Bên trong ngự thư phòng, nắng xuân ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ, không khí xung quanh được bao phủ bởi Long Tiên Hương, lưỡng tương hô ứng, cả căn phòng trở nên mù mịt. Tư Không Diệp cùng Cố Thanh, Trương Duệ ba người tuy là thương thảo quốc sự, nhưng vì không muốn làm ầm ĩ đến Tiểu Đồng đang nghỉ ngơi nên cả ba đều cố gắng hết sức mà đè thấp thanh âm. “Nhị sư huynh, chúng ta hiện tại đang trao đổi chuyện chính sự! Chính sự!” Không biết đây đã là lần thứ mấy nhắc nhở rồi. Trương Duệ thật sự rất muốn hét lên nhưng cuối cùng vẫn phải đau khổ mà tận lực đè thấp thanh âm, ý tứ rõ ràng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Thế nhưng, chính chủ ngồi ở kia lại mặc kệ hắn có nói bao nhiêu đi nữa thì vẫn như trước, mặt không đổi sắc, tâm không động mà tay cầm chén trà, thanh âm trả lời cực thấp: “Ta biết, các ngươi cứ tiếp tục nói đi, ta vẫn đang lắng nghe!” Trương Duệ, Cố Thanh nghe vậy thì cả hai người phi thường ăn ý mà đưa mắt nhìn nhau. Nhìn vẻ mặt của hắn, cộng thêm ánh mắt lúc nào cũng luôn hướng về phía bình phong, như vậy, hỏi bọn họ làm sao không khỏi hoài nghi, liệu hắn có thật sự như hắn khẳng định là đang nghe hay không? “Nhị sư huynh, người dù có nhìn về phía kia bao nhiêu lần thì cũng không thể thấy người được đâu!” Cố Thanh quả thực nhịn không được nữa mà đành phải nói. Trước mắt người này, hắn rất muốn lớn tiếng hét lớn rằng, ra ngoài đừng nói hắn quen biết y! Đây rõ ràng đâu phải là cái người anh tuấn tiêu sái, lãnh khốc khiến người ta sợ hãi rồi lại uyên bác đa tài cơ trí, nhị sư huynh, rõ ràng chỉ là một kẻ vẻ mặt đầy xuân. “Theo ta thấy a, nhị sư huynh chúng ta lúc này quả thật là đang nảy nở xuân tình.” Trương Duệ thấy thế, đương nhiên không có khả năng buông tha cơ hội hiếm có này, “Cố Thanh, ngươi nói đúng không?” “Còn phải nói nữa sao, nảy nở xuân tình mà còn phải phân biệt thiệt giả hay sao?” Cố Thanh lĩnh hội rất nhanh. Hắn liền ngừng trò chuyện chính sự, cùng Trương Duệ một đáp một xướng, phối hợp với nhau mà trêu chọc vị nhị sư huynh kia. “Đó là đương nhiên mà. Với… ” Trương Duệ còn đang muốn tiếp tục nhưng lại không ngờ được Tư Không Diệp đột nhiên khoát tay ra hiệu, cắt ngang điều hắn đang muốn tiếp tục nói. “Chúng ta hiện tại đang ở thương thảo chính sự! Chính sự!” Tư Không Diệp hiển nhiên thấy được, nếu không nhắc nhớ bọn họ thì cục diện này sẽ cứ tiếp tục mãi. Vì vậy hắn nhanh chóng ngắt lời Trương Duệ lại. “Về chuyện phòng chống lũ lụt, giao cho công bộ đi làm, ngân lượng theo ngân khố quốc gia mà điều. Lấy kế sách của Tiểu Đồng làm biện pháp, vừa có thể tiết kiệm sức người đồng thời cũng làm giảm đi không ít ngân lượng. Cố Thanh, ngươi cùng Trương Duệ đi điều tra một chút chỗ cần phương tiện cùng vật liệu, giá cả. Đại khái cần bao nhiêu ngân lượng, sau này trình một con số cho ta. Về phần vấn đề quấy nhiễu biên cương của Tĩnh quốc, vẫn cần bàn bạc kỹ hơn, khai chiến không phải phương pháp duy nhất, bình tĩnh là có biện pháp giải quyết khác tốt nhất.” Để chứng minh bản thân quả thực có đang nghe những điều bọn hắn vừa mới nói, Tư Không Diệp một mạch đưa ra những phương pháp giải quyết cho những vấn đề mà bọn họ lúc nãy đã thảo luận “chính sự”, lưu loát từng việc một. Trương Duệ cùng Cố Thanh hai người đều ngẩn ra. Ách… Nhị sư huynh quả như thần, rõ ràng nhìn như tư tưởng không tập trung, vậy mà còn có thể rõ ràng mạch lạc như vậy, đem toàn bộ chính sự kể ra hết. Người trước mắt quả thật là người mà bọn họ luôn bái phục sát đật, nhị sư huynh. “Thế nào? Ta lúc nãy đã nói nếu các ngươi cứ lơ mơ, không tập trung thì các ngươi cũng sẽ không biết chúng ta đang thảo luận chính sự đó?” Tư Không Diệp mắt thấy hai người trước mặt đều ngây cả người ra liền đem tất cả những trêu chọc lúc nãy của bọn họ trả trở về. “Nghe hiểu, nghe hiểu. “Trương Duệ khôi phục trở lại đầu tiên mà trả lời. “Được rồi, trước hết cứ như vậy đi.” Cố Thanh cũng vội vàng trở lại bình thường. Tư Không Diệp thấy thái độ hai người nghiêm chỉnh trở lại, trong mắt liền hiện lên một vẻ hài lòng, vẻ mặt khen thưởng nói: “Không sai không sai, biết sai có thể sửa, quay đầu là bờ.” (cái này chém >”