Ngốc Phúc Tấn
Chương 13
Nàng chăm chú nhìn theo cử động môi của hắn, thoáng chốc tim đập nhanh hơn. "Miên...Miên, Dục." Nàng thuận theo nhỏ giọng gọi, gương mặt cũng đỏ bừng lên.
"Gọi lại một lần nữa đi." Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên hắn, hắn nhịn không được có chút kích động.
Ánh mắt nồng cháy của hắn càng khiến cho nàng thêm đỏ mặt, Hải Lăng rũ mắt xuống, lần nữa nhỏ giọng gọi, "Miên Dục."
"Sau này nàng đều phải gọi ta như vậy, biết không?" Tay hắn vuốt ve má hồng của nàng, đang muốn ôm nàng vào trong lòng, thì nghe thấy tiếng Ngạc Nhĩ.
"Gia, đã mang người đến rồi."
"Ừm." Miên Dục đứng dậy, đồng thời cũng đỡ nàng đứng lên. "Nàng qua đây." Hắn dắt nàng sang một bên, sau đó bản thân đứng sang một bên khác, nói với Ngạc Nhĩ, "Có thể bắt đầu."
Ngạc Nhĩ nói với thị vệ bên cạnh một câu, "Cứ làm theo những gì ta vừa dặn."
Người thị vệ kia nhận lên bước về phía Hải Lăng.
Thấy hắn từng bước đi về phía mình, đã gần đến mức chỉ cách một cánh tay, Hải Lăng nhịn không được hoảng sợ, từng bước lui về sau, khó hiểu nhìn về phía Miên Dục đứng một bên, không biết hắn muốn làm gì.
Miên Dục nhìn nàng chăm chú, nàng cũng từng bước lui về phía sau, mãi đến lúc lưng va vào gốc cây, đã không còn đường lui nữa, lúc này mới run sợ nói, "Ngươi đừng tới đây!"
Lúc này Miên Dục mới lên tiếng, "Được rồi, lui ra đi."
"Vâng ạ."
Sau khi thị vệ rời đi, hắn phất tay bảo Ngạc Nhĩ cũng rời đi, lúc này mới tiến lên cầm lấy tay Hải Lăng, trấn an nàng, "Vừa rồi khiến nàng bị dọa rồi."
"Người muốn làm gì vậy?"
"Ta chỉ muốn kiểm tra, hiện giờ ta đã xác định được một chuyện, nàng không chỉ e sợ ta, mỗi người nam nhân đến gần nàng đều sợ."
Nàng ngạc nhiên nhìn hắn, "Người...Làm sao lại biết?"
"Vừa rồi Ngạc Nhĩ đến gần nàng, nàng liền sợ đến mức ngã từ trên ghế xuống." Hơn nữa trước đây mỗi lần hắn đến gần nàng, vẻ mặt nàng lúc nào cũng là sợ hãi, điều này khiến hắn suy nghĩ.
Hải Lăng cúi đầu, vò khăn trong tay, một lúc sau mới trả lời, "Ừm, ta không có cách nào chịu được nam nhân xa lạ đến gần, chỉ cần đến gần ta đều sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi."
"Vì sao lại như vậy?" Hắn nghi hoặc hỏi.
Chần chừ vài giây, nàng mới yếu ớt nói, "Năm ta mười hai tuổi, khi cùng đại nương đi dâng hương, thiếu chút nữa đã bị người...cưỡng bức, về sau chỉ cần có nam nhân xa lạ đến gần, ta sẽ sợ hãi."
Miên Dục nghe vậy liền nổi giận, "Tên vô lại kia là ai?!" Thì ra là vậy, chết tiệt, nếu để cho hắn tra ra được ai là người làm việc đó, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho tên đáng chết đó.
Thấy vẻ mặt tức giận của hắn, Hải Lăng kinh ngạc, sau đó trong lòng dâng lên một dòng nước ấm áp, nàng biết hắn rất yêu nàng. Năm đó sau khi xảy ra chuyện, không ai an ủi nàng, càng không có ai đau lòng vì nàng gặp chuyện, ngược lại đại nương lại trách mắng nàng, nói là nàng có hành vi không đoan trang mới có thể tự dưng trêu chọc đến tai họa này.
"Ta không biết, bởi vì biểu ca đúng lúc xuất hiện, cho nên hắn liền chạy thoát."
"Nàng còn nhớ bộ dạng của hắn không? Ta cho gọi họa sĩ đến, nàng nói cho hắn diện mạo của tên đáng chết kia, ta mà bắt được hắn thì không đánh chết hắn không được."
Nàng cảm động nhìn hắn một lúc lâu, lúc này mới nhẹ nhàng lắc tay hắn, "Đừng, đều đã là chuyện quá khứ, huống hồ ta cũng không nhớ rõ dung mạo của người đó."
"Nhưng tên đáng chết kia khiến cho nàng bị dọa thành như vậy..."
"Hiện giờ ta không sợ nữa rồi." Hải Lăng ngửa đầu nhìn hắn, chủ động nắm lấy tay hắn.
Miên Dục ngẩn ra, sau đó kích động ôm nàng vào trong lòng, vẻ mặt rạng rỡ.
Hắn cười rộ lên, gương mặt tuấn mỹ càng thêm mị hoặc, khiến cho nàng nhìn đến ngây người. Trượng phu của nàng quả thật rất tuấn tú!
************
"Thập Ngũ thúc, người nói nhiều như vậy, miệng không khát sao? Đến, uống ngụm trà cho nhuận họng." Miên Dục cắt ngang người đang nói không ngừng, giơ cái chén trước mặt hắn.
"Ách, được." Thập Ngũ a ca quả thật nói nhiều khát nước, hắn nhận lấy chén nước, một hơi uống hết hơn nửa cốc trà, "Miên Dục, ta vừa rồi nói nhiều như vậy, ngươi cũng nên hiểu rồi chứ?"
"Như vậy Thập Ngũ thúc cũng biết chuyện phúc tấn của ta suýt chút nữa là chết chìm chứ?"
"Này...Bây giờ không phải là không có việc gì rồi sao?" Từ giọng điệu của đứa cháu này, Thập Ngũ a ca nghe là lần này Ngũ cách cách thật sự chọc giận hắn, không khiến nàng ấy trả giá thật nhiều thì hắn nhất định không từ bỏ ý định.
"Ý của Thập Ngũ thúc là, phúc tấn của ta mệnh tiện, có thể sống sót là vô cùng may mắn, cho nên không nên truy cứu chuyện này nữa sao?"
"Ách..." Thập Ngũ a ca thiếu chút nữa là bật ra nói phải, may may đúng lúc ngừng lại, thoáng nhìn Miên Dục dù giọng điệu mặc dù ôn hòa, nhưng ánh mắt lại âm ngoan dọa người, trong lòng hắn nhịn không được hối hận, hối hận chính mình không nên nhận cái việc đến thuyết phục hắn, "A, ta sao có thể nghĩ như vậy? Nói thế nào thì nàng cũng là phúc tấn của ngươi, việc này quả thật không thể cứ nói như vậy là xong, Ngũ cách cách cũng nói là vô cùng hối hận đã tát phúc tấn một cái khiến nàng ngã xuống hồ, nàng nói muốn tự mình..."
Ầm, Miên Dục đột nhiên vỗ bàn, khiến cho Thập Ngũ a ca giật mình hoảng sợ, thiếu chút nữa là ngã từ trên ghế xuống.
Chỉ thấy Miên Dục trừng mắt, lạnh lùng nói: "Nàng ta đánh Hải Lăng một cái tát, trách không được khi nàng ấy được cứu lên, má có chút sưng!"
Cho dù thời gian trước hắn buồn bực nàng không chịu cùng mình viên phòng, lại còn giả vờ ngu ngốc muốn khiến hắn chán ghét nàng, hắn cũng không nỡ thương tổn nàng, người mà hắn che chở như vậy, tự nhiên lại bị người khác đối xử như vậy!
Không thể tha thứ!
"Này, này..." Xem ra Miên Dục hình như Miên Dục không biết chuyện này, nha, lần này bị hắn nói ra như vậy,... Thảm, chỉ sợ Miên Dục càng không tha cho Ngũ cách cách.
"Thập Ngũ thúc, ngươi cái gì cũng đừng nói, để cho Tông Nhân phủ theo luật mà xử, nếu có người dám can đảm bảo vệ cho nàng ta, thì ta cũng sẽ không cho qua."
Nghe thấy hắn không hề chừa cho đường sống như vậy, Thập Ngũ a ca thầm kêu khổ trong lòng. Lúc bình thường Miên Dục cũng không khó tính, nhưng một khi đã chọc giận hắn, cho dù là thiên quân vạn mã cũng không kéo được hắn, lúc này Ngũ cách cách lại lớn mặt gia hại phúc tấn hắn vừa mới cưới vào cửa, này quả thật là tự tìm đường chết mà.
Ngũ cách cách cũng không nghĩ lại xem, cho dù Đổng Hải Lăng này xuất thân không cao, nhưng dù sao cũng là phúc tấn của Miên Dục, tục ngữ đã nói đánh chó thì cũng phải nhìn mặt chủ.
Nàng ấy đánh Đổng Hải Lăng một cái tát khiến người rơi xuống nước, thiếu chút nữa là quậy đến chết người, Miên Dục sao có thể ngồi yên để chính phúc tấn của mình bị người khác khi dễ mà không nói lời nào chứ?
Nếu như việc này thật sự làm theo luật, Ngũ cách cách dù không tính là tử tội, nhưng mang tội cũng khó trốn, không bị giam ba đến năm năm thì sợ là không được...
Thập Ngũ a ca bưng chén trà, chính mình còn đang cân nhắc nên nói với Miên Dục như thế nào, bỗng nhiên hắn lại đứng dậy.
"Thập Ngũ thúc, Miên Dục còn có chuyện cần làm, Thập Ngữ thúc từ từ dùng trà, Miên Dục xin được cáo lui trước."
Ai nha, chủ nhân đều đã đi rồi, hắn còn làm trò thuyết khách gì nữa?
"Miên Dục..." Hắn vội vàng đuổi theo đi ra khỏi phòng, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của cháu mình đâu nữa.
Xem ra lần này làm thuyết khách không xong rồi...Hừ?!
Thoáng nhìn hành lang đối diện có người đang đi qua, ánh mắt Thập Ngũ a ca bỗng dưng sáng lên. Có lẽ có thể xuống tay từ người kia.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
67 chương
40 chương
27 chương