Edit: susublue
Thượng Quan Tây Nguyệt không chớp mắt nhìn Bách Lý Thần cao hơn mình một cái đầu, không biết hắn nói tin tức quan trọng này với mình nghe là có ý gì.
"Vì sao ngươi lại nói cho ta biết những chuyện này." Thượng Quan Tây Nguyệt bất tri bất giác hỏi ngay nghi vấn trong lòng.
Nghe thấy mình hỏi ra câu này, mắt Thượng Quan Tây Nguyệt tránh né, nàng hận không thể cho mình hai bạt tai, đồ óc heo này, hỏi mà không suy nghĩ, lần này tốt rồi, đợi chút nữa hắn trả lời nhất định lại lúng túng.
Bách Lý Thần không cho phép Thượng Quan Tây Nguyệt trốn tránh, hai tay của hắn nắm lấy bờ vai của nàng, mắt kiên định nhìn nàng "Nguyệt nhi, ta không tin nàng thật sự không hiểu, nàng biết rất rõ là ta quan tâm nàng!"
Đùng một cái, khuôn mặt Thượng Quan Tây Nguyệt lập tức đỏ ửng, nàng e lệ nhìn Bách Lý Thần, trong lòng lại có chút ảo não, loại chuyện này cứ thế mà nói ra, chẳng lẽ không biết nàng sẽ thẹn thùng sao?
"Vậy... Ta, chúng ta ra ngoài trước đi, lúc này nhất định ca ca đang sốt ruột vì không tìm thấy chúng ta." Thượng Quan Tây Nguyệt quay người muốn chạy, trước mắt nàng không biết nên trả lời hắn thế nào, mặc dù mình cũng có cảm tình với hắn, thế nhưng...
"A" quá hốt hoảng, Thượng Quan Tây Nguyệt không cẩn thận vấp phải một tảng đá, cả người té nhào về phía trước.
Bách Lý Thần vội vàng vòng lấy eo của nàng kéo nàng vào trong ngực của mình, cảm giác quen thuộc tối hôm qua lại kéo tới, khuôn mặt Thượng Quan Tây Nguyệt nhanh chóng bốc cháy, nàng âm thầm nói với chính mình, không phải chỉ là một cái ôm thôi sao, có cái gì tốt mà thẹn thùng, ở hiện đại còn có cái to gan hơn thế này nữa!
"Nguyệt nhi, nàng không sao chứ" Bách Lý Thần cúi đầu xuống, quan tâm hỏi.
Thượng Quan Tây Nguyệt cúi đầu lắc lắc, vươn tay muốn đẩy hắn ra, nhưng Bách Lý Thần ôm quá chặt, vốn không thể tránh thoát được, không có cách nào, đành phải dựa vào ngực Bách Lý Thần.
Nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt không giãy dụa nữa, Bách Lý Thần hài lòng cười một tiếng, cúi đầu xuống hôn một cái vào những sợi tóc đen nhánh của Thượng Quan Tây Nguyệt, cứ như vậy ôm Thượng Quan Tây Nguyệt không nói một tiếng.
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng giây từng phút, hai người đều không mở miệng nói chuyện, lẳng lặng hưởng thụ thời khắc này, thân thể của Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không còn căng thẳng nữa, nâng hai tay cũng ôm lấy eo Bách Lý Thần, nàng nghĩ thông suốt rồi, Bách Lý Thần đã thích mình, diễn,
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
46 chương
18 chương
93 chương
64 chương
104 chương