Tiểu Đồng chợt hiểu, người trước mắt này là hoàng đế, là chúa tể của Vị quốc, là kẻ nắm trong tay quyền sinh quyền sát! Hắn, hoàn toàn không cho phép nàng phản kháng! Nàng hơi hơi xoay người, giương mắt trộm nhìn gương mặt bình thường đã qua dịch dung gần trong gang tấc, cho dù cách qua mặt nạ, nàng vẫn như cũ có thể tưởng tượng ra, che dấu bên dưới lớp mặt nạ là vẻ mặt nghiêm túc cương nghị như dĩ vãng. Tuy rằng chỉ có mấy tháng không gặp, nhưng nàng có thể cảm giác được, khí thế của hắn so với trước kia đã tăng thêm mấy phần vương giả. Hắn, đã hóa thân hoàn toàn triệt để trở thành một quân vương, chúa tể của một quốc gia. Nhưng mà, khi nàng ý thức được chuyện này, cũng là lúc cả người giật mình ngây ngẩn, đột nhiên nàng cảm thấy luống cuống. Đôi mắt trong suốt thông minh ngày thường chỉ một thoáng đã mất đi thần thái. Một loại cảm giác tên là sợ hãi lần đầu tiên sinh ra trong lòng nàng. Đúng vậy, nàng sợ, nàng xác thực sợ. Nàng sợ cả đời này của nàng sẽ bị thân phận hoàng hậu của Vệ Yên Nhiên này vĩnh viễn giam cầm tại hoàng cung sâu thẳm không thể thoát đi. Nàng sợ nam nhân trước mắt này sẽ trở thành ràng buộc vĩnh viễn không thể thoát khỏi trong sinh mệnh của nàng. Nàng càng sợ hơn chính là sau khi hồi cung phải đối mặt với kẻ có hậu cung ba ngàn như hắn. Tiểu Đồng nghĩ vậy, càng nghĩ thì càng cảm thấy tối tăm. Suy nghĩ càng không ngừng chuyển động, mỗi một tế bào trong đầu đều kêu gào, nàng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? “Ta cần ngươi làm hoàng hậu của ta.” Đột nhiên, trong đầu vọng lại câu nói lúc nãy của hoàng đế kia. Hắn nói, cần nàng làm hoàng hậu của hắn. Như vậy, dựa theo lời hắn, có thể nói cách khác, nếu hắn không cần nàng, nàng có phải có thể rời đi hay không? Ý tưởng này vừa dâng lên trong đầu, liền khiến nàng đột nhiên cảm nhận được một tia hy vọng, giống như lữ nhân hành tẩu gian nan trên sa mạc mênh mông vô bờ, khi sinh mệnh sắp tới điểm cực hạn bỗng nhiên lại thấy được một mảnh ốc đảo vậy, nhìn thấy hy vọng sinh tồn. Có lẽ, nàng cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội. Nàng phi thường rõ ràng, giờ này khắc này, người trước mắt, hiển nhiên là ăn mềm không ăn cứng. Như vậy, nàng đương nhiên sẽ không ngốc đến mức giằng co với hắn, đó cũng không phải việc một trí giả nên làm. Tiểu Đồng mặc dù không thể tự cho mình có bao nhiêu thông minh vô song, nhưng là, đạo lý cơ bản tất nhiên vẫn hiểu được. Vì thế, tâm tư càng thêm ra sức đắn đo, từ nay về sau, nàng nên dùng tâm tính như thế nào để đối mặt nam nhân cuồng vọng bá đạo này đây? Ngay khi Tiểu Đồng ra sức suy nghĩ, Tư Không Diệp cũng không bỏ qua bất cứ vẻ mặt nào của nàng. Cho dù gương mặt xinh đẹp kia thể hiện ra ngoài vẫn luôn bình tĩnh, nhưng là hai đầu lông mày nhíu chặt lại nói ra hết tâm tình lúc này. Chỉ có điều, hắn cũng không có cách nào đọc hiểu được, nàng rốt cuộc là đang nghĩ chuyện gì. Đương nhiên, hắn cũng không trông cậy bản thân có thể đọc hiểu. Khả năng diễn kịch của nữ nhân này hắn không phải chưa từng thấy qua, nếu chỉ cần từ vẻ mặt có thể đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, như vậy lúc trước hắn cũng không bị nàng giỡn mặt. Nghĩ đến điểm này, sự không cam lòng đã tích tụ bấy lâu nay trong lòng Tư Không Diệp lại trào lên lần thứ hai, bàn tay đang nắm giữ cổ tay nàng, bất giác lại tăng thêm lực đạo. “Đau!” Tiểu Đồng làm sao chịu được sức lực của người luyện võ, nháy mắt thu hồi dòng tâm tư hỗn loạn bất kham, định thần lại. Hai mắt trừng lên nhìn thẳng vào nam nhân dường như đang suy nghĩ xa xăm đi nơi nào. Thầm nghĩ, bộ dạng thật ra không tồi, vậy mà lại không hiểu thế nào là thương hương tiếc ngọc như thế. Mà Tư Không Diệp nghe thấy tiếng kinh hô của Tiểu Đồng cũng lập tức nén lại suy tư, vội vàng buông lỏng bàn tay đang nắm chặt nàng. Nhìn thấy trên cổ tay trắng nõn bị hắn xiết thành một vòng tròn hồng nhạt, Tư Không Diệp cảm thấy có hơi áy náy, mà gương mặt vẫn như cũ lạnh lùng băng sương. Chỉ có động tác dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve cho nàng mới lộ ra chút ít quan tâm. Tiểu Đồng thấy thế, trong lòng cũng ấm lên, như có một dòng nước ấm chảy qua. Đối với tên sắc lang hoàng đế này cũng thay đổi một chút về cái nhìn, có lẽ, tên sắc lang hoàng đế này cũng không phải khó sống chung như nàng tưởng tượng? Nghĩ muốn thử xem, Tiểu Đồng do dự hỏi: “Ừm…… Hoàng thượng, ngươi vừa rồi nói, ngươi cần ta làm hoàng hậu của ngươi. Như vậy không phải chính là nói, nếu ngày nào đó ngươi không cần ta làm hoàng hậu của ngươi, ta liền có thể rời đi?” Tư Không Diệp nghe vậy, động tác dưới tay hơi hơi khựng lại. Lửa giận phút chốc bùng lên, nữ nhân này có ý gì? Muốn tránh xa hắn đến như vậy sao? Nhưng hắn nhất định không cho phép. Đương nhiên, hắn cũng hoàn toàn không muốn. Nhưng ngoài mặt, hắn vẫn lạnh lùng băng sương như lúc đầu, khe khẽ gật đầu tỏ vẻ xác nhận ý này. Quả nhiên, như hắn sở liệu, gần như lập tức, trên mặt Tiểu Đồng liền lấp đầy vui sướng. Song, nàng còn chưa vui vẻ được bao lâu, câu tiếp theo của Tư Không Diệp liền đẩy nàng một phát từ thiên đường thẳng xuống địa ngục. “Bất quá, trước đó, ngươi vẫn phải ngoan ngoãn ngồi vào vị trí hoàng hậu kia.” Thanh âm lạnh như băng, ngữ điệu không cảm xúc. Giống như ma trảo nháy mắt đã chặn đứng một tia vui sướng vừa tràn ra của Tiểu Đồng. Thối hoàng đế, cho dù nằm mơ cũng không thể cho nàng mơ nhiều thêm một lúc. Tiểu Đồng ảo não rũ mắt xuống. Bàn tay xiết lại càng chặt. Được, một khi đã như vậy, nàng xem như lại diễn một vở khác. Chỉ cần tâm của nàng không luân hãm, làm hoàng hậu thì làm hoàng hậu, ai sợ ai? Nếu, hắn muốn một hoàng hậu xứng đáng với ngôi vị, nàng tin tưởng mình có năng lực. Nàng lúc này, còn không biết, người đâu phải cỏ cây, sao có thể vô tình? Có những lời, nói thì dễ, chân chính làm được, chỉ biết khó càng thêm khó. “Được rồi, ta đáp ứng ngươi, tạm thời làm hoàng hậu cho ngươi.” Tiểu Đồng thở dài một hơi, bày ra bộ dạng quyết tâm như tráng sĩ cắt cổ tay, ngữ điệu mang theo một chút bất đắc dĩ. Nàng nhất quyết không tin, chỉ cần là nam nhân, có bao nhiêu người là không có mới nới cũ? Tuy rằng không biết hắn xuất phát từ mục đích gì mà lại khăng khăng muốn Vệ Yên Nhiên làm hoàng hậu, thích mỹ sắc của nàng cũng được, thích thân thể của nàng cũng tốt, nàng không tin tưởng, hoàng cung hậu cung ba nghìn, hắn lại vẫn kiên định muốn nàng làm hoàng hậu. Nếu nàng hiện giờ không có năng lực chống đối lại hắn, như vậy nàng sẽ chờ đợi, đợi cho đến lúc hắn chán ghét nàng. Bên này, bàn tính như ý trong lòng Tiểu Đồng vang lên lách cách không ngừng. Bên kia, Tư Không Diệp vừa nghe Tiểu Đồng đáp ứng, cũng âm thầm tính toán. Nhất thời lơ đãng, khóe miệng xuất hiện nụ cười quỷ kế đạt được. Chuyện này cũng không thể trách hắn, hắn nếu như không thỉnh quân nhập úng trước, làm sao có thể đem lừa nữ nhân giảo hoạt như cáo này về hoàng cung? Cho dù hai chữ ‘tạm thời’ torng lời nàng nói hắn nghe thật chói tai, nhưng là, hắn rất tin tưởng, rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ cam tâm tình nguyện ở bên hắn. (các nàng thấy chưa, thấy Diệp ca gian xảo chưa >”