nói: “Quận chúa, nhận lấy đi ! Lâm Phong hắn là thật lòng. . . . . .” Nhận lấy? Nhận lấy. . . . . . Ánh mắt, chống lại Lãnh Hoài Vũ, sau đó lại chuyển hướng Dạ Lâm Phong, Tống Ngâm Tuyết im lặng suy nghĩ, cuối cùng của cuối cùng, mới mỉm cười gật đầu, đưa tay nhận lấy bó hoa bách hợp nhuốm máu. “Thật tốt quá, rốt cuộc nàng, nàng đã nhận. . . . . .” Thở nhẹ một hơi, trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn tái nhợt như cũ của Lâm Phong lộ ra sự mừng rỡ cùng vui sướng, hắn chậm rãi rũ tay xuống, cố hết sức mà mỉm cười nói: “Yên tâm đi, Tuyết Nhi. Ta không có việc gì đâu, ta còn muốn lưu cái mạng này lại, tương lai quấn lấy nàng cả đời. . . . . .” “. . . . . .” Nghe được câu này, Tống Ngâm Tuyết không nói gì, nàng đưa tay kiểm tra thương thế của Lâm Phong, muốn biết tình huống cụ thể của hắn. “Ha ha ha ha” lúc này, tiếng cười của Điệp Vũ vang lên, nàng ta tuyệt vọng mà đau lòng nhìn một màn trước mắt, cảm giác châm chọc lộ rõ trên nét mặt. “Quấn nàng ta cả đời? Vương gia ngài lại muốn quấn quít ả tiện phụ này cả đời! Ha ha ha ha ——” Một tay chỉ vào Tống Ngâm Tuyết, khuôn mặt bi phẫn, Điệp Vũ bi thương, mặc cho trái tim yếu ớt của mình tan thành mảnh nhỏ trong nháy mắt. “Dạ Lâm Phong, tôi thích ngài tám năm, truy cầu ngài tám năm, chính là vì cái gì ngài chưa từng liếc nhìn tôi! Trước kia ngài có Phù Cừ, tôi cũng đành chấp nhận, dù sao người ta cũng là thiên kim của tướng quốc, không phải là người tôi có thể sánh nổi! Chính là vì cái gì hôm nay, khi ngài không hề yêu nàng ấy nữa, lựa chọn thêm một lần nữa, lại là ả dâm phụ Tống Ngâm Tuyết này!” “Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết, nổi tiếng xấu xa, ai cũng có thể làm chồng, căn bản là không nên sống trên thế giới này, người thanh cao kiêu ngạo như Vương gia, làm sao có thể thích loại hàng nát này!” Giống như nghĩ không thông, giống như phát bệnh tâm thần, Điệp Vũ gắt gao nắm chặt hai đấm, trong lòng vừa lo lắng cho thương thế của Lâm Phong, vừa phẫn nộ vì Tống Ngâm Tuyết dám tới gần hắn. “Dạ Lâm Phong, ngươi có mắt không tròng, không thể nói lý, lại đỡ kiếm vì loại nữ nhân này? Căn bản chính là đầu óc có vấn đề!” Ghen tuông trộn lẫn với ao ước ngưỡng mộ, Điệp Vũ tiến lên, muốn tới gần Lâm Phong, nhưng lại thủy chung khiếp đảm trì trệ không dám cất bước. “Điệp Vũ, đủ rồi! Ngươi tự đến phòng hình tư lĩnh tội đi!” Lạnh lùng cắt ngang lời Điệp Vũ, Lãnh Hoài Vũ nghiêm nghị nói. Nghe vậy, Điệp Vũ đau khổ cúi đầu, vẻ mặt không được tự nhiên rũ mắt xuống, sau khi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng xoay người thong thả đi về hướng phòng hình tư. Cần vương là chủ tử của nàng, cho dù nàng phản kháng, nhưng mà cũng không cãi lệnh. . . . . .. . . . . . Trong các, Lâm Phong lẳng lặng nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt chứng tỏ lúc này hắn đã mất máu quá nhiều. Vừa rồi Ngâm Tuyết đã thay hắn kiểm tra miệng vết thương, may mắn, tuy miệng vết thương rất sâu, nhưng mà không đụng tới chỗ hiểm, không cần lo lắng đến tính mạng. Nghĩ đến chuyện vừa mới phát sinh, cùng với những lời hắn nói với nàng, tầm mắt không khỏi rơi xuống trên bó hoa bách hợp nhuốm máu bên người, Tống Ngâm Tuyết cúi đầu khẽ thở dài. Dạ Lâm Phong, nam tử đã từng đối nghịch gay gắt với nàng, lần đầu tiên gặp đã châm chọc đùa giỡn nàng, không ngờ trong lòng hắn, lại có một mối tình thâm như vậy. Cho tới nay, nàng đối với hắn, cho tới bây giờ đều dùng một loại thái độ thờ ơ, bởi vì người phóng đãng như hắn, trăng hoa như hắn, nàng hoàn toàn không cho rằng bọn họ có thể cùng xuất hiện bên nhau. Chính là hôm nay nàng sai rồi, sai vì không dụng tâm quan sát kỹ, kỳ thật phía dưới lớp ngụy trang kia, Dạ Lâm Phong có một trái tim ấm áp như lửa, một mối thâm tình sâu như biển. Dạ Lâm Phong, Dạ Lâm Phong. . . . . . Giương mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt kia, mặc dù tái nhợt nhưng không dấu nổi phong tư mị hoặc, Tống Ngâm Tuyết lắc đầu, cảm thán trong lòng, chỉ như vậy đã có thể hấp dẫn một đống nợ đào hoa rồi, nếu hắn dùng sự phong lưu lỗi lạc kia nhìn mình chằm chằm, sợ là mình sẽ nhịn không được động tâm a. Suy nghĩ, về tới tình cảnh trong biển hoa vừa rồi, nghĩ đến hắn quỳ một gối như muốn cầu hôn, Tống Ngâm Tuyết không khỏi khẽ mỉm cười, lạnh nhạt mà bất đắc dĩ. Ai, càng ngày càng nhiều a. . . . . . Nhẹ nhàng muốn rút cánh tay một mực bị người kia nắm chặc, nhưng vừa động đậy, người trên giường đã khẽ nhíu mày, nỉ non mà nói: “Đừng đi, đừng đi. . . . . .” “Ta không đi.” Không hiểu sao, như ma xui quỷ khiến, sau khi nghe Lâm Phong nói, Tống Ngâm Tuyết rõ ràng lại lên tiếng an ủi. Nàng trố mắt, ngay cả bản thân cũng cảm thấy thần kỳ, nàng ngồi thẳng dậy, nhếch miệng không nói, mà lúc này, sau lưng Mặc Lương đẩy cửa đi vào, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, vừa có vẻ nghiêm trọng, vừa có vẻ không muốn, mở miệng nói: “Tuyết Nhi, ta có chuyện muốn nói với nàng. . . . . .”