Thẩm Mặc Trần ngẩng đầu vẻ mặt kì quái nhìn bé. “Em viết?” Cậu liếc nhìn cái thư màu hồng phấn kia, trong lòng lại buồn bực, lấy tiêu lớp một của bé, hẳn là chỉ mới học ghép vàn, chẳng lẽ là dùng ghép vần viết thư? “A...không phải đây. Là do bạn học nữ lớp em nhờ em mang cho anh” Đào Tử thành thật trả lời. “Hừ..” Thẩm Mặt Trần liếc bé trắng cả mắt, đi thẳng lướt qua bé. “Ai...Sao mà anh không nhận, em đã đồng ý với người ta là đưa tận tay cho anh mà.”Quả đào chạy nhanh theo sau, nghĩ cách đem lá thư kia đưa đến tay Thẩm Mặc Trần. “Tự em cầm đưa cho người ta đi, cứ nói anh không cần” Thẩm Mặc Trần lại tức giận liếc cô một cái, mang balo thẳng đường về nhà mà đi. “Này...không cần thì không cần.... Làm gì mà hung dữ như vậy...” Đào Tườ sờ mũi mình, nghĩ không ra là vì sao anh lại giận. Về đến đại viện, Thẩm Mặc Trần đóng cửa một cái rầm, ngay cả gọi đi vào cũng không thèm nói Đào Tử đứng ở trong viện, ngơ ngác nhìn câu đối dán trên cửa nhà cậu, suy nghĩ cả buổi, vẫn là khôngnghĩ ra mình đã chọc anh chỗ nào, chu chu cái niệng nhỏ, rầu rĩ không vui, xoay người đi về nhà mình. Mẹ Đào Tử đã tan làm về nhà lúc này lại thấy vẻ mạt Đào Tử không có chút vui vẻ mở cửa đi vào nhà, nhanh chóng lau nước trên tay, đi ra cửa đón bé cười hỏi:” Đào Tử đã về rồi, sa lại không vui, Thẩm Mặc Trần còn giận dỗi với con hả?” “Đúng vậy ạ” Đào Tử gật gật đầu, tùy tay cầm láy quả táo được rửa sạch để trên bàn, đưa lên miệng hung hăng mà gặm, buồn bực nói” Vốn là hai ngày nay đã tốt rồi, hôm nay không biết cái gì lại khôngvui.” “Có phải vì bài tập của các con hay không...? Mẹ Đào Tử có chút xấu hổ cười cười, ngày hôm qua cô đến nhà Thẩm Mặc Trần chơi, đảo mắt liền thấy một con thỏ nhỏ bằng giấy tren bà phòng khách, hai mắt thỏ dán đến dở khóc dở cười, một chút cũng không cân xứng, giống như mắt con thỏ bị lé, cô lúc ấy còn cười to một trận, vỗ vỗ bả vaiNguyệt Vi nói“ Đây là con thỏ ai làm mà lại xấu như vậy?” cô còn nhớ vẻ mặt phức tạp của Nguyệt Vi nhìn mình do dự nói” Cai này là do Đào Tư làm đưa cho Trần Trần” một câu đủ làm cho mẹ Đào Tư ngưng cười. “ không có, mỗi tuần chúng con chỉ học có một buổi thủ công thôi.” Đào Tử lắc lắc tay nhỏ của mình với mẹ, lại cầm quả táo trong tay, lại gặm loạn mấy cái” Chỉ là hôm nay con chỉ giúp một bạn học nữ đưa thư cho anh ấy, lúc đầu còn không sao, kết quả là con vừa nói là đưa giúp người khác, anh ấy liền không còn để ý đến con” “Thư gì?” Mẹ Đào Tử vẻ mặt tò mò nhìn bé “Dạ, chính là cái này này.” Đào Tử lay từ trong balo ra một bức thư hồng phấn đưa cho mẹ bé. Mẹ Đào Tử cầm lá thư trong tay, vẻ mặt có chút rối rắm, bây giờ cũng chỉ là những đứa nhỏ, cũng trưởng thành quá sớm rồi, mới năm nhất tiểu học đã biết viết thư tình, nhớ năm đó cô học tiểu hojv, phải gọi là một long một dạ lao vào trên sách giáo khoa, quá đơn thuần ~~~ “Đào Tử có biết đây là gì không?” Mẹ Đào Tử vẫy vẫy lá thư trong tay, giơ lên nhìn Đào Tử “Là thư ạ.” Đào Tử đảo mắt, nhẹ nhàng mà trả lời. ‘’Ngốc’’ Mẹ Đào tử gỏ nhẹ đầu bé, nhỏ giọng nói “ Đây là Thư tình.”