Ngốc tử hoàng hậu
Chương 83
Tiểu Đồng nghe vậy, lúc này mới dừng thủ, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão nhân tóc bạc, vẻ mặt hồng hào, quần áo lam lũ đang đứng ở đầu đường, thần thái nhàn nhã, trong miệng còn ngậm một cây cẩu vĩ ba thảo.
“Đa tạ nhắc nhở.” Tiểu Đồng lãnh thanh nói, khẩu khí bởi vì chuyện vừa rồi mà trở nên lạnh lẽo rồi sau đó nhìn về phía hai tên lưu manh mà quát lớn, “Hai người các ngươi nhớ kỹ cho ta, đừng bao giờ cho rằng bổn cô nương chỉ có một mình mà có thể khi dễ.”
Nói xong, nàng xoay người rời đi, đi về hướng lúc nãy mới bước vào, căn bản không có để ý tới lão nhân kia.
“Dạ, dạ, dạ, chúng tôi về sau sẽ không dám.” Thanh âm hai tên lưu manh truyền đến từ phía sau nhưng Tiểu Đồng cũng không dư hơi mà để ý, chỉ một mình tiến về phía trước.
Lão nhân ở trên tường thấy thế, lập tức cảm thấy không vui. Hắn ở trên tường, nhẹ nhàng nhảy mấy cái liền tới bên cạnh Tiểu Đồng nhưng vẫn ở trên tường rồi song song cùng Tiểu Đồng tiến về phía trước.
“Tiểu nha đầu, ta vừa rồi nhìn thấy thân thủ ngươi cũng không tệ lắm, thế nào? Có hứng thú bái sư học võ không?” Lão nhân nửa thật nữa giỡn nói.
Tiểu Đồng không quan tâm, chỉ lãnh đạm nói: “Không có hứng thú.”
Lão nhân kia nghe vậy, khẽ bĩu môi, tiếp tục khuyên bảo: “Trên đời này, người muốn bái lão phu làm thầy nhiều đếm không xuể, tiểu nha đầu, lão phu cho ngươi thêm thời gian để suy nghĩ, thế nào? Hôm nay ngươi cùng ta có duyên, nếu để lỡ mất dịp này thì sẽ không còn cơ hội nào khác nữa đâu.”
“Không cần suy nghĩ.” Tiểu Đồng chỉ cảm thấy lão nhân này thật kỳ quái, nào có ai lại cứ quấn quít người khác nhằm bắt người khác bái sư chứ?
Lão nhân kia vừa nghe xong, tính tình cáu kỉnh lại nổi lên, nói: “A, ngươi, cái tiểu nha đầu này, lão phu thu ngươi làm đồ đệ là phục khí mà ngươi tu luyện từ mấy kiếp trước, ngươi vậy mà không biết quý trọng. Dù sao, ta mặc kệ, hôm nay lão phu nhất định phải thu ngươi làm đồ đệ. Ngươi hôm nay đáp ứng thì thôi, không đáp ứng cũng phải đáp ứng.” (có ai như ông sư phụ này ko chứ =.=’)
Tiểu Đồng nghe vậy, nhất thời dở khóc dở cười, dừng cước bộ, đứng lại tại chỗ, ngẩng đầu nhìn về phía người đang đứng trên tường, có chút đăm chiêu hỏi: “Ngươi vì sao lại muốn thu ta làm đồ đệ?”
“Không vì cái gì cả, bởi vì hữu duyên.” Lão nhân thấy Tiểu Đồng đứng lại liền lập tức đặt mông, ngồi xuống trên tường, nhìn nàng, ngữ khí quật cường nói. (ta thiệt bó tay với ông sư phò phò này rùi (_ _ll) ~~ quật cường mới chết chứ)
“Ngươi mỗi ngày gặp nhiều người như vậy, mỗi người đều nói là có duyên, vậy ngươi hẳn thu được rất nhiều đồ đệ nhỉ?” Tiểu Đồng tiếp tục hỏi lại.
“Mỗi ngày tuy có gặp mấy người nhưng người hữu duyên thì lại rất ít.”
Lão nhân ngữ khí mang huyền cơ, bô dạng tựa như một người đại trí tuệ khiến Tiểu Đồng không khỏi sinh tò mò.
Tiểu Đồng hạ mi mắt, khẽ suy tư một lát, ngay khi lão nhân kia nghĩ nàng sẽ khéo léo mà nói cự tuyệt thì nàng lại hỏi một câu khiến lão nhân kinh ngạc: “Ngươi biết y thuật không?” Lão nhân ngạc nhiên, vấn đề này hoàn toàn ngoài dự kiến của hắn.
“Ta hiện tại cũng không cảm thấy hứng thú với bất kì điều gì nhưng nếu ngươi biết y thuật, ta sẽ bái ngươi làm sư.” Tiểu Đồng thấy lão nhân không nói lời nào liền tiếp tục giải thích.
“Y thuật? Ta đương nhiên biết. Ta không sợ nói cho ngươi biết, trên đời này, nói về y thuật cùng võ công, lão phu là đệ nhị, không ai dám xưng đệ nhất.” Lão nhân vẻ mặt kiêu ngạo nói, nhưng lập tức, dường như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng bổ sung: “Ách, hình như không đúng. Phải nói là lão phu dám nói đệ tam, không ai dám nói đệ nhị.”
Tiểu Đồng nhíu mày, nghi hoặc nhìn về phía lão nhân, “Ngươi rốt cuộc có biết không?”
“Đương nhiên có!” Lão nhân thấy Tiểu Đồng sinh nghi, mắt thấy nàng muốn đi, vội vàng khẳng định đáp, “Chỉ có điều, đại đồ đệ được ta dạy dỗ, trở nên càng thêm lợi hại hơn, hậu sinh khả úy mà! Hắc hắc!”
Tiểu Đồng nghe đến, vẻ mặt hơi sợ nói: “Hừ, ta tốt nhất vẫn không nên bái ngươi làm sư. Vạn nhất ngươi là cái tên đại phu Mông Cổ nào đó, sau này chữa sai bệnh cho người khác thì ta phải làm sao.”
“Làm sao có thể chứ?” Lão nhân nghe vậy, giật mình, nhảy cao ba thước, nói thế là tuyệt đối vũ nhục y thuật của hắn.
“Làm sao lại không thể?” Tiểu Đồng hỏi lại, “Bằng không, ngươi chứng minh cho ta xem?”
“Vậy có gì khó?” Lão nhân vừa nói, trong tay chẳng biết khi nào đã xuất hiện một sợi tơ nhỏ màu vàng, trong chớp mắt, sợi tơ đó liền quấn quanh cổ tay Tiểu Đồng, trong giây lát liền thu hồi, đồng thời, trong mắt hắn hiện lên chút ngạc nhiên, “Tiểu nha đầu, vì sao trong đầu ngươi có ứ huyết nghiêm trọng như vậy mà ngươi còn có thể tự nhiên hành động? Còn nữa, di chứng sợ lạnh trong cơ thể ngươi hiển nhiên là do độc băng hỏa lưỡng trọng thiên gây nên.”
Tiểu Đồng vừa nghe xong liền không nghi ngờ gì nữa, xem ra, lão nhân này quả thật là có bản lĩnh.
“Lão nhân, hai điểm vừa rồi ngươi nói hoàn toàn đúng, vì vậy, ta sẽ bái ngươi làm sư. Chẳng qua ta nói trước, ta hiện tại chỉ muốn tới Phượng thành. Nếu như ngươi không cùng đường với ta, vậy thì hai chúng ta chỉ có thể mỗi người một ngả mà thôi.”
Lão nhân vui mừng, liên tục đáp ứng: “Không vấn đề gì. Lão phu hiện tại cũng muốn dạo chơi quanh đây nên ta đây không ngại.”
Dứt lời, hắn liền nhảy xuống tường, đến bên cạnh Tiểu Đồng cùng đi.
Tiểu Đồng thấy thế chỉ cười. Thật không biết liệu quyết định bái sư lần này có phải là một quyết định sáng suốt không nữa.
Mà trong lòng lão nhân này cũng có chút tính toán, mặc kệ thế nào, dù sao nha đầu này cũng là thê tử của đồ đệ mình, hắn nhất định sẽ giúp đồ đệ mình chăm sóc thê tử cho hắn.
Vì thế, một lão nhân nhanh nhẹn, sôi nổi cùng một nữ tủ dung mạo xấu xí đồng hành trên đường, cùng bước về tiệm vịt quay nổi tiếng nhất thành – Toàn Hưng Trai.
-oOo-
Dọc theo đường đi, lão nhân khẽ ngâm một điệu hát dân gian, hiển nhiên tâm tình hắn đang rất tốt. “Tiểu nha đầu, ngươi tên gì?”
“Diệp Tiểu Đồng.” Tiểu Đồng rất nhanh trả lời, không có dùng tên Vệ Yên Nhiên. Một khi đã rời đi hoàng cung, nàng rốt cục cũng có thể phục hồi thân phận của chính mình, không cần phải làm Vệ Yên Nhiên nữa.
Nhưng, lão nhân nghe vậy, không khỏi ngây ngốc một lúc. Khi hắn xem tinh tượng (nhìn vị trí các ngôi sao để đoán vận mệnh), bổn mệnh của nhị đồ đệ hắn với Vệ Yên Nhiên là bổn mệnh phu thê. Hắn cũng dựa vào vị trí các ngôi sao mà biết được Vệ Yên Nhiên đúng là tiểu nha đầu trước mắt này nhưng nàng lại nói nàng tên là Diệp Tiểu Đồng, đây là vì sao? Hơn nữa, ứ huyết trong đầu nàng cơ hồ là điểm trí mạng nhưng nàng lại hoàn toàn không có việc gì mà đứng ở đây, vậy là tại sao?
Chẳng lẽ nói, lão nhân trước mắt sáng ngời. Hắn nhớ rõ hai tháng trước có một ngôi sao ở ngoài va chạm với bổn mệnh của Vệ Yên Nhiên rồi sau đó biến mất vô tung. Lúc ấy hắn vẫn không để ý nhiều lắm, chẳng lẽ nói dị tượng này có liên quan đến tinh tượng ngày đó?
Tiểu Đồng tốc độ không nhanh không chậm mà đi. Đột nhiên, nàng không nghe thấy tiếng bước chân bên cạnh nữa, nàng dừng bước, Tiểu Đồng quay đầu nhìn lại liền lão nhân kia dường như có chút đăm chiêu, tốc độ chậm lại, mới một lúc mà đã cách nàng một khoảng xa như vậy rồi. Vì thế nàng kêu lên: “Lão nhân a, ngươi làm sao mà không đi nữa vậy?”
Lão nhân nghe vậy liền hồi thần lại, rồi sau đó đáp: “Không sao.” Nói xong liền bước vài bước, đuổi tới cạnh Tiểu Đồng.
“Ngươi đã bái ta làm sư, vậy về sau ngươi cứ gọi ta là sư phụ.” Lão nhân đuổi kịp Tiểu Đồng liền vội vàng kháng nghị.
“Được, ta về sau sẽ gọi ngươi là sư phụ.” Tiểu Đồng cũng không thèm tranh biện, bảo nàng gọi hắn là gì cũng được.
“Ta đây về sau gọi là Tiểu Đồng.” Lão nhân sau đó nói tiếp, “Tiểu Đồng, vì sao ngươi trong đầu có ứ huyết mà vẫn có thể hành động tự nhiên như vậy?” Hắn hỏi câu này, trong lòng có chút lo lắng không yên nhưng thấy sắc mặt Tiểu Đồng vẫn như trước, vì vậy hắn rất yên lòng.
Tiểu Đồng dừng cước bộ, nhìn lão nhân nói: “Sư phụ, nếu ta nói hồn phách ta vốn không phải của thân thể này, ngươi có tin hay không?”
Lão nhân nghe vậy, có chút sững sờ nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, “Tin, vì sao không tin?”
Như vậy, hết thảy mọi việc đều thông. Vì sao ngôi sao bổn mệnh của Vệ Yên Nhiên lại mờ đi rồi đột nhiên sáng lên, hơn nữa còn di chuyển càng ngày càng gần đến bổn mệnh tinh của nhị đồ đệ hắn? cuối cùng hắn cũng có thể lí giải được rồi
“Tiểu Đồng, ngươi có muốn triệt tiêu ứ huyết trong đầu không?”
“Sư phụ có thể thì Tiểu Đồng tất nhiên là nguyện ý.” Đây vốn là lo lắng của nàng, khối ứ huyết này một ngày không biến mất thì nàng một ngày cũng không thể an tâm. Hơn nữa mấy ngày gần đây, chẳng biết vì sao, nàng bắt đầu có cảm giác choáng váng, hoa mắt, thậm chí đầu còn có chút đau.
Nàng không phải không có nghĩ tới nhưng hồn pháp chính mình đã ở trong thân thể này một thời gian rất lâu rồi, hồn phách lẫn thân thể tuy hai mà một. Nhưng nàng không thể tưởng được, chuyện này lại có thể xảy ra nhanh như vậy.
“Ân, theo vi sư thấy, bệnh này không nên để lâu, ngày mai vi sư sẽ châm cứu chữa bệnh cho ngươi.” Vẻ mặt lão nhân cũng trầm trọng, xem ra hắn cũng biết bệnh này không thể không chữa.
“Sư phụ, chẳng lẽ người không sợ sao?” Đến một ngã tư vắng vẻ, lúc này chỉ có Tiểu Đồng cùng lão nhân nhân, hai người đi trên con đường, trời về đêm, hàn khí bức người, nhưng Tiểu Đồng mặc cũng đã đủ ấm, cũng không cảm thấy lạnh, bất quá, nàng lúc này lại hỏi vấn về này khiến không khí đột nhiên có chút quỷ dị.
“Sợ? Sợ cái gì?” Bất chấp không khí ban đêm khiến người khác có cảm giác sợ hãi, lão nhân lại không tỏ vẻ gì.
“Sợ hồn phách ta là một con ác quỷ nào đó.” Tiểu Đồng trêu chọc.
“A,” Lão nhân nhân lơ đễnh khẽ cười một tiếng, “Vi sư đã tiến nữa bước chân vào quan tài rồi, vậy ta còn có gì có thể e sợ được nữa.”
“Sư phụ, ngươi biết xem tướng? Ngươi xem, ta còn có thể trở về không?” Tiểu Đồng ngẩng đầu nhìn bầu trời, bỗng nhiên ngữ khí mang theo chút phiền muộn hỏi.
Lão nhân nghe vậy, dưới chân có chút khẽ kìm hãm nhưng trên mặt thần sắc ngưng trọng, “Nha đầu, duyên đến thì cứ để cho nó đến, duyên đi thì cứ để cho nó đi, tất cả đều là duyên phận, ngươi không thể cưỡng cầu, vi sư khuyên ngươi một câu, không nên luyến tiếc duyên.”
Tiểu Đồng nghe vậy, cúi đầu rồi chuyển đầu nhìn về phía lão nhân đi bên cạnh, trong ánh mắt mang theo vài phân nghi vấn, vài phân hoài nghi, “Sư phụ, ngươi biết chuyện gì ư?”
“Làm sao có thể chứ, hắc hắc.” Lão nhân thấy không ổn, vội vàng đánh trống lảng, cười ha hả, thầm nghĩ trực giác nha đầu này thật mẫn tuệ, “Ta cái gì cũng không biết. Chẳng qua là nói, Tiểu Đồng, chúng ta đang đi đâu đây?”
“Đương nhiên là đi tới Toàn Hưng Trai, quán nổi danh nhất Lộ thành a.” Ngữ khí Tiểu Đồng mang theo vẻ đương nhiên mà nói, mỗi lần đến chỗ nào phải nếm thử đặc sản của chỗ đó, đây cũng là thói vui của nàng, ngay cả ở hiện tại cũng không ngoại lệ.
“Toàn Hưng Trai?” Lão nhân nhất thời hai mắt sáng ngời, chỉ cần nhắc tới việc ăn là hai mắt hắn tỏa sáng, tinh thần sáng láng, “Ngươi không nói sớm, bụng vi sư đã sớm kêu vang rồi, mau mau, chúng ta đi mau lên, nếu chậm một chút sẽ phải xếp hàng dài đấy.”
Truyện khác cùng thể loại
496 chương
864 chương
4 chương
14 chương
14 chương
63 chương