Edit: susublue
Đi được một vòng, đến Bách Lý Thần. Bách Lý Hành liền miễn cho hắn, dù sao một kẻ ngu sao có thể làm thơ.
"Thượng Quan cô nương, hiện tại đến phiên ngươi." Giang Ngọc Nhi cười trên nỗi đau của người khác nhìn nàng, đợi đến khi nàng xấu mặt, Long công tử sẽ không thèm để ý đến nàng nữa.
Không sai, Giang Ngọc Nhi thích Long Hạo Lăng, khi nàng nhìn thấy ánh mắt Long Hạo Lăng một mực nhìn theo Thượng Quan Tây Nguyệt, nàng liền hiểu, hắn thích nàng ta, mặc dù hắn che giấu rất tốt, nhưng ánh mắt một người còn có những động tác lơ đãng của hắn không thể che giấu được. Cho nên nàng ghen ghét, diiexndafnleequydonn nàng phẫn hận, nàng muốn để Long Hạo Lăng biết Thượng Quan Tây Nguyệt cái gì cũng không bằng nàng.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn biểu cảm của Giang Ngọc Nhi, âm thầm hừ lạnh một tiếng, thật là ngu như lợn, đã vậy ta liền tặng cho ngươi một bài thơ.
Có rồi, Thượng Quan Tây Nguyệt vui mừng.
"Ngươi được sống lại giữa thế gian
Chính nơi đó có rất nhiều thù hận không tiền thưởng
Là vật của mình nên biết quý trọng
Heo chuyển kiếp thành rắn dứơi ánh dương."
"Thế nào, Giang cô nương, bài thơ này tặng cho ngươi." Thượng Quan Tây Nguyệt nhịn cười nghiêm túc nói.
Giang Ngọc Nhi nghe không hiểu hàm ý của bài thơ này, nàng thấy Thượng Quan Tây Nguyệt không hề lấy hoa làm chủ đề, trong nháy mắt cười vui vẻ.
"Thượng Quan cô nương, ngay từ đầu chúng ta đã nói rõ ràng, lấy hoa làm đề tài, nhưng bài thơ này của ngươi...."
"Phốc phốc" Long Hạo Lăng nhịn không được bật cười ngắt ngang lời của Giang Ngọc Nhi.
Giang Ngọc Nhi trông thấy người trong lòng cười, tưởng rằng đang cười nhạo Thượng Quan Tây Nguyệt, ra vẻ không hiểu hỏi "Không biết Long công tử đang cười cái gì, không bằng nói ra để mọi người cùng nhau cười."
Nếu biết hàm ý của bài thơ này, đánh chết nàng cũng không tự tát vào mặt mình như vậy.
"Khụ khụ" Long Hạo Lăng ho nói: "Ngươi ghép bốn chữ đầu của bài thơ này lại sẽ hiểu."
"Ghép lại?" Giang Ngọc Nhi rất nghi hoặc nhìn Long Hạo Lăng, trong lòng có dự cảm bất an xẹt qua.
"Ngươi, chính, là, heo" Giang Ngọc Nhi gằn từng chữ ghép lại với nhau, thông suốt xong, diiexndaanleequydoon sắc mặt của nàng lúc xanh lúc đỏ, chuyển màu khó lường.
"Cái gì? Ngươi chính là heo? Ha ha, Nguyệt nhi, ngươi làm thơ thật sự quá tuyệt." Bách Lý Gấm không cho Giang Ngọc Nhi chút mặt mũi nào phình bụng cười to.
Ngay cả Bách Lý Thần cũng tham gia náo nhiệt vỗ tay, miệng hô hào "Tuyệt tuyệt "
Giang Ngọc Nhi nhìn mọi người đều nhìn nàng cười, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào. Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi nói bài thơ này cho ta, dieixndanleequysdonn không phải ý muốn nói ta là heo sao? Đáng chết ngươi sỉ nhục người, ta và ngươi không đội trời chung.
Bên cạnh Thượng Quan Lâm trông thấy biểu muội nhà mình bị người khác nhạo báng, lập tức bước lên trước "Đại tỷ, ngươi làm bài thơ này không liên quan đến đề mục của chúng ta, nếu không, muội muội có thể giúp ngươi."
Thượng Quan Lâm làm bộ tốt bụng giải vây cho Thượng Quan Tây Nguyệt, kì thực muốn nói cho mọi người biết Thượng Quan Tây Nguyệt cũng chỉ là phế vật.
Thượng Quan Tây Nguyệt liếc nàng một cái, muốn cho ta xấu mặt, chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi, nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định mượn thơ của Bạch Cư Dịch.
Bạch đại nhân, xin lỗi ngươi, ta phải mượn thơ ngươi, bất quá như vậy có thể để cho càng nhiều người biết đến tác phẩm vĩ đại của ngươi.
"Khụ khụ" Thượng Quan Tây Nguyệt vận động cuống họng.
Nhân gian tháng tư mùi thơm bát ngát
Hoa Đào ở chùa trên núi bắt đầu nở rộ
Xuân dài hận không tìm được chỗ về
Không biết đi được đến nơi đâu.
"Tốt" Long Hạo Lăng là người đầu tiên vỗ tay "Hay cho một câu Xuân dài hận không tìm được chỗ về, không biết đi được đến nơi đâu" không ngờ một đại tiểu thư không có tiếng tăm lại có được phong thái như thế, xem ra mắt thế nhân thật sự đã bị mù rồi.
"Nguyệt nhi thật giỏi."
"Tỷ tỷ thật thông minh "
Bách Lý Thần và Bách Lý Gấm không hẹn mà cùng khen.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
46 chương
18 chương
93 chương
64 chương
104 chương