"Xin nhờ hai vị, muốn vuốt ve âu yếm làm phiền vào phòng được không? Đừng làm ô nhiễm mắt của ta, lại nói, ở đây còn có rất nhiều người đang nhìn đấy." Thượng Quan Tây Nguyệt khinh bỉ nhìn một màn buồn nôn trước mắt. Chậc chậc, thật đúng là một đôi cẩu nam nữ. "Đại tỷ, ta..." Thượng Quan Lâm vội vàng đẩy Bách Lý Hành ra, lúc này mới phát hiện có rất nhiều người đều đang nhìn mình, xấu hổ cúi đầu. "Đại tỷ, tại sao ngươi lại nói như vậy, cũng không phải ta muốn thái tử giải trừ hôn ước với ngươi, sao ngươi lại trút giận lên đầu ta." Thượng Quan Lâm cho là Thượng Quan Tây Nguyệt bởi vì thái tử muốn giải trừ hôn ước với nàng mà tức giận, đắc ý cực kỳ. "Nhị muội, ta thấy ngươi suy nghĩ nhiều rồi, không phải hắn muốn giải trừ hôn ước với ta, mà là ta muốn hủy hôn với hắn, loại nam nhân cặn bã này, bản cô nương mới không thèm, ngươi thích thì cứ việc cầm lấy đi." Thượng Quan Tây Nguyệt xem Bách Lý Hành như một món đồ chơi, không đáng một đồng "Lại nói, các ngươi ở chỗ này ôm ôm ấp ấp còn không phải đang làm trò cho người ta xem sao? Ai biết ở nơi không ai thấy lại làm ra chuyện gì khác thì sao. Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, đừng bôi bẩn thanh danh phủ Thừa tướng." "Đại tỷ, ngươi..." Thượng Quan Lâm mặt đỏ giống như máu, lại không biết nên nói cái gì. Thượng Quan Lâm bình thường ác độc, nhưng cuối cùng vẫn có tư tưởng phong kiến "Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi, nữ nhân này làm sao có thể thô tục như vậy, không biết xấu hổ." Bách Lý Hành nghe Thượng Quan Tây Nguyệt nói muốn hủy hôn với mình, sau đó còn nói ra những câu như thế kia, lập tức nổi trận lôi đình. "Thôi đi, giả bộ thanh thuần cái gì, làm đều đã làm, còn không cho ta nói sao?" Thượng Quan Tây Nguyệt khinh thường nhìn hắn. Thượng Quan Lâm thấy mọi người chung quanh bởi vì những lời này mà xì xào bàn tán, chỉ trỏ.  "Thì ra là Nhị tiểu thư Thượng Quan Lâm phủ Thừa tướng." "A, thì ra Thượng Quan Lâm là loại người này, thật sự nhìn không ra." "Nhìn người không thể xem vẻ bề ngoài, đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa." "Hừ, loại nữ nhân này đúng là hồ ly tinh, nên nhét vào lồng heo ngâm nước." Một vị phu nhân tức giận bất bình nói, cuộc đời này nàng ghét nhất là loại người giả bộ vô tội đáng thương. "......" "......" Thượng Quan Lâm nghe thấy mấy lời khó nghe này là nói mình, xấu hổ giận dữ chảy nước mắt ào ào. "Các ngươi... Các ngươi thực sự quá phận." Nói xong lấy khăn tay bụm mặt quay người chạy đi. "Lâm Nhi" Bách Lý Hành hô hào gọi giai nhân đã chạy xa "Ngươi, cái nữ nhân ác độc này, ta nhất định phải giải trừ hôn ước với ngươi." Bách Lý Hành chỉ vào Thượng Quan Tây Nguyệt mắng, phất ống tay áo, dẫn tùy tùng sau lưng đi.  Bệnh tâm thần, bản cô nương còn chưa nói bỏ ngươi, ngươi còn tới nói giải trừ hôn ước với ta, thật sự là điên khùng. "Tiểu Ngôn, Bích Ngọc, các ngươi thấy không, người ta không biết xấu hổ còn không cho ta nói, mà lại chạy trối chết." Thượng Quan Tây Nguyệt làm bộ nhẹ gật đầu. Bách Lý Hành còn chưa đi xa nghe được câu này dừng bước chân lại, "Hừ" một tiếng liền đi xuống lầu. "Tiểu thư,... Phốc phốc" Tiểu Ngôn nhịn không được bật cười. "Thần, thì ra nàng là vị hôn thê của Bách Lý Hành, Thượng Quan Tây Nguyệt" Long Hạo Lăng nhìn một màn phía ngoài nói. "Đường huynh, thực sự buồn cười quá, ngươi không thấy mặt thái tử tái nhợt sao, ha ha... Bất quá, bên ngoài đồn đãi không phải nói Thượng Quan Tây Nguyệt là phế vật, nhu nhược vô năng sao? Làm sao..." Bách Lý Gấm nghi ngờ gãi đầu "Gấm, ngươi cũng nói là đồn đãi, nếu là đồn đãi, làm sao có thể tin được, nói không chừng Thượng Quan Tây Nguyệt và Thần, một mực chỉ đang ngụy trang thôi." Long Hạo Lăng cầm lấy quạt xếp của Bách Lý Gấm gõ xuống bàn một cái.