Ngốc Tử Hoàng Hậu
Chương 56
“Một khi đã như vậy, ngươi nên nói thật ra, ngươi tên gì, đến từ đâu? Vì sao lại ở trong thân thể Vệ Yên Nhiên?” Liên tiếp hỏi, Khương Vấn đưa ra những nghi hoặc trong lòng, ngữ khí lạnh như băng như hỏi phạm nhân.
Tiểu Đồng trong lòng trộm rùng mình một cái, thầm nghĩ tên Khương Vấn này nhìn sơ qua thì có vẻ giống loại người dễ sống chung nhưng nàng lại cảm thấy được khí tức tản mát ra trên người hắn có chút giống với của Tư Không Diệp. Đó là cái loại khí chất vương giả, bá đạo, cuồng vọng, tự tin của đế vương, là cái loại cảm giác không để cho bất luận kẻ nào được phép ngỗ nghịch. Nhưng, mặc cho trong lòng nàng sợ hãi thế nào thì gương mặt Tiểu Đồng vẫn biểu hiện vẻ thong dong không bức bách, bình tĩnh như trước. Bởi vì nàng biết, đây là một canh bạc lớn, vi cuộc sống tương lai, nàng chỉ có một lựa chọn, đó là phải thắng. Đúng vậy, nàng phải thắng được sự tín nhiệm của Khương Vấn.
Nghĩ vậy, Tiểu Đồng ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng vào Khương Vấn, vẻ mặt thẳng thắn nói: “Ta tên là Diệp Tiểu Đồng, đến từ thế kỷ 21. Nghề của ta là diễn viên, so với đào kép của các ngươi thì không khác biệt là bao, nhưng ở chỗ chúng ta, địa vị của diễn viên so với địa vị đào kép của các ngươi cao hơn rất nhiều. Ngày ấy ở trường quay, ta đang đóng vai hoàng hậu, nằm trên giường, lại bất tri bất giác ngủ quên mất. Khi tỉnh lại thì đã ở trong người Vệ Yên Nhiên.”
Ánh mắt âm lãnh, nghiêm khắc của Khương Vấn nhìn vào trong mắt Tiểu Đồng, lý trí của hắn cho biết rằng hắn không nên tin bất kì lời nói nào của nàng, bởi những lời nói hoang đường như vậy thì có ai nguyện ý tin tưởng chứ. Nhưng vô luận hắn có cố gắng tìm kiếm một chút giả dối trong mắt Tiểu Đồng đến thế nào thì kết quả cũng đều là một cặp mắt trong suốt trên khuôn mặt thanh lệ, xinh đẹp.
Tiểu Đồng thấy Khương Vấn không nói lời nào, trong lòng biết rằng hắn nhất định là không tin nàng, đúng a, đây vốn là chuyện bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng), người bình thường nghe xong đã rất khó tin rồi. Càng huống chi, thân phận của Vệ Yên Nhiên có thể sẽ gây bất lợi cho nghiệp lớn của Khương Vấn cùng Tư Không Diệp, độ tin tưởng càng thâm khó.
“A” Tiểu Đồng tự giễu cười, tiếp tục tranh biện nói: “Ta cũng biết loại chuyện này rất khó tin, thậm chí chính ta đã từng hy vọng rằng mình chưa từng đến thế giới này, hy vọng mình hiện tại vẫn đang sống tại thế giới của chính mình. Nếu ngươi vẫn không thể tin tưởng ta vậy thì ngươi có thể cho người điều tra một chút, Vệ Yên Nhiên trước kia một chứ cũng không biết, đương nhiên ngay cả thơ cũng không thể làm nhưng ngày đó ngươi gặp ta, ta không phải đã từng ở tại cái tửu lâu kia viết một bài thơ xuống bàn sao? Bài thơ đó cũng đủ chứng minh sự trong sạch của ta. Tuy nhiên bài thơ đó không phải do ta sáng tác nhưng bài thơ đó do ta tự mình viết ra, hàng thật giá thật a.”
Khương Vấn nhíu mày, cẩn thận tự hỏi lời của Tiểu Đồng. Quả thật, Vệ Yên Nhiên quả thực không biết chữ nhưng điểm này cũng không chứng mình được nàng không phải thế thân do Vệ Đan phái đến. Hắn nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Tiểu Đồng, ngữ khí lộ vẻ không xác định, “Ngươi thật không phải thế thân do lão thất phu (lão già giàu kinh nghiệm) Vệ Đan kia phái tới?”
“Không phải, không tin ngươi có thể sờ mặt ta a, nếu là thế thân thì ta chẳng phải sẽ dịch dung sao? Càng huống chi, Vệ vương kia có nên vì một nữ nhi đã xuất giá mà hao tổn tâm huyết để tìm người đóng giả không?” Tiểu Đồng thật sự là không biết nên nói như thế nào, mặc dù nàng nói có lý nhưng quả thật không có chứng cớ có thể chứng minh cho sự trong sạch của chính mình. Cho nên Khương Vấn đích xác có đủ lý do để không tin nàng.
Nhưng mà, ở hắn tự giác vô lực chi thì, Khương Vấn lại nói xuất lệnh hắn kinh ngạc đích lời nói.
“Không cần, ta tin ngươi.” Khương Vấn thu hồi nghi hoặc, thái độ kiên định đáp.
Tiểu Đồng kinh ngạc trợn trừng hai mắt, không thể tưởng được chính mình có thể vượt qua dễ dàng như vậy. Khương Vấn vừa mới rồi rõ ràng còn làm một bộ ‘tin ngươi mới điên’.
“Vì cái gì?” Không hiểu liền hỏi là một thói quen của Tiểu Đồng.
“Cái gì vì cái gì?” Khương Vấn quay đầu nhìn Tiểu Đồng hỏi.
“Vì cái gì mà có thể dễ dàng tin tưởng ta như vậy?”
“Chẳng lẻ ngươi không hy vọng ta tin tưởng ngươi sao?” Khương Vấn hỏi ngược lại, ánh mắt chuyển hướng ngoài cửa sổ, giải thích nguyên nhân, “Ta tin tưởng ngươi chính là ta đã tin tưởng chính ta. Không, có lẽ nói chuẩn xác hơn thì là tin tưởng vào trực giác của chính ta.”
“Trực giác?” Tiểu Đồng nhíu đôi mi thanh tú, vẻ mặt tò mò vạn phần, mặc kệ chính mình có nhìn thế nào cũng thể ngờ rằng Khương Vân là loại người tin theo cảm giác.
Khương Vấn quay đầu nhìn Tiểu Đồng, làm như nhìn thấu lòng của nàng nói, “Ngươi không phải đang nghĩ là ta không phải loại người tin theo cảm giác đấy chứ?”
Tiểu Đồng xấu hổ gật đầu, trong lòng thầm tán thưởng người trước mắt tựa hồ phi thường thông minh, bởi vì hắn có một đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người.
“Ngươi đã nghĩ đúng, ta quả thật không phải là loại người này. Nhưng là lần này, ta muốn thử tin tưởng một lần. Tuy trước mắt vẫn chưa có khả năng chứng minh ngươi không phải Vệ Yên Nhiên nhưng chỉ cần ngươi ở trong tầm mắt của ta, ta tự nhiên sẽ không để ngươi có bất kỳ cơ hội nào gây sóng gió. Hy vọng ngươi sẽ không khiến ta thất vọng.” Khương Vấn tự nói một mình, hắn hoàn toàn biết nếu hắn phán đoán sai lầm có thể sẽ gây nên những hậu quả gì. Nhưng tâm hắn lúc này lại thúc dục hắn tin tưởng nàng. Bởi vì hắn nhìn thấy trong đáy mắt nàng không có một chút ngụy trang nào. Điểm này, hắn cho tới bây giờ vẫn tin rằng mình không nhìn lầm.
“Ân,” Tiểu Đồng thật mạnh gật đầu, “Ngươi yên tâm, ta sẽ dùng sự thật để chứng minh.”
“Vậy là tốt nhất. Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, ngươi vì sao phải giả trang ngốc tử?” Khương Vấn chuyển câu hỏi.
“Lấy tài trí thông minh của ngươi, chẳng lẻ đoán không ra?” Tiểu Đồng hỏi nhưng lại ngay lập tức trả lời vấn đề Khương Vấn hỏi, “Kỳ thật khi ta tỉnh lại, ta đã nói sự thật cho nha hoàn bên người Vệ Yên Nhiên biết, cũng chính là Hoàn nhi. Bởi vì nàng là người ở chung với Vệ Yên Nhiên bởi vậy linh hồn trong cơ thể Vệ Yên Nhiên thay đổi thì nàng ta tự nhiên cũng sẽ cảm giác được. Sau đó, ta liền hỏi nàng ta một ít vấn đề về những việc trước khi Vệ Yên Nhiên bị thương và lâm vào hôn mê, sau đó thì đến tình hình của Vị quốc. Sau khi đoán ra dã tâm của Vệ vương, ta vốn không muốn tham gia vào một tràng tranh đấu quyền lực này của các người cho nên ta mới nghĩ ra một biện pháp, đó là giả trang ngốc tử. Vốn, ta muốn dùng chiêu này để thoát khỏi vận mệnh phải tiến cung nhưng thật không thể tưởng được, hoàng thượng cư nhiên ngay cả một ngốc tử cũng muốn thú. Bất đắc dĩ ta mới phải tiến cung a.” Tiểu Đồng phi thường thành thật đem hết tất cả mọi việc đơn giản nói ra một lần, đương nhiên, nàng cũng là hy vọng có thể lấy được sự đồng tình của Khương Vấn.
“Ngươi không muốn gả cho hoàng thượng?” Nghe xong như vậy, điều duy nhất có thể khiến cho Khương Vấn cảm thấy kỳ quái chính là việc này. Từ cổ chí kim, vô luận là trong hay ngoài cung, người muốn gả cho hoàng đế nhiều đếm không xuể. Nhưng người trước mắt này cư nhiên lại nói rằng nàng không muốn tiến cung. Điều này thật sự là mới mẻ.
“Không muốn.” Tiểu Đồng khẳng định gật đầu, “Ngươi không biết đâu, ở thời đại kia của ta, một nam nhân chỉ có thể được cười một thê tử, đương nhiên, ta từ nhỏ đến lớn cũng chịu loại giáo dục này cho nên ngươi tin rằng ta thực sự sẽ muốn gả ột hoàng đế có vô số thê thiếp sao?”
“Nga? Ta thật không biết trên đời này thật sự có một nơi như vậy sao?” Khương Vấn vừa nghe, lòng hiếu kỳ ngày càng tăng mạnh.
“Đương nhiên có. Thế giới to lớn, vô số chuyện kì lạ. Ngay cả chuyện ta nhập vào thân thể Vệ Yên Nhiên này vốn là chuyện không thể tin được nhưng đã xảy ra. Vậy thì còn có cái gì là không thể được chứ?”
“Một khi đã như vậy, ngươi về sau dự tính gì? Dù sao bây giờ ngươi đã ở trong thâm cung, mặc dù không muốn nhưng ngươi cũng đã gả cho hoàng thượng rồi.” Khương Vấn thật sự tò mò, nữ nhân như vậy liệu có cam tâm, khuất phục ở trong hậu cung lạnh lẽo này không?
Tiểu Đồng cũng không cho là đúng liền nói ra câu trả lời khiến Khương Vấn phải ngạc nhiên: “Phải a, bởi vì như thế nên ta phải trốn!”
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
50 chương
155 chương
27 chương