Ngốc ngốc tiểu thần bộ
Chương 12
CHƯƠNG 12
Xuân Tiêu lâu ở phố đông thành Hồ Châu, nơi đó người đến người đi rất náo nhiệt. Hôm nay, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương phải dậy thật sớm để đến nơi đó. Thạch Đầu lại bị Tiểu Tứ Tử cho ở nhà với bốn ảnh vệ. Vì chưa bao giờ rời khỏi người Tiểu Tứ Tử nên Thạch Đầu đối với việc này khá là bất mãn. Nhóm ảnh vệ thì tò mò hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Vương gia, vì sao lại không mang Thạch Đầu đi cùng?”
Tiểu Tứ Tử nghiêm trang nói, “Thạch Đầu chỉ mới có sáu tuổi, các ngươi muốn ta mang nó đi đến Xuân Tiêu lâu?”
Mấy ảnh vệ thiếu chút nữa là cười phụt ra, cũng không thể nói gì khác, đành phải lôi lôi kéo kéo Thạch Đầu đang muốn đi theo Tiểu Tứ Tử, bắt nó ở nhà.
Cũng bởi vì Tiểu Tứ Tử là lần đầu tiên đến thanh lâu, cho nên cũng có thể có nhiều vấn đề xảy ra, vì thế nhóm ảnh vệ chia làm hai tổ, Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh giả làm khách theo Tiểu Tứ Tử đi vào, chờ gặp chuyện gì thì liền ứng phó. Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh dẫn theo Thạch Đầu mai phục ở bên ngoài.
Thú vị nhất vẫn là Công Tôn cùng Triệu Phổ kia. Công Tôn sống chết cũng muốn hóa trang để theo vào, Triệu Phổ như thế nào lại có thể cho thân ái nhà hắn bước vào kĩ viện. Đến lúc đó nếu có người nào dám đụng đến ngón tay thân ái nhà hắn dù chỉ một chút thôi, hắn sợ chính mình lại không khống chế được một cơn đại hỏa trong lòng mà phá hoại này nọ, cho nên sống chết cũng lôi kéo không cho Công Tôn đi. Cuối cùng, không còn biện pháp nào khác, Triệu Phổ đành phải mang Công Tôn chuẩn bị đi nghe lén………
Trước đó, Lương Phúc đã muốn ra đón tiếp, nên sáng sớm hôm nay hắn không mở cửa làm ăn, chỉ mỗi tiếp đón Tiểu Tứ Tử. Tiêu Lương cùng hai ảnh vệ đi vào trong viện, hỏi chuyện mấy vị cô nương.
Mấy vị cô nương này, sáng sớm đã nghe nói có hai đại quan ở huyện nha tới để hỏi các nàng một số vấn đề, liền vội vội vàng vàng mà trang điểm chuẩn bị cho thỏa đáng rồi đứng ở cửa chờ. Các nàng đều nghĩ, quan sai ở Hồ Châu phủ này cũng giống giống nhau, chỉ được người tên Lưu Minh Lưu tổng bộ đầu kia nhìn còn thấy cao lớn uy mãnh, nhưng hắn lại vừa già vừa xấu, bởi vậy cũng không dậy nổi lên hứng thú. Không bao lâu, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương được Lương Phúc dẫn vào.
Hai người vừa bước vào cửa, các cô nương liền choáng váng. Tiểu Tứ Tử đi ở phía trước, hôm nay hắn cố ý thay đổi một thân áo dài thủy lam, thoạt nhìn có hơi trưởng thành một chút. Mặc dù lúc ở nhà Công Tôn cùng Triệu Phổ đêu thích để cho hắn mặc quần áo màu vàng nhạt, bởi vì như vậy sẽ làm Tiểu Tứ Tử thoạt nhìn phấn phấn nộn nộn. Bất quá dù là hắn mặc một màu lam bình thường, Tiểu Tứ Tử vẫn là làm cho các cô nương của Xuân Tiêu lâu hít một ngụm khí lạnh.
Theo sau Tiểu Tứ Tử là Tiêu Lương, cũng giống như Triệu Phổ, thích mặc một thân hắc y, bộ dạng cũng là anh tuấn tiêu sái, làm cho mấy tỉ tỉ nhìn đều dựng thẳng mắt lên. Nếu không có Lương Phúc dùng ánh mắt cảnh cáo, thì đã sớm bu lại đây, nhưng là một đám người ánh mắt vẫn sáng trưng, nhìn Tiểu Tứ Tử mà chảy nước miếng ròng ròng……
Tiểu Tứ Tử vốn cũng cảm thấy mới mẻ, thường chỉ nghe người ta nói kĩ viện thì như thế này như thế nọ…… Nhưng vừa bước vào cửa thì thấy cảnh tượng như vậy. Từ nhỏ chưa gặp qua những người như vậy làm Tiểu Tứ Tử hoảng sợ, theo bản năng mà trốn sau lưng Tiêu Lương, mấy vị tỉ tỉ này sao mà giống như động vật gì gì đó thời điểm trăng tròn quá vậy nha.
“Vị này là tiểu anh hùng!” Lương Phúc giới thiệu với mấy cô nương, mấy cô nương liền nhanh nhanh chóng chóng hành lễ với Tiểu Tứ Tử, đồng thanh kêu, “Tiểu anh hùng.”
Mặt Tiểu Tứ Tử đỏ lên, sờ sơ đầu, “Ân, mọi người hảo.”
“Nha a……” Các cô nương rốt cuộc nhịn không được, cùng nhau kêu lên, “Hảo đáng yêu a!” Rồi lại tiến lên, Tiểu Tứ Tử cả kinh lùi từng bước, Tiêu Lương nhanh tay bảo vệ, Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh cũng bước lên ngăn lại, làm cho các cô nương bình tĩnh.
“Đừng nháo!” Lúc này, Lương Phúc rống to một tiếng, vẫn là lão bản mới có thể nói được, các cô nương đều im lặng mà lui xuống.
Sau đó, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đi theo Lương Phúc lên nhã gian trên lầu hai, hai người cùng ngồi xuống ở một đầu bàn, các cô nương liền nhất loạt đứng ở phía đối diện bàn, Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh đứng ở hai bên các cô nương, Triệu Phổ cùng Công Tôn thì tránh ở trên ban công lầu hai…… Chỉ có Hắc Ảnh với Bạch Ảnh chờ ở dưới lầu là thảm nhất, hai người cố sống cố chết, liều mạng túm lấy Thạch Đầu đang muốn xông vào Xuân Tiêu lâu tìm Tiểu Tứ Tử, “Thạch Đầu a, ngươi không thể đi…… Ngươi chỉ mới sáu tuổi!”
“Khụ khụ.” Tiểu Tứ Tử bị một đám cô nương nhìn liền cảm thấy không được tự nhiên, ho khan một tiếng, hỏi, “Các ngươi, ai có quan hệ tốt với Vương Nhất Phách?”
Tất cả mọi người sửng sốt, hai mặt nhìn nhau, sau đó thì cùng nhìn về cô nương một thân áo trắng ở phía sau. Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương theo tầm mắt của các cô nương mà nhìn qua, chỉ thấy cô nương kia mắt hạnh má đào, bộ dạng rất là thanh tú, nhưng khuôn mặt lại lộ vẻ tiều tụy, ánh mắt tựa hồ có chút sưng đỏ, càng kì quái là nàng mặc một thân áo trắng, mà tư thế kia lại như người đang để tang, rất ít thấy ở mấy nữ tử thanh lâu này.
“Ách…… Tiểu anh hùng.” Lương Phúc đối cô nương kia vẫy vẫy tay, kêu nàng lại đây, rồi lại giới thiệu với Tiểu Tứ Tử, “Vị này là Liễu nhi, là hồng nhan tri lỷ của Vương Nhất Phách lúc trước.”
Tiểu Tứ Tử gật đầu , hỏi, “Không còn ai khác sao?”
Các cô nương đều lắc đầu.
“Nhất Phách thực vừa ý Liễu nhi.” Lương Phúc cười cười, “Bình thường lúc đùa giỡn thì có thể đùa với nhiều cô nương, bất quá tri tâm thì chỉ có Liễu nhi này.”
Tiểu Tứ Tử lại gật đầu, “Vậy…… Liễu nhi lưu lại, những người khác thì tạm thời cứ rời đi.”
“Dạ.” Lương Phúc vội vàng kêu mấy vị tỉ tỉ không chịu đi này ly khai, để bọn người Tiểu Tứ Tử ở lại, Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh đứng ở trước cửa canh giữ, trong phòng chỉ còn lại Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương cùng Liễu nhi.
“Liễu nhi nha.” Tiểu Tứ Tử thấp giọng hỏi, “Ngươi là vì Vương Nhất Phách mà để tang nha?”
“Ân.” Liễu nhi lau lau nước mắt, nhẹ nhàng mà gật đầu, “Bẩm tiểu anh hùng, Liễu nhi là vì Vương Nhất Phách mà để tang.”
“Ta muốn hỏi ngươi một chút chuyện về Vương Nhất Phách.” Tiểu Tứ Tử nói, “Như vậy có thể giúp chúng ta bắt được hung thủ đã giết hại Vương Nhất Phách.”
“Ân.” Liễu nhi gật đầu, “Tiểu anh hùng xin cứ hỏi, chỉ cần có thể giúp Nhất Phách báo thù, tiểu nữ cái gì cũng nguyện ý làm.”
Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, thấp giọng hỏi, “Cái kia, Vương Nhất Phách có hay không nhắc qua với ngươi về lương ngọc chủy gì đó?”
Liễu nhi hơi hơi sửng sốt, nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay, từ trong lòng lấy ra một cái túi hương, mở túi hương ra, xuất ra một đoạn ngọc bích trắng xanh, nói, “Chính là cái này.”
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đều cả kinh, không nghĩ tới lương ngọc chủy nguyên lai là nằm trong tay Liễu nhi, liền hỏi, “Vương Nhất Phách cho ngươi khối ngọc này là lúc nào, có nói gì không?”
Liễu nhi lắc đầu, nói, “Ta có bệnh hen suyễn, Nhất Phách chỉ nói ngọc này rất lợi hại, mỗi ngày dùng với nước, nó chính là thuốc hiếm trong thiên hạ. Ta thử mấy ngày, thật sự rất hiệu nghiệm, tuy rằng trong lòng cũng có hoài nghi, hắn vốn cũng không có đứng đắn, từ đâu mà lại có loại bảo bối này.”
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương liếc nhìn nhau, nguyên lai Vương Nhất Phách trộm ngọc là muốn đưa cho Liễu nhi chữa bệnh, vậy hắn cũng không quá xấu tính.
“Vương Nhất Phách chưa từng nói với ngươi ngọc này là từ nơi nào đến sao?” Tiêu Lương hỏi.
“Hắn chỉ nói là mượn từ một vị bằng hữu rất lợi hại, chờ ta hết bệnh rồi, liền đem trả về.” Liễu nhi đem ngọc thả lại vào trong túi gấm, đưa cho Tiểu Tứ Tử, “Các ngươi giúp ta trả về đi.”
“Vậy bệnh của ngươi…… “ Tiểu Tứ Tử hỏi.
“Không biết vì sao, mấy ngày nay lại không thấy tái phát.” Liễu nhi thản nhiên liếc mắt nhìn khối ngọc kia một cái, “Thật sự là bảo vật.”
Tiểu Tứ Tử cũng thắc mắc miếng ngọc kia rốt cuộc là có công hiệu gì, bèn hỏi Liễu nhi, “Ta bắt mạch cho ngươi được không?”
“Tiểu anh hùng biết xem bệnh nha?” Liễu nhi nhìn Tiểu Tứ Tử hỏi.
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, vừa bắt mạch, vừa mỉm cười một cái thật tươi, “Cha ta là thần y!”
Ở trên ban công, Công Tôn nghe được cũng trở nên cao hứng, Triệu Phổ thì lại thấp giọng nói thầm, “Phụ thân làm thần y thì liền tự tin, đi đâu cũng nói. Phụ thân làm Vương gia thì ngươi lại không dám cho người khác biết, ai cũng không chịu nói, tiểu hài tử chết tiệt.”
Công Tôn xoay mặt trừng hắn, “Ngươi mắng ai?” Nói còn chưa dứt đã bị Triệu Phổ một phen bưng kín miệng.
“Hư……” Triệu Phổ ra hiệu ý bảo Công Tôn chớ có lên tiếng, Công Tôn cũng ý thức lại được, liền không phát ra tiếng. Nhưng Tiểu Tứ Tử bên trong tựa hồ như đã nghe được một chút âm thanh, xoay người chạy ra ban công nhìn nhìn, nhìn một hồi thì phát hiện rằng không có người, liền hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, ngươi có phải vừa nghe được âm thanh gì đó?”
Tiêu Lương lắc đầu, “Không có, âm thanh gì?”
“Ân, ta vừa rồi giống như nghe được tiếng phụ thân nói chuyện.” Tiểu Tứ Tử sờ sờ đầu, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại nhìn Liễu nhi, “Ngươi vừa rồi có nghe được hay không?”
Liễu nhi còn đang thương tâm chuyện của Vương Nhất Phách, căn bản cũng không lưu ý, liền mờ mịt lắc đầu.
“Kì quái.” Tiểu Tứ Tử sờ sờ đầu, rõ ràng vừa rồi nghe được tiếng của phụ thân mà.
“Cẩn nhi.” Tiêu Lương tiến đến bên tai Tiểu Tứ Tử thấp giọng nói, “Có phải hay không đang nhớ đến phụ thân?”
Tiểu Tứ Tử vốn muốn gật đầu, nói, đúng vậy, ta hảo nhớ phụ thân nha. Nhưng rồi lại nghĩ, chính mình đã là người lớn, nếu như Tiêu Lương mà nói hắn đã lớn như vậy mà cón nhớ phụ thân, thiệt là ngượng ngùng nha, liền kiên quyết lắc đầu, “Không có, ta mới là không có nhớ.”
Tuy rằng biết Tiểu Tứ Tử là do sĩ diện, nhưng Công Tôn ở trên ban công vẫn là tức đến sùi bọt mép, miệng nói thầm, “Tiểu hài tử chết tiệt!”
Triệu Phổ nghe xong bĩu môi, “Bản thân mình không phải cũng mắng sao, vậy mà còn không cho ta mắng……”
Công Tôn đang lên cơn, nổi nóng, “Chỉ có ta mới được mắng……” Sau đó, lại bị Triệu Phổ một phen đè lại miệng.
Tiêu Lương cũng có chút vô lực, hai cái người này làm gì có cái bộ dáng của trưởng bối cơ chứ. Mà ánh mắt Tiểu Tứ Tử liền nheo lại, đứng lên, chạy nhanh ra trước ban công, ló đầu ra nhìn…… Không có người, trái phải lại nhìn một vòng, vẫn là không có người…
Tiểu Tứ Tử sờ đầu, có chút buồn cười lại có chút thất vọng mà lầm bầm lầu bầu, “Còn nghĩ rằng phụ thân sẽ đến đây.” Nói xong, quay người trở lại gian phòng.
Trên trần nhà của ban công, Triệu Phổ thi triển khinh công, một tay nắm cây cột nhà, một tay ôm Công Tôn. Công Tôn nhìn thấy bộ dáng vừa rồi của Tiểu Tứ Tử, liền đau lòng mà cắn môi, Tiểu Tứ Tử nhớ hắn nha, “Bảo bối… Phụ thân cũng nhớ ngươi nha.”
Vừa vào lại phòng, Tiểu Tứ Tử ngồi xuống, ổn định tinh thần, còn nghiêm túc hỏi Liễu nhi, “Ngươi có biết hay không, ai là người có khả năng hại chết Vương Nhất Phách?”
Liễu nhi nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói, “Lãng Ngọc sơn trang Khổng lão nhị.”
“Là vì hắn cùng Vương Nhất Phách đánh nhau sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi.
“Ân.” Liễu nhi nói, “Đêm đó bọn họ có vẻ rất hung hãn.”
“Ngoài Khổng lão nhị ra thì sao?” Tiêu Lương hỏi, “Còn có người nào khác khả nghi không?”
“Ân…… Nhất Phách bình thường danh tiếng không tốt lắm, nhưng hắn chỉ là phá hoại này nọ, không có người thật sự muốn giết hắn.” Liễu nhi nghĩ nghĩ, lại nói, “Bất quá, ngày đó ta nhìn thấy……”
Thấy Liễu nhi tựa hồ có chút do dự, Tiểu Tứ Tử liền hỏi dồn, “Nhìn thấy cái gì?”
“Ngày hôm đó, sau khi Khổng lão nhị bị lão bản cho người tha đi, Nhất Phách vẫn tiếp tục uống rượu, ta châm rượu cho hắn, trong lúc vô ý ngẩng đàu lên, liền thấy có một người đứng ở lầu hai, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nhất Phách, ánh mắt kia, rất dọa người.”
“Người nọ là ai?” Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đồng thời lên tiếng hỏi.
“Hắn……” Liễu nhi nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng cố lấy dũng khí, nói, “Là thiếu trang chủ của Lãng Ngọc sơn trang, Hiệp Lãng Ngọc.” Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
105 chương
111 chương
15 chương
63 chương
100 chương