Ngốc ngốc tiểu thần bộ
Chương 7
CHƯƠNG 7
Buổi tối trong rừng trúc vẫn là rất lạnh, may mắn lại có lửa trại, hơn nữa Tiêu Lương còn cố ý sử dụng công lực, đem Tiểu Tứ Tử trong lòng ủ thành ấm áp. Tiểu Tứ Tử mơ mơ màng màng liền nhắm mắt lại ngủ, đợi trong chốc lát, chợt nghe bên ngoài có tiếng người ồn ào, Huyện ông mang theo toàn bộ người trong nha môn đến đây.
Tiểu Tứ Tử cũng bị tiếng ồn kia làm bừng tỉnh, mơ mơ màng màng cọ cọ trong lòng Tiêu Lương, hỏi, “Tiểu Lương Tử, làm sao vậy?”
“Huyện ông bọn họ đến đây.” Tiêu Lương thấp giọng nói, “Ngươi nếu buồn ngủ htif cứ ngủ tiếp đi, ta sẽ xử lý.”
“Ân…… Đừng lo.” Tiểu Tứ Tử giãy giụa đứng lên, “Ta không buồn ngủ.”
Huyện ông tuổi xác thực không nhỏ, cũng đã sáu mươi tuổi, vẻ mặt già dặn, gầy gầy.
“Ách, tiểu……” Huyện ông đi lên đã nghĩ rằng kêu Tiểu Vương gia, bất quá bị Thanh Ảnh ở một bên trừng mắt một cái, liền đem nuốt ngược trở về. Lúc nãy Thanh Ảnh đã cảnh cáo với hắn, muốn hắn làm bộ như không biết Tiểu Tứ Tử là Tiểu Vương gia, Tiểu Tứ Tử nói cái gì thì chính là cái đó, còn phải nghiêm túc mà điều tra án tử!
“Khụ khụ.” Huyện ông ho khan hai tiếng, nhìn Tiểu Tứ Tử nói, “Tiểu anh hùng, xưng hô như thế nào a?”
“Tiểu anh hùng?” Tiểu Tứ Tử đương nhiên đối với xưng hô này cực kì cao hứng, liền ưỡn ngực, mỉm cười một cái thật tươi với Huyện ông, “Ta gọi là Công Tôn Cẩn, mọi người đều gọi ta là Tiểu Tứ Tử.”
“Nga…… Thì ra là Công Tôn thiếu hiệp a.” Huyện ông đừng nhìn tuổi lớn, miệng lại cực kì ngọt a.
Tiểu Tứ Tử trong lòng vui vẻ, được gọi tiểu anh hùng lại còn được gọi là Công Tôn thiếu hiệp, vì thế đến cười cũng thấy ngọt, cười không ngừng làm cho Huyện ông kia ngơ ngẩn, liền cân nhắc, sớm nghe nói tiểu công tử của Cửu Vương gia người gặp người yêu, quả nhiên là không giả a, như thế nào lại đáng yêu như vậy chứ.
“Huyện ông……” Sư gia đi đến, bên tai Huyện ông thấp giọng nói, “Người xem đi, người chết…… Là Nhất Phách.”
“Cái gì?” Huyện ông cả kinh, đẩy đám người đi vào liền thấy, vẻ mặt đáng thương liền kêu lên, “Nha, là ai hại chết con nuôi ta thế này?!”
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương liếc mắt nhìn nhau một cái, thì ra Vương Nhất Phách là con nuôi của Huyện ông a.
“Ai nha…… Nhất Phách a, ngươi như thế nào lại bị người hại chết như vậy?” Huyện ông đứng ở một bên lau nước mắt.
“Ách…… Mấy vị này, cho hỏi vì sao đêm khuya lại xuất hiện trong rừng trúc vậy?” Sư gia đảo qua đảo lại đôi mắt, bước qua hỏi Tiểu Tứ Tử bọn họ.
Thanh Ảnh nhìn Tiêu Lương, Tiêu Lương vừa định trả lời, lại nghe Tiểu Tứ Tử nói, “Chúng ta ở trong thành thấy một bóng đen chạy ra từ trong một gian phòng, rồi chạy vào trong rừng, nghĩ là phi tặc, cho nên liền đuổi theo, sau đó thì thấy hắn chết ở trong này.”
“Ai nha…… Nhất Phách a.” Huyện ông lại tiếp tục khóc rống, “Ngươi như thế nào lại chết thảm như vậy, bị giết thì thôi đi, trước khi bị giết lại còn bị người ta đánh cho mặt mũi bầm dập như vậy a?”
“Là người của ta đánh.” Tiểu Tứ Tử nói.
“A?” mọi người trong huyện nha cùng há miệng nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử.
“Hắn vừa rồi ở tửu lâu chọc ghẹo một tiểu nha đầu, còn muốn cường thưởng dân nữ, cho nên ta gọi người dẫn hắn đưa lên quan.” Tiểu Tứ Tử không nhanh không chậm nói, “Bất quá, thủ hạ của ta nói đưa lên quan cũng vô dụng, quan lại bao che cho nhau. Nếu không có người cho hắn chỗ dựa thì hắn cũng không dám ban ngày ban mặt mà ở trong tửu lâu làm loạn, cho nên liền đánh hắn một chút, để cho hắn nhớ lấy bài học này, sau đó thì thả hắn.”
Ngay tại khi Tiểu Tứ Tử nói đến câu kia “Quan lại bao che cho nhau, có người cho hắn chỗ dựa”, mọi người đều rõ ràng nghe thấy Huyện ông hít một ngụm khí lạnh, nhanh nhẹn giải thích, “Ai nha, hạ quan không có nha…… Ai, này tiểu tử này chính là ở bên ngoài bát nháo, ta cũng không quản được hắn, bất quá…… Hắn mặc dù có một ít khuyết điểm, nhưng cũng là một đứa trẻ tốt, tội không đáng chết a.”
Tiểu Tứ Tử nghe được nháy mắt mấy cái, hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử a, hạ quan là ai vậy?”
Thanh Ảnh lại hung hăng liếc trắng Huyện ông kia một cái, Huyện ông liền nói, “Nga…… Hạ quan là nhũ danh của ta.”
“Nga.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, hỏi, “Vậy Huyện ông ngài họ gì nha?”
“Nga, bản quan……” Huyện ông còn chưa nói xong, chợt nghe Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt hỏi, “Bản quan? Là họ ghép sao? Cũng giống như ta họ Công Tôn?”
Huyện ông nhếch miệng sững sờ tại chỗ, lại nhớ tới vừa rồi Thanh Ảnh cảnh cáo hắn, Tiểu Tứ Tử nói cái gì thì chính là cái đó, đành phải khẽ cắn môi, gật đầu, “Đúng vậy.”
“Bản quan hạ quan a.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Tên thật dài a, ta gọi ngươi là bản đại nhân đi.”
“Ai u…… Không dám không dám.” Huyện ông liên tục xua tay, cùng lúc tâm lại nói ngươi bảo ta đại nhân, ta chỉ là một huyện quan thất phẩm, mặt khác, ngươi nói bản đại nhân, ai biết ngươi kêu là ta hay gọi chính mình a, liền nhanh chóng từ chối nói, “Không cần, ta cùng thiếu hiệp vừa gặp như đã quen, không cần khách sáo như vậy đâu.”
Tiểu Tứ Tử cúi đầu nghĩ, nói, “Ân cũng đúng!” Nói xong, nhìn nhìn Huyện ông đã ba chòm râu trắng, lại nói, “Vậy gọi ngươi là bổn đại gia đi!”
“Phốc……” Xa xa trong rừng, Triệu Phổ không có chuẩn bị, cười phun ra, liền nhanh tay che miệng.
Mấy ảnh vệ cùng Tiêu Lương cũng là dở khóc dở cười, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử hít sâu một hơi, lớn tiếng nhìn Huyện ông nói, “Bổn đại gia ta muốn làm bộ khoái!”
Huyện ông khóe miệng giật giật vài cái, gật gật đầu, “Hảo…… Tốt.”
Tiểu Tứ Tử vừa nghe Huyện ông đồng ý, cao hứng nhảy lên, ôm Tiểu Lương Tử, nói, “Thật tốt quá Tiểu Lương Tử, ta có thể làm bộ khoái, bổn đại gia đồng ý!”
Đám người Tiêu Lương dở khóc dở cười, ngươi đừng xem Tiểu Tứ Tử ngốc, còn biết chiếm tiện nghi người khác a.
Sau đó, Huyện ông cùng bộ khoái thăm dò hiện trường, Tiểu Tứ Tử cũng làm như thật mà nhìn một cái, sắc trời cũng mau sáng, Huyện ông nói đem thi thể về cho người khám nghiệm tử thi, này hắn cùng mọi người về nghỉ ngơi phục hồi một chút, ngày mai giữa trưa đến nha môn, tiếp tục điều tra vụ án.
Mọi người đều tự tản đi, Tiểu Tứ Tử mặc áo da cừu ngồi trên lưng Thạch Đầu, sắc mặt đầy vui mừng, lúc trở về vẫn còn nói với Tiêu Lương, “Thật tốt quá nha Tiểu Lương Tử, ta có thể làm bộ khoái, quả nhiên kiên trì rốt cuộc là đúng!”
Tiêu Lương cũng cười có chút vô lực, trở lại khách trạm, hai người vào nhà, Tiểu Tứ Tử muốn một cái bồn tắm lớn, nói muốn nước ấm.
“Cẩn nhi, trời lạnh như thế còn tắm rửa a?” Tiêu Lương hỏi hắn, “Không sợ đông lạnh nha?”
Tiểu Tứ Tử mặt đột nhiên hồng hồng, nhỏ giọng nói, “Ân, đổ mồ hôi.”
“Lạnh như vậy còn ra mồ hôi?” Tiêu Lương giật mình.
“Nói đổ mồ hôi, chính là đổ mồ hôi.” Tiểu Tứ Tử nhăn mặt nhăn mũi, chạy đến phía sau bình phong, Tiêu Lương một bụng hồ nghi. Kỳ thật Tiểu Tứ Tử ngượng ngùng nói, vừa rồi hắn lúc “thi triển khinh công bay”, bởi vì rất cao nên quá căng thẳng, cho nên một thân ra mồ hôi lạnh……
Nước ấm được đưa tới, Tiểu Tứ Tử ở sau bình phong đem chính mình cởi hết chỉ còn duy nhất một cái quần cộc, sau đó liền chui vào bồn nước ấm tắm, thoải mái mà hừ hừ một tiếng. Hơi nóng vương đến cằm, thật là thoải mái nha.
Tiêu Lương nghe được tiếng nước ào ào, có chút tò mò, Tiểu Tứ Tử tắm rửa a. Trước kia Công Tôn quản chặt, hắn chưa từng thấy qua Tiểu Tứ Tử tắm rửa, mặc dù là cùng nhau lớn lên, cũng chưa thấy qua một lần, nghĩ Tiểu Tứ Tử bộ dáng trắng nộn nộn, Tiêu Lương liền cảm thấy tâm có chút ngứa, liền hỏi, “Cẩn nhi, chính mình tự tẩy rửa sao? Có muốn ta giúp ngươi tẩy hay không?”
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, nói, “Ân, tốt, ngươi giúp ta chà sát một tí vậy.”
“Hảo!” Tiêu Lương tâm tình cực tốt, đem cởi áo khoác ngoài, kéo tay áo hướng đến phía sau tấm bình phong.
Ở cửa mọi người nghe lén……
“Ngươi buông tay, ta muốn đi làm thịt tên tiểu tử kia!” Công Tôn liều mạng giãy dụa, “Hắn dám chiếm tiện nghi bảo bối nhà ta!”
“Chính là hỗ trợ tắm rửa mà thôi, cái gì mà chiếm tiện nghi nói nghe nghiêm trọng vậy a!” Triệu Phổ có chút bất đắc dĩ ôm chặt Công Tôn, thuận tiện thật sự chiếm tiện nghi, “Hơn nữa, chẳng phải ngươi tập cho hắn sao, ai cho ngươi luôn giúp Tiểu Tứ Tử chà sát làm chi?”
Công Tôn bất mãn, “Ta nuôi lớn hắn, ta có thể chà sát người khác thì không thể!”
Triệu Phổ bất đắc dĩ lắc đầu, nói, “Thân ái a, đã khuya rồi, chúng ta đi ngủ thôi!” Nói xong, ôm Công Tôn không ngừng giãy dụa đi về phòng.
Bốn ảnh vệ nhất loạt ngồi trước cửa phòng xem a xem.
“Có thể thấy hay không a? Hình dáng Tiểu Vương gia không mặc quần áo.”
“Nhìn không thấy a, bị tấm bình phong chặn mất rồi.”
“Ai nha, để làm chi tự nhiên chắn tấm bình phong ở nơi đó a?!”
“Thì đó, chán ghét!”
Tiêu Lương đi đến chỗ bình phong, trước hít một hơi thật sâu, sau đó lấy hết dũng khí đi vào. Vừa vào, chỉ thấy một làn hơi nóng bên trong, Tiểu Tứ Tử ghé vào bên bồn tắm híp mắt lại, thoải mái đến quai hàm cũng hồng hồng.
Tiêu Lương chỉ thấy Tiểu Tứ Tử hơn nửa thân mình trắng trắng nộn nộn ngâm ở trong nước, cánh tay tròn vo lại ở bên ngoài, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, đi đến bên người Tiểu Tứ Tử. Nước thật trong, dưới nước có thể thấy thân hình Tiểu Tứ Tử một cách rõ ràng, Tiêu Lương chỉ thấy Tiểu Tứ Tử kì thật thật là mập mạp, chính là bởi vì khung xương rất nhỏ, bởi vậy nên không thấy béo, chỉ thấy cánh tay trắng trắng mềm mềm, xương quai xanh phía dưới cổ chỉ có một hình dạng nhợt nhạt……Đáng yêu nói không nên lời.
“Cẩn nhi, hình như béo……” Tiêu Lương nói chuyện nhẹ nhàng, nhân cơ hội đưa tay qua nhéo bả vai Tiểu Tứ Tử một phen, tay cảm thấy mềm mềm trơn trơn, xúc cảm thật tốt a!
Tiểu Tứ Tử hiển nhiên đối với từ béo này thực hết sức mẫn cảm, mặt đỏ hồng tiến sang một bên, trắng mắt liếc Tiêu Lương một cái, nói, “Ta tự mình tẩy, không cho ngươi xem!”
Tiêu Lương nhanh nhẩy cười nói, “Không phải nói ngươi béo, ngươi lại béo một chút cũng không quan hệ gì.”
Tiểu Tứ Tử ngẫm lại vẫn thấy không cam lòng, nhìn Tiêu Lương ở bên thành bồn tắm thân hình gầy yếu nhưng cánh tay lại to, lại nâng tay mình lên nhìn xem, tròn vo lại mềm nhũn giống như cái bánh bao trắng, Tiểu Tứ Tử bị đã kích không nhỏ a, kiên quyết ý định giảm béo!
Tiêu Lương cầm lấy chiếc khăn bên cạnh, lúc này, chỉ thấy trên mặt nước bồn tắm bỗng hiện lên một cái quần cộc.
“Cẩn nhi?” Tiêu Lương có chút giật mình, Tiểu Tứ Tử mặt đỏ bừng, nói, “Quần rớt…… Ngươi không được nhìn!” Vừa nói, vừa đưa tay đoạt lấy chiếc quần cộc, xoay người đưa lưng về phía Tiêu Lương định mặc vào.
Tiêu Lương vốn nghĩ cầm khăn giúp Tiểu Tứ Tử chà sát, nhưng chỉ là thời điểm Tiểu Tứ Tử mặc quần, cái mông nhỏ cong lên, trắng trắng hồng hồng lại còn mềm mềm……
“Ngô……” Cái mũi Tiêu Lương bắt đầu chảy máu, nhanh tay che lại.
Tiểu Tứ Tử tay chân hoảng loạn mặc quần cộc vào, nghe được âm thanh đằng sau liền quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Lương ôm cái mũi, giữa khe hở có một vệt máu chảy ra.
“Nha!” Tiểu Tứ Tử cả kinh nhảy dựng, “Tiểu Lương Tử, ngươi làm sao vậy nha?”
“Không!” Tiêu Lương đưa cái khăn cho Tiểu Tứ Tử, nói, “Chắc tại trời nóng quá nên mới phát hỏa…… Cẩn nhi, ngươi tự mình tẩy trước a.” Nói xong, vội vã xoay người đi ra ngoài.
Lao ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, Tiêu Lương thở hồng hộc, nguy hiểm thật a, không nghĩ tới nhìn thấy bộ dáng Tiểu Tứ Tử không mặc quần áo thì mình lại phản ứng mạnh như vậy.
Bên ngoài, bốn ảnh vệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nhìn Tiêu Lương. Thanh Ảnh quăng cho hắn một cái khăn, nói, “Ai, không phải ta nói ngươi a Tiểu Lương Tử, ngươi phải biết nắm lấy cơ hội a.”
“Đúng vậy.” Xích Ảnh bĩu môi, “Ngươi cùng Vương gia học công phu mấy năm nay, như thế nào lại không học được cái tinh túy a?”
“Tinh túy?” Tiêu Lương khó hiểu nhìn mọi người.
Chỉ thấy bốn ảnh vệ đưa tay đồng loạt chỉ về phía phòng của Triệu Phổ cùng Công Tôn, chợt nghe trong phòng phát ra tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt” của chiếc giường dao động, bốn ảnh vệ cùng nhau nói, “Vương gia tinh túy chính là…… Nhất định phải vô sỉ! Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
105 chương
111 chương
15 chương
63 chương
100 chương