Edit: susublue
Nhìn Bách Lý Thần ngủ say, Thượng Quan Tây Nguyệt tự đánh giá một cái, để Duyên Duyên vào không gian huyền ảo đợi, tự mình đi về phía trước tìm hang động, đi được nửa khắc đồng hồ, nàng thật sự đã tìm được một cái sơn động, nàng quay về đường cũ, đỡ Bách Lý Thần lên cật lực đi về phía sơn động kia.
"Thật nặng" Vào sơn động, Thượng Quan Tây Nguyệt thở hồng hộc đ hạ Bách Lý Thần xuống, sau đó ngồi một bên thở hồng hộc.
Nàng nghiêng đầu nhìn Bách Lý Thần ngủ say, bĩu môi, thật không biết hắn ăn cái gì để lớn lên, rõ ràng nhìn gầy như vậy, mà sao khi cõng lại nặng đến thế.
Nghỉ ngơi một hồi, Thượng Quan Tây Nguyệt quan sát sơn động một chút, sơn động này không lớn, chắc là nơi trước kia bọn thợ săn dùng để nghỉ ngơi, bởi vì trên tường còn có một thanh đao đi săn.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy nơi hẻo lánh này còn có một số nhánh cây, vừa vặn dùng để sưởi ấm. Tuy nói là mùa xuân, nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh, hơi không chú ý sẽ ngã bệnh.
Thượng Quan Tây Nguyệt đứng lên chất hết mấy nhánh cây vào một chỗ, sau đó vận dụng linh lực, đầu ngón tay toát ra ánh lửa màu đỏ, chỉ về phía trước một cái, nhánh cây bắt đầu bắt lửa.
Dưới ánh lửa, khuôn mặt ngủ say của Bách Lý Thần vẫn rất yếu ớt, giờ phút này mắt của hắn nhắm thật chặt, lông mi dài rũ xuống mặt nhìn như một bóng ma, mặc dù gương mặt tuấn tú tái nhợt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ lạnh lùng của hắn, cứ việc ngủ say, nhưng lại tản ra khí thế vương giả mê người, khiến người ta không thể rời mắt được, hắn như vậy thật khiến người khác dễ dàng động tâm.
Thượng Quan Tây Nguyệt chạm nhẹ theo sườn mặt của hắn, trong lòng không khỏi ghen ghét, sao da của hắn lại giống nữ nhân vậy, không, còn tốt hơn nữ nhân nữa, một chút tì vết hay lỗ chân lông cũng không có, khó trách dù hắn là kẻ ngốc, Vũ Huyên Huyên vẫn yêu đến chết đi sống lại, gương mặt đẹp lại thêm khí chất như vậy ai mà không thích được.
Trong đầu suy nghĩ lung tung, Thượng Quan Tây Nguyệt cảm thấy bối rối, nàng ngáp một cái liền nằm xuống bên cạnh Bách Lý Thần.
"A" Sau khi cùng hai người Thượng Quan Minh Tuyên xuống vách núi, Thượng Quan Lâm không cẩn thận bị trặc chân, nàng vịn vào Vũ Huyên Huyên, cho nên Vũ Huyên Huyên cũng đi lảo đảo đi về phía trước.
Các nàng thấy hai người Thượng Quan Minh Tuyên không biết mệt, Vũ Huyên Huyên nhịn không nổi nữa mở miệng.
"Chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút hay không, chân của ta đau quá."
Long Hạo Lăng nghe thấy không nhịn được quay đầu lại, hắn lúc này đã không còn dáng vẻ ôn nhuận như lúc trước nữa, hiện tại trong lòng hắn chỉ có Thượng Quan Tây Nguyệt, hi vọng có thể mau chóng tìm được Thượng Quan Tây Nguyệt và bằng hữu của mình.
"Đau thì ngươi dừng lại đi, không ai kêu ngươi đi theo chúng ta!"
"Nhưng, dù bây giờ ngươi đi tìm cũng không có ích gì, trời tối như vậy, vốn không thể nhìn thấy đường, hơn nữa, cái vách núi này cao như vậy, nói không chừng nàng đã sớm té chết rồi!" Thượng Quan Lâm mở miệng nói theo bản năng, diễn[:dannf"";lle3
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
46 chương
18 chương
93 chương
64 chương
104 chương