CHƯƠNG 37 Thanh Ảnh trở về liền đem tình hình cùng chuyện hạ độc nói cho Tiểu Tứ Tử bọn họ. Tiểu Tứ Tử tức giận, “Này là cái gì hòa thượng nha, thật quá đáng, hắc *** này so với những gì trong huyết thư còn đáng ghét hơn!” Mấy người còn lại cười cười, Tiểu Tứ Tử lúc này còn biết đến chuyện hắc *** nha. “Đúng rồi.” Tiêu Lương hỏi Thanh Ảnh, “Ngươi hạ dược gì cho bọn hắn a?” Thanh Ảnh cười, nói, “Chính là dược lần trước Vương phi cấp cho Bàng Dục dùng, lần trước vẫn còn dư nhiều, nên lần này cứ lấy ra dùng.” Mọi người lại nghĩ tới công dụng của dược thì dở khóc dở cười, kia nhưng là tác dụng tới ba ngày ba đêm a. Lúc này, có người đến gõ cửa, bên ngoài truyền đến tiếng Pháp Ích kia hỏi, “Thí chủ, thức ăn chay đã đưa tới.” Tiêu Lương đối Xích Ảnh nháy mắt, Xích Ảnh lập tức hiểu ý, mở bao quần áo có chứa kim ngân, đi đến bên giường. Chính lúc này, cửa bị đẩy ra, Pháp Ích mang theo hai hòa thượng khác mang đồ ăn đi vào, Xích Ảnh ngồi bên giường giả ý đem kim ngân giấu xuống dưới gối. Đương nhiên, động tác này lôi kéo thành công sự chú ý của Pháp Ích cùng hai vị hòa thượng phía sau, mấy người trao đổi nhau một ánh mắt, trong mắt tràn đầy tham dục. Pháp Ích đối Tiêu Lương bọn họ nói, “Thí chủ chậm dùng.” Nói xong, liền ra cửa rời đi. Theo sau, Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử bọn họ ngồi xuống, Tiểu Tứ Tử cầm lấy đồ ăn ngửi ngửi, liền nói, “Chỉ là mông hãn dược bình thường mà thôi.” Vừa nói, hắn vừa lấy ra cái hòm thuốc nhỏ mà Công Tôn chế tạo, có giải dược có thể giải mông hãn dược, mỗi món đồ ăn đều rắc một ít lên. Chờ một lát sau, trong thức ăn, mê dược đều mất đi dược tính. Tiểu Tứ Tử bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, thương nghị ngày mai đi Hoàng Sơn ngắm cảnh. “Ai……” Tiểu Tứ Tử cắn đũa nói, “Nếu phụ thân ở đây thì tốt rồi, cùng hắn đi Hoàng Sơn chơi nhất định rất ý tứ……” Nhưng lúc này, Triệu Phổ cùng Công Tôn đang ở tại một tòa khách *** dưới chân núi, vận động a vận động. “Ngươi muốn chết!” Công Tôn đá Triệu Phổ, “Tiểu Tứ Tử bọn họ nếu như mất dấu, ta không tha cho ngươi…… Nha!” Triệu Phổ cười nham nhở, “Thân ái, không cần lo lắng, mấy đứa tiểu hài nhi kia lên núi thu thập hòa thượng, phỏng chừng sáng mai mới xuống núi, hơn nữa…… Bọn họ không phải đi Huy Châu phủ sao, còn sợ mất dấu cái gì…… Hiện tại tập trung tinh thần!” “Ân…… Chậm một chút!” “Hảo, nhanh lên!” “A……” ……… “Hắt xì……” Tiểu Tứ Tử đánh một cái hắt xì, sờ sờ cái mũi. “Cẩn nhi, cảm lạnh?” Tiêu Lương có chút khẩn trương. Tiểu Tứ Tử khoát tay, “Đừng lo, phỏng chừng phụ thân đang nhớ ta.” Đang lúc nói chuyện, mọi người nghe được ở cửa truyền đến, tuy rất nhỏ nhưng nghe ra tiếng bước chân rất hỗn độn, như là có người rón ra rón rén chạy tới cửa phòng xem thử. Cửa sổ phòng này đều đã bị phá, cho nên bên ngoài hẳn có thể tinh tường thấy rõ tình huống bên trong, Tiểu Tứ Tử bọn họ bất động thanh sắc, tiếp tục ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện. Cửa nhìn, đúng là Pháp Ích sư phụ cùng mấy vị hòa thượng. Thấy Tiểu Tứ Tử bọn họ ăn hết đồ ăn, Pháp Ích vui vẻ, kêu thủ hạ chạy nhanh đi thông tri cho đại ca, chuẩn bị giết dê. Ăn cơm xong, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương bọn họ làm bộ có chút mơ hồ, đều lên giường ngủ. Lại một lúc lâu sau, chợt nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, “Thí chủ, thí chủ? Ngủ sao?” Trong phòng, tất cả mọi người đều không nói tiếng nào, Tiểu Tứ Tử thật cẩn thận che chở bảo bối trong lòng, Tiểu Thiên Thiên vì ngủ mà khuôn mặt đỏ bừng lên. Tiêu Lương lấy một cái gối đầu chắn ở giữa, mở chăn đem gối đầu đặt lên trên, theo sau, một tay kéo Tiểu Tứ Tử vào lòng, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Không bao lâu, chợt nghe bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân. “Thế nào?” Tên hung tăng cầm đầu hỏi Pháp Ích. “Đại ca, đều đã ngủ!” Pháp Ích trả lời. “Hảo!” Hung tăng tay cầm theo đao, đối thủ hạ nói, “Chúng bay đâu, theo ta đi vào, làm cho sạch sẽ lưu loát chút!” “Dạ!” Mấy ác tăng khác trong tay cầm binh khí, cùng nhau gật đầu. Theo sau, hung tăng Pháp Huyền nhấc chân đá văng cửa, chúng tăng như ong vỡ tổ vọt tiến vào. Bọn chúng vọt vào phòng xong, nghĩ hai cái khối nằm giường ngoài kia là hai tùy tùng, giường bên trong hẳn là hai chủ nhân xinh đẹp trẻ tuổi. Vài chúng tăng vén màn giường ngay chỗ bọn Thanh Ảnh nằm, lấy đao chém xuống, nhưng là chém nửa ngày, chỉ thấy sợi bông bay đầy trời, cũng không thấy máu đi ra. Pháp Huyền cùng Pháp Ích đi đến trước giường của Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương, mở chăn ra…… Không có người, chỉ có gối đầu…… Hai người bọn chúng còn đang khó hiểu, chợt nghe trên đỉnh đầu có một thanh âm nộn nộn, “vù vù”, như là tiểu miêu tiểu cẩu (mèo con, chó con) đang ngáy ngủ. Hòa thượng nhấc đầu lên, liền thấy Tiêu Lương đang một tay ôm Tiểu Tứ Tử, một tay bám vào trụ giường phía trên, áp người lên đỉnh giường như thằn lằn. “Ách……” Pháp Huyền sửng sốt, Tiêu Lương hơi nhếch khóe miệng, nhấc chân liền đá trúng mặt Pháp Huyền. Pháp Huyền bị Tiêu Lương hung hăng đạp một cước ngay mặt, cái mũi cũng lệch qua một bên, “Ai nha” một tiếng liền bị bay đi, nặng nề rơi xuống đất, “oanh” một tiếng nữa, thân thể cao lớn cứ như vậy mà tạo thành một cái hố to trên mặt đất. Tiêu Lương thả mình xuống, đem Tiểu Tứ Tử phóng qua một bên, nhấc chân đem Pháp Ích đạp bay đi. Lúc này, bốn ảnh vệ trốn ở chỗ tối cũng đi ra, đem mấy hung tăng kia ấn xuống, hung hăng đánh một chút. Chúng ác tăng kia vạn lần không ngờ tới mấy vị khách nhân như thế này lại mang tuyệt kĩ trong người, hung tăng cùng lúc cảm thấy bị tập kích bất ngờ, cùng lúc thấy mấy người này công phu thật tốt quá. Đám ác tăng chạy trối chết, ôm đầu ngồi xổm trong viện, bốn ảnh vệ thấy một đàn phì hòa thượng cũng không vừa mắt, đánh cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ. Tiểu Tứ Tử ôm bảo bối đứng một bên, bảo bối cũng bị động tĩnh đánh thức, nhìn chằm chằm mấy ác tăng đang khóc lóc van xin mà khanh khách vỗ tay nở nụ cười. Tiểu Tứ Tử cũng vui vẻ, chỉ vào đám ác tăng rồi nói với Thanh Ảnh, “Hung tăng thương thiên hại lý, đánh!” Không bao lâu, ác tăng quỳ rạp trên đất liền sưng thành một vòng, khóc lóc xin tha, “Đại hiệp tha mạng a, đại hiệp tha mạng.” Tiêu Lương thấy cũng không sai biệt lắm, liền đối với bốn ảnh vệ khoát tay, ý bảo – có thể dừng lại. Bốn ảnh vệ cảm thấy đánh cũng hả giận, thu tay, tìm dây thừng đến, đem mấy ác tăng trói gô lại. Mà Pháp Huyền kia là thảm nhất, hắn vóc dáng lớn, đánh tới đánh lui đều là đánh hắn, mặt mũi bầm dập, hé ra cái mặt béo phì, ngũ quan không rõ lắm, cả người vì sưng mà cứ phình ra. Tiểu Tứ Tử nhìn bộ dáng hắn có chút muốn cười, hỏi hắn, “Ngươi tên là gì?” “Bần tăng……” “Bần tăng cái gì a?” Thanh Ảnh trừng mắt liếc hắn một cái, “Ngươi cũng xứng làm người của Phật môn sao? Ngươi cẩn thận Bồ Tát trừng trị ngươi a!” “Ách……” Pháp Huyền khóe miệng co rút, mới nói thực ra, “Ta, vốn tên là Hoàng Thất.” (Hoàng Thất: huáng qī) “Hoàng Kì (huángqí : một vị thuốc đông y)?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, “Chính là cái tên của một loại thảo dược.” “Ách, không phải.” Pháp Huyền giải thích, “Ta họ Hoàng, ở nhà đứng hàng lão thất, cho nên kêu Hoàng Thất.” “Các ngươi vì sao lại bắt cóc người, muốn chiếm sơn làm vương? Còn giả trang làm hòa thượng?” Bạch Ảnh đạp hắn một cước, “Thành thật công đạo!” “Nga.” Pháp Huyền gật đầu, nói, “Ta từ nhỏ đã thích đánh nhau, cũng không học giỏi, sau lại cùng đường, nên đến nơi này xuất gia làm hòa thượng, cùng lão hòa thượng học ít công phu…… Sau công phu học thành, có một lần để cho lão hòa thượng bắt gặp ta uống rượu ăn thịt, hắn muốn trục ta ra khỏi tự. ta nghĩ là đi rồi thì không còn nhà để về, cho nên đơn giản là không làm, đã làm thì phải làm tới cùng, giết chết lão hòa thượng, sau đó giết mấy lữ khách, tập hợp một đám tiểu đệ…… Thường xuyên qua lại, chúng ta phát hiện làm hòa thượng có vẻ dễ dàng được người tín nhiệm, làm chuyện xấu cũng dễ dàng hơn. Hơn nữa vùng này xa xôi, người của quan phủ cho tới bây giờ cũng không quản, cho nên chúng ta lại càng thuận buồm xuôi gió, không nghĩ tới hôm nay gặp được hảo hán, hảo hán tha mạng a!” Tiểu Tứ Tử thấy hắn thực sự đáng giận, liền nói, “Ngươi bắt tiểu oa nhi cùng nữ nhân ở đâu? Bắt bọn họ làm gì?” “Ách……” Hòa thượng nhỏ giọng nói, “Không phải chúng ta muốn bắt, là một cao nhân, cho chúng ta bạc, nói chúng ta đến thôn phụ cận bắt hơn hai mươi thiếu phụ, bên người có ôm theo oa nhi khoảng hai tuổi về đây. Chúng ta nếu làm giúp cho hắn, hắn sẽ cho chúng ta năm ngàn lượng hoàng kim. Chúng ta đời này chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, cho nên đã xuống núi bắt tiểu tức phụ, đại cô nương đi, chỉ cần ai có con nhỏ đều bắt đi. Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương liếc nhìn nhau một cái, thì ra là thế a. “Cao nhân kêu các ngươi bắt nữ nhân cùng oa nhi là ai a?” Tiêu Lương hỏi, “Người khác đâu?” “Hắn…… Sáng nay đến đây một chuyến, sau đó nói không có người hắn muốn tìm, đã đi.” Pháp Huyền lắc đầu, nói, “Chúng ta nghĩ, nếu không có người hắn muốn tìm, chúng ta đây không phải là công cốc sao, không bằng đem những nữ nhân cùng oa nhi này bán đi…” “Vô liêm sỉ!” Tiểu Tứ Tử nghe xong liền đại hỏa, “Các ngươi cũng quá thương thiên hại lý, vô cớ hại người, thật sự đáng chết!” Mấy ảnh vệ đều rút đao muốn giết người, lúc này, chợt nghe bụng vài hòa thượng kêu “ọt ọt”. “Ai u……” Các vị hòa thượng sắc mặt tái nhợt kêu to, “Ai u, không xong rồi! Bụng đau quá, ta chịu không nổi rồi!” Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, biết là dược đang phát huy tác dụng. “A……” Tiêu Lương vỗ vỗ bả vai Thanh Ảnh, nói, “Đều thu hồi kiếm lại đây đi, cứ như vậy làm thịt thì rất tiện nghi cho bọn chúng, cứ để cho bọn chúng như vậy, bảy ngày bảy đêm sau, cũng không sai!” Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu, nói, “Chúng ta nhanh đi hậu viện xem những nữ nhân cùng oa nhi, rồi cứu họ ra!” Mọi người gật đầu, đến hậu viện. Mở cửa hậu viện ra liền thấy, bên trong khoảng mười mấy nữ tử ôm theo oa nhi, khóc sướt mướt, giương mắt thấy có người đến, đều sợ tới mức nín bặt. Tiểu Tứ Tử đối mọi người nói, “Các vị tỷ tỷ không cần sợ hãi, chúng ta đã trừng trị bọn hung tăng kia rồi. các ngươi ở nơi nào, ta gọi thủ hạ đến hộ tống các ngươi trở về, đều mang theo oa nhi, không cần hoảng, các ngươi có chỗ nào không thoải mái liền nói cho ta biết, ta xem cho các ngươi.” Chúng phụ nhân vốn đều sợ hãi, nhưng là vừa nhìn thấy Tiểu Tứ Tử thiếu niên đáng yêu như vậy, trong lòng còn ôm một tiểu bảo bảo tròn tròn, cũng không sợ nữa. vừa nghe đến hung tăng đều đã bị trừng trị, mọi người càng thêm hân hoan, đều quỳ xuống cấp Tiểu Tứ Tử hành lễ, kêu một tiếng ân công. Tiểu Tứ Tử khoát tay chặn lại, hỏi các nàng, “Cũng không cần khách khí, đúng rồi, bảo bối này là của các ngươi?” vừa nói, vừa đem Tiểu Thiên Thiên tới trước mặt mọi người. Các phu nhân ngẩng đầu nhìn tiểu bảo bối trong tay Tiểu Tứ Tử, đều hai mặt nhìn nhau, lắc đầu. “Các ngươi không biết?” Tiểu Tứ Tử giật mình. Các vị phu nhân đều giật mình, nói, “Con của chúng đều ở trong tay chính mình.” “Đúng vậy…… Không biết oa nhi này là ai nha.” Tiểu Tứ Tử sờ sờ đầu, này thật tà môn nha. ————— Đăng bởi: admin