Thượng Quan Tây Nguyệt nghe nàng nói như vậy, ngoài ý muốn cúi đầu nhìn về phía nàng.
“Lần trước đánh ngươi hai mươi đại bản, chẳng lẽ ngươi không hận ta sao?”
Con chồn cho gà chúc tết, tuyệt đối không có lòng tốt.
Hỉ nhi nghe xong, lại bò qua vài bước, ngẩng đầu chân thành tha thiết nhìn nàng.
“Không, đại tiểu thư, lần trước là Hỉ nhi không đúng, đại tiểu thư xử phạt là đúng.”
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe xong, cũng thấy càng thêm buồn cười, như cười mà không cười nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
“Ngươi thật sự cho rằng ta xử phạt ngươi là đúng?”
Hỉ nhi bị cặp mắt của nàng nhìn chằm chằm, không tự nhiên, chột dạ cúi đầu, chẳng lẽ lại bị nàng phát hiện, không có khả năng, nàng sẽ không biết kế hoạch của mình.
Nghĩ như vậy, Hỉ nhi bình tâm lại, lần nữa ngẩng đầu lên.
“Đại tiểu thư làm gì cũng đều đúng.”
Thượng Quan Tây Nguyệt thấy Hỉ nhi nói một đằng nghĩ một nẻo, híp mắt lại.
Bản cô nương nhận lại ngươi, để xem ngươi có thể làm ra cái gì.
“Vậy ngươi lưu lại đi, nhưng bên cạnh ta đã có hai nha hoàn, ngươi ở bên ngoài làm nha hoàn sai vặt đi.”
“Vâng, tạ đại tiểu thư.”
Hỉ nhi cúi đầu xuống nói, trong mắt lộ ra hận ý không thể che hết.
Sao Thượng Quan Tây Nguyệt lại không nhìn thấy oán hận trong mắt nàng, nhưng nàng ngược lại muốn nhìn xem nàng ta phí tâm tư ở lại bên cạnh mình có mục đích gì.
“Tốt, ta về phòng trước, nếu không có việc gì, thì đừng vào quấy rầy ta.”
Thượng Quan Tây Nguyệt nói xong cũng đi vào phòng của mình.
“Ai, Bích Ngọc, ngươi nói xem gần đây tiểu thư bận cái gì, mỗi ngày đều ở trong phòng không ra.” Thượng Quan Tây Nguyệt đóng cửa lại chỉ nghe thấy Tiểu Ngôn hiếu kỳ như chim hót hỏi tới hỏi lui.
“Ai nha, làm sao ta biết, tiểu thư có suy nghĩ của nàng, đi, chúng ta đi xem Khương ma ma đang làm món ngon gì.”
Sau đó, ngoài cửa không còn một thanh âm nào, đoán chừng Bích Ngọc đã mang Tiểu Ngôn đi rồi.
Thượng Quan Tây Nguyệt đi vào trong buồng, hơi suy nghĩ một chút, lại lần nữa đi vào trong không gian huyền ảo.
Nàng nhìn chung quanh, sờ lên trâm gài tóc trên đầu.
Ai, không biết lúc nào Lạc Lạc mới có thể ra ngoài...
Thượng Quan Tây Nguyệt tìm một nơi ngồi xếp bằng, nhớ lại Thiên Hoàng đan thư trong đầu, rốt cục quyết định luyện chế Hộ Mạch đan.
Cái gọi là Hộ Mạch đan, chính là để bảo hộ kinh mạch không bị thương tổn.
Sau khi nghĩ xong, đột nhiên nàng phát hiện không biết làm cách nào để Thiên Hoàng đỉnh trên lỗ tai biến lớn ra.
“ Thiên Hoàng đỉnh, bây giờ chủ nhân ngươi muốn luyện chế đan dược, ngươi nhanh biến lớn lên đi.”
Thượng Quan Tây Nguyệt thực sự không có cách nào, chỉ có thể lầm bầm lầu bầu nói chuyện.
Ai ngờ vừa dứt lời, Thiên Hoàng đỉnh trên lỗ tai tự động bay ra, dừng trước mắt Thượng Quan Tây Nguyệt từ từ lớn lên, cho đến khi biến lớn lại như trước.
“A..., Thiên Hoàng đỉnh, ngươi không hổ là Thần khí, còn có thể hiểu ta nói gì.” Mắt Thượng Quan Tây Nguyệt sáng lên, đi lên phía trước sờ lên Thiên Hoàng đỉnh.
Thiên Hoàng đỉnh vì muốn đáp lại lời nói của Thượng Quan Tây Nguyệt, giật giật thân thể.
“Ngươi... Ngươi thật sự có thể nghe hiểu ta nói gì...?”
Thiên Hoàng đỉnh giật giật lần nữa.
“Oa, ngươi thật sự là một bảo bối.”
Thượng Quan Tây Nguyệt kích động ôm Thiên Hoàng đỉnh vào ngực.
Không ngờ lò luyện đan tại đại lục này có thể nghe hiểu tiếng người...
Cao hứng qua đi, Thượng Quan Tây Nguyệt bắt đầu luyện đan.
Bởi vì lần này muốn vượt cấp luyện đan, nên dù đang ở Đan sư tam phẩm nàng lại muốn luyện chế đan dược của Đan sư Ngũ phẩm, tuy sẽ khó khăn một chút, nhưng đối với Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ có khiêu chiến càng khó khăn mới có thể tiến bộ nhanh hơn người khác.
Hạ quyết tâm xong, nàng bỏ dược thảo vào lò, sau đó phóng thích Tinh thần lực, ngọn lửa từ từ bùng lên, đan dược lần này khác lúc trước.
Lần này tất cả đan dược sau khi thành công đều bay từ bên trong ra ngoài, vờn xung quanh bốn phía Thiên Hoàng đỉnh.
“Thu “
Thượng Quan Tây Nguyệt quát nhẹ một tiếng, toàn bộ đan dược tự động bay vào trong tay nàng
Truyện khác cùng thể loại
769 chương
134 chương
36 chương
11 chương
23 chương